Việt Tố Việt Ái

Chương 101




Sinh nhật Ngôn Thanh Hạm qua đi cũng hơn một tuần, tối đó sau khi Lam Khiên Mạch về Ngôn Thanh Hạm cũng không hỏi nàng vì sao uống rượu, hai người cũng không nhắc đến chuyện không vui này, cũng không có mâu thuẫn gì, vẫn gió êm sóng lặng sinh hoạt bình thường. Chỉ là hai người đều biết trong nhau có một tầng ngăn cách không cách nào bù được, càng không thể vạch trần.

Hôm nay công việc ít Ngôn Thanh Hạm đã rời công ty. Trên đường về nhà còn phải đi qua chỗ sửa, nàng không thể làm gì khác hơn là lượn quanh một vòng lớn, đi từ con đường khác. Đợi qua thời gian đèn đỏ, Ngôn Thanh Hạm nhìn ra ngoài xe liền bị kiến trúc cách đó không xa làm chú ý. Nhìn bên ngoài thì là cái tiệm được xây thành hình bánh kem, quy mô so với nhà hàng còn xa hoa hơn.
Chỉ thấy nhà hàng bánh kem được tô đủ màu mỗi tầng đều khác nhau, trên đỉnh cao nhất còn có keo chocolate làm trang trí. Nhìn qua đúng là tiệm bánh ngọt đặc biệt, Ngôn Thanh Hạm không tự chủ lái xe qua, dừng lại trước đó đi vào tiệm bánh ngọt. Tiến vào bên trong nhân viên mặc đồng phục cúi chào nàng, trên mặt bọn họ đều có nụ cười. Cũng không phải giả vờ, mà thực sự thích.

Đi dần vào trong hương vị bánh kem cũng đập vào mặt, Ngôn Thanh Hạm lúc này mới lầu trệt cũng gần 200m vuông, khắp nơi đều là bánh kem. Ngoại trừ trong quầy ngay cả cột gỗ cũng có bánh kem khả ái được trang trí rất đẹp. Nhân viên bán hàng nhiệt tình đưa Ngôn Thanh Hạm đi chọn bánh kem, nhìn trong tủ kính đủ loại bánh kem đáng yêu cô cong khóe môi, bắt đầu có cảm giác hoa mắt.

"Tiệm bánh kem này làm bánh rất tinh xảo, tôi không biết nên chọn cái nào thì được." Ngôn Thanh Hạm đi dạo vừa nói, nghe lời cô nói nhân viên cuoif vui vẻ liền giới thiệu cho Ngôn Thanh Hạm. "Vị tiểu thư này tiệm bánh kem chúng tôi sản xuất và bán bánh trong ngày, lầu trệt là bánh ngọt nhỏ, lầu hai là cỡ trung, đến cỡ lớn, lầu ba bánh kem dành cho tiệc lớn, còn lầu bốn và lầu nam là khu dùng cơm. Nếu cô không hài lòng tầng này có thể đi thang máy lên lầu hai."
The hướng nhân viên chỉ Ngôn Thanh Hạm nghĩ một chút liền đi thang máy lên lầu hai cùng nhân viên. Nếu lầu một thiên về khải ái thì lầu hai phong cách tươi mát hơn rất nhiều. Nhìn như thế khiến người ta nhìn không hết bánh kem các loại, lần này Ngôn Thanh Hạm phát hiện trang trí khá trọng hình thức.

Lầu hai có đài triễn lãm lớn bên trong bên trong có bánh kem cao 8 tấc đến 12 tấc khác nhau, tuy hình dạng bên ngoài khác nhau nhưng mỗi cái đều là hai cô bé làm chủ đề. Có hôn, ôm, dắt tay cùng nhau nằm trên cỏ. Nếu là trước đây Ngôn Thanh Hạm sẽ cảm thấy bánh kem không có gì đặc biệt nhưng khi ở cùng Lam Khiên Mạch cô đối với thân mật cũng nữ nhân cũng vô cùng mẫn cảm.

"Tôi thích bánh kém này cho hỏi là người ở đây thiết kế sao?" Ngôn Thanh Hạm rất muốn biết người thiết kế ra bánh ngọt này là nam hay nữ. "Ha ha vị tiểu thư đúng là có mắt tốt, đây là bánh kem lão bản chúng tôi tự tay thiết kế và tạo ra. Bất quá hôm nay cô sẽ không gặp được nàng, vì nàng bị lão bản nương đưa đi rồi."
"Lão bản mọi người là nam?" nghe nhân viên trả lời Ngôn Thanh Hạm tò mò hỏi. Tuy nói vậy thất lễ nhưng cô cảm thấy bánh kem tỉ mỉ như vậy không giống từ tay đàn ông làm.

"Không phải, lão bản và lão bản nương chúng tôi là đều là đại mỹ nữ. Bất quá tướng mạo của cô cũng rất xuất chúng, nếu lão bản thấy nàng sẽ rất cao hứng."

"Ân, vậy tôi lấy cái này."

Ngôn Thanh Hạm nói xong, chỉ hình nặn hai cô bé nằm trên cỏ trên bánh kem, nàng cũng không biết vì sao mình lại đến tiệm bánh kem, Lam Khiên Mạch chắc tay nghề cũng giống vậy. Nhưng Ngôn Thanh Hạm cảm thấy mình tự làm và người yêu tặng là hai khái niệm không giống nhau.

"Cám ơn cô ghé thăm, hoan nghênh lần sau quay lại." quẹt thẻ tiền Ngôn Thanh Hạm lái xe về nhà, nhìn tên tiệm bánh kỳ quái còn bánh kem để ghế bên cạnh cô lắc đầu cảm thấy mình gần đây rối rắm nhiều nên mới làm chuyện kỳ lạ như vậy.
"Tiểu Mạch chị về rồi." xe vừa về Ngôn Thanh Hạm mở cửa gọi Lam Khiên Mạch trong nhà, Nhưng cô vào nhà liền nghe mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mặt. Nhìn Lam Khiên Mạch ngồi trên sofa bối rối cất thuốc lá, mắt Ngôn Thanh Hạm lóe lên chút ảm đạm rất nhanh bị chính cô che đi.

Ngôn Thanh Hạm giống Lam Khiên Mạch đều là người ngủ cạn, chỉ cần xung quanh có gió thổi cỏ lay thì nàng sẽ tỉnh lại. Gần đây mỗi tối Lam Khiên Mạch chờ mình ngủ xong thì rời giường, tuy Ngôn Thanh Hạm không thấy nàng làm gì nhưng cũng đoán được một chút. Có đôi lúc cô cũng đợi Lam Khiên Mạch quay về mang theo mùi thuốc lá cùng rượu trở lại, còn không thì mệt mỏi rã rời rồi vô tri vô giác đi ngủ.

Ngôn Thanh Hạm cũng không phải là không có ý khuyên Lam Khiên Mạch, nhưng lời đến miệng lại bị nàng nuốt vào. Hai người lúc ở chung đến giờ ngoại trừ chiến trạnh lại vài ngày trước cũng không có cãi nhau. Ngôn Thanh Hạm không muốn càng không thích vì chuyện như vậy mà sinh sự với Lam Khiên Mạch. Cô biết đối phương như vậy cũng là do mình, nhưng mà thấy Lam Khiên Mạch thân thể không khỏe mỗi tối còn thức đêm hút thuốc uống rượu, cô thực sự rất lo lắng thân thể người này sẽ xuống dốc.
"Thanh Hạm, chị về rồi." trong lúc Ngôn Thanh Ham sững sờ một hồi Lam Khiên Mạch đã dọn sạch sẽ tàn thuốc, rồi xịt khử mùi cho phòng, nghe hương chanh che đi mùi thuốc lá Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ cũng không nói gì thêm ngồi cạnh Lam Khiên Mạch.

"Ừ, hôm nay thấy có tiệm bánh kem lạ nhịn không được liền mua cái bánh kem đặc biệt cho em nếm thử." Ngôn Thanh Hạm nói lấy bánh kem để lên bàn tựa như hiến vật quý đẩy đến trước mặt Lam Khiên Mạch. Nhìn bộ dạng cô khả ái như vậy Lam Khiên Mạch thấy dị thường khả ái đồng thời cũng không nỡ.

Bất tri bất giác nàng và Ngôn Thanh Hạm ở chung lại đến tình trạng thận trọng như vậy rồi sao?

"Ah? Thanh Hạm còn mua bánh kem cho em sao? em còn tưởng là qua việc lần trước chị sẽ bị ám ảnh chứ." không đoán Ngôn Thanh Hạm cũng biết chuyện đó là gì, nghĩ tới lần yêu mãnh liệt đó Ngôn Thanh Hạm không tự nhiên rùng mình một cái ánh mắt nhìn tới bánh kem 12 tấc kia, cái này sẽ không có lực công kích gì chứ?
"Ha ha Thanh Hạm đúng là khả ái, chị cho em mà không tính tội em ngược chị lần trước sao, bánh kem này đáng yêu như vậy em cũng tiếc ăn một mình, đây chúng ta cùng ăn có được không?" "Ừ." thấy Ngôn Thanh Hạm đồng ý Lam Khiên Mạch đưa cô một cái nĩa, múc một khối kem cho vào miệng.

"Thế nào ăn ngon không?" thấy vẻ mặt Lam Khiên Mạch tò mò, Ngôn Thanh Hạm cũng sợ tiệm bánh này tốt mã dẻ cùi chỉ trọng bề ngoài mùi vị kém.

"Ưm ~ Thanh Hạm không ngờ chị lại mua được bánh kem ngon như vậy, mùi vị cùng bề ngoài rất tốt so với em thiếu chút nữa là đủ."

"Ah… em trang trí có chút xấu." thấy Lam Khiên Mạch ăn vui vẻ như vậy Ngôn Thanh Hạm cũng vươn nĩa muốn nếm thử mùi vị bánh kem thế nào. Nào ngờ cô vừa đưa nĩa đến đã có một khối xuất hiện trước mặt mình thấy Lam Khiên Mạch múc khối bánh kem uy cho mình, Ngôn Thanh Hạm không thấy có gì không thoải, mà thoải mái nuốt vào.
Đúng như Lam Khiên Mạch nói mùi vị bánh kém thực sự đặc biệt. Kem ngọt không dính, bánh kem mềm lộ hương vị sữa thơm, ngay cả Ngôn Thanh Hạm là người không thích ăn đồ ngọt cũng không nhịn được muốn ăn miếng thứ hai. "Oh, Ngôn Thanh Hạm đúng là cái tiểu miêu tham ăn, người ta đút cho chị ăn lẽ nào chị không đút cho người ta sao?"

Âm thanh Lam Khiên Mạch nhão nhẹt Ngôn Thanh Hạm chú ý đến bánh kem cũng phải nhìn lại thấy người kia giương miệng nhỏ bộ dạng thỉnh cầu xin đồ ăn, Ngôn Thanh Hạm cười cười dùng nĩa của mình múc một khối bánh kem, đưa đến miệng Lam Khiên Mạch. "Thanh Hạm thật ngoan," thấy Ngôn Thanh Hạm nghe lời như vậy Lam Khiên Mạch thỏa mãn liếm cánh môi chậm rãi hướng đén khối bánh kem để sát vào.

Cứ nghĩ nàng sẽ ăn một miếng ai biết được người này lại liếm sạch, nhìn thấy cái lưỡi hồng từ từ trong cánh môi chạm đến kem rồi rút vào, nhất kinh nhất sạ bộ dạng giống như tiểu cô nương lần đầu đi đến nhà người thân, ngại ngùng khiến người ta không thể không yêu.
Có lẽ thấy Ngôn Thanh Hạm nhìn kỹ mình động tác của Lam Khiên Mạch cũng càng lúc càng câu nhân, nhìn một tay nàng trụ trên sofa tay còn lại vén tóc dài lên, lộ ra dung nhan tinh xảo. Ngôn Thanh Hạm nhìn như vậy quên bánh kem trên tay lòng đầy tràn hình ảnh nữ nhân tai họa trước mắt.

Bởi vì ở nhà Lam Khiên Mạch mặc áo cổ thấp và quần sọt đơn giản. Từ góc nhìn của Ngôn Thanh Hạm có thể thấy được cái khe ngực còn có cái áo ngực màu xanh dương đang bọc hai khỏa tròn kia. Hơn nữa khi càng đến gần phần bụng phập phồng dưới lớp càng thêm mê người trước mắt mình triển lộ không ít.

Bầu khí trở nên khô nóng ám muội thấy Lam Khiên Mạch dùng tự thế cám dỗ nằm trước mặt mình khẽ liếm miếng bánh kem. Ngôn Thanh Hạm phát hiện lòng bàn tay sớm bị mồ hôi làm cho ướt.

"Tiểu Mạch, em…"
"Thanh Hạm, chị cảm thấy bánh kem ăn tương đối tốt hay là em hả?" một câu đơn giản liền bật lửa quanh thân hai người, biến thành lửa lớn. Cầm bánh kem trên tay Lam Khiên Mạch nuốt vào miệng, sau một khắc đôi môi mình cũng thất thủ.

Nụ hôn này thâm tình nóng bỏng, đồng thời xen lẫn vị bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái cùng hương bơ ngọt ngào, Ngôn Thanh Hạm tự tay đem Lam Khiên Mạch ôm nàng để nàng ngồi lên chân mình, cách lớp áo thun, xoa xoa kìm bụng nàng. "Ưm…. Thanh Hạm thật gấp gáp mà, có phải lâu không ăn thịt nên đói rồi không?"

Thấy Ngôn Thanh Hạm nội liễm vội vàng vào chủ đề, Lam Khiên Mạch vừa vui vừa sợ. Sợ vì thấy Ngôn Thanh Hạm tính tình như vậy mà chủ động xuất kích, vui chính là lúc này hai người đầu trên bàn ăn thân thiết. Thoáng nhìn con ngươi Ngôn Thanh Hạm nhìn mình có yêu thương cùng du͙ƈ vọиɠ, Lam Khiên Mạch tách hai chân kẹp thắt lưng cô, dùng bộ vị nóng rực nhẹ nhàng ma sát vòng eo cô.
"Tiểu Mạch, chị muốn em." đây là lần đầu Ngôn Thanh Hạm thẳng thắn nói ra du͙ƈ vọиɠ của mình.

"Muốn đi, Thanh Hạm, chỉ cần chị muốn, cho dù là gì cho dù là lúc nào, chỗ não, chỉ cần em làm được đều không do dự mà cho chị." Lam Khiên Mạch nói chủ động cởϊ áσ mình còn Ngôn Thanh Hạm cũng không kịp đợi tháo áo ngực của nàng.

Vừa lúc đó Ngôn Thanh Hạm di động trọng túi rung lên, hai người không muốn để ý đến nhưng càng không để ý thì âm thanh như chấn động cố ý vậy, không ngừng vang lên. Cuối cùng Ngôn Thanh Hạm không thể làm gì khác hơn là lấy di động raxem ai gọi cho mình, số người gọi hiện ra trước mắt cô nhìn Lam Khiên Mạch đứng dậy đi ra ban công tránh đi, vô cùng rõ.

"Alo, Khả Khanh."

"Ừ, Thanh Hạm, là mình thành phần trong thuốc mình đã nghiên cứu ra rồi."

"Phiền bồ rồi, đó là gì?" Ngôn Thanh Hạm cố ý nhỏ giọng lại cô liếc mắt nhìn Lam Khiên Mạch còn đang ăn bánh kem không chú ý bên này nên cũng yên tâm.
"Qua kiểm tra, đó là thuốc nước ngoài nhập khẩu chuyên đề kháng ức chế. Thành phần ngoài đề kháng ức chế, còn có chất an thần và giảm tính nhức đầu ở trong. Thuốc này dùng cho người mắc chứng lo âu, hiểu quả không ít đối với thân thể người dùng hại cũng không nhỏ. Sau khi uống người bệnh sẽ gặp phải thần trí không rõ, thậm chí toàn thân không còn chút sức lực nào. Nếu như người bệnh không phải gặp chứng lo âu nặng, thì sẽ không dùng loại thuốc này."

"Cám ơn bồ, Khả Khanh, mình biết rồi."

Ngôn Thanh Hạm nói xong, tắt di động, cô xoay người nhìn Lam Khiên Mạch đối diện cười với mình đột nhiên xúc động muốn khóc. Người này còn bao nhiêu gạt cô đây?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có bạn nói Lam Lam cực đoan, thực sự nàng không muốn cực đoan vì tình trạng thân thể như vậy, không thể quá kích động được không thể tự ngược thì không được, cho nên nói thân là mẹ ruột, tui cũng luyến tiếc mà ngược mà.
Mọi người: Người nghĩ là chúng ta sẽ tin sao?

Hiểu Bạo: Ngại ngùng che mặt.

Mọi người: Ngại ngùng em gái ngươi a!

Mặt khác nói đến đề nghi viết về Cát Cát chết, không ngờ mọi người lại kích động, còn nói Cát Cát là Hiểu Bạo, Cát Cát chết thì Hiểu Bạo chết, hu hu tui vô tội a! không ngờ sống chết phải chung với Cát Cát!!!

Được rồi, không nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay, chương tiếp theo, nói đến Lam Lam và Lăng lão bản biến thành Ipad và laptop, tầm nhìn sẽ là Lam Lam.

Lam Lam: Thanh Hạm, chị muốn tắm không? (Lam Lam ủy khuất nói, nhìn thân thể cứng ngắc một hồi chua xót lệ.)

Thanh Hạm: Ừm, em ngoan chờ chút chị lau em nha. (Thanh Hạm nói sờ sờ Ipad Lam Lam.)

Lam Lam: Ừ, được.

Không lâu sau, Ngôn Ngôn tắm xong đi ra, tay cầm cái khăn trắng.

Ngôn Ngôn: đây chị lau người cho em. (Hiểu Bạo: Cảm giác thật bỉ ổi.)
Lam Lam: Ừ, được. ( không được tự nhiên _ ing)

Ngôn Ngôn: chị bắt đầu đây. (là người thích sạch sẽ, Ngôn Thanh Hạm mỗi ngày luôn lau laptop, nhưng mà nghĩ đến mình thực sự lau người cho Lam Khiên Mạch, cô cũng đỏ mặt)

Lam Lam: Ừm… Thanh Hạm… thân thể… thân thể thật kỳ quái.

Ngôn Ngôn: Làm sao vậy? (Ngôn Ngôn thất kinh nhìn Ipad tránh qua tránh lại, không lâu sau màn ảnh liền xuất hiện một nữ nhân trần trụi, không ai khác chính là Lam Lam!)

Lam Lam: Á, Thanh Hạm làm sao đây đây là chuyện gì a. (Lam Lam ngượng ngùng đưa ta che bộ vị quan trọng.)

Ngôn Ngôn: Ah, chị… chị cũng không biết.

Lam Lam: Thanh Hạm, chị khiến người ta có cảm giác, thật đáng ghét.

Ngôn Ngôn: xin lỗi, chị không nghĩ sẽ thành như vậy.

Lam Lam: mặc kệ, chị phải chịu trách nhiệm với em.

Ngôn Ngôn: Ah? chịu trách nhiệm làm sao, em bây giờ không phải là…. (Ngôn Ngôn muốn nói, em không phải là Ipad thôi sao?)
Lam Lam: Chị có thể…. chị có thể…. ưm…..

Ngôn Ngôn: Không sai Ngôn Ngôn tự học cô dùng ngón tay trên màn hình Ipad xoa xoa, rất nhanh liền vài âm thanh không hợp với trẻ em.

Lam Lam: A~ Thanh Hạm…. Thanh Hạm nhanh hơn chút nữa ~

Vì vậy âm thanh @#¥@¥vang lên một hồi phòng lền im lặng trở lại nhìn Ipad Lam Lam hiển thị năng lượng sắp hết Ngôn Thanh Hạm liền đem Ipad Lam Lam đi xạc. Ai biết…

Lam Lam: A… Thanh Hạm… chị thật đáng ghét… chỗ đó, chỗ đó không được (các bản nhỏ, mọi người phải như tui thật thuần khiết nha!)

Hiểu Bạo: Đột nhiên cảm giác tiểu kịch trường này còn tiếp sao? đúng là càng không có hạn a, viết xong về máy vi tính tui lại muốn viết xác chết rồi? nghĩ đến thi thể nhỏ yếu ớt bị sm đủ kiểu mạnh đúng là chịu không nổi a, đây muốn xem văn xác sống hét lớn 1 tiếng nói tui, tui cũng không phải người có khẩu vị nặng đâu !!!