''Lăng tiên sinh, xin lỗi, tôi chỉ có thể đưa tiên sinh đến đây.'' Đứng trước cửa biệt thự Mạc gia, Ngôn Thanh Hạm có vẻ áy náy nói với Lăng Long. Nói đến hôm nay thì cũng là người Mạc gia thờ ơ với hắn. Không chỉ để Lăng Long nhìn thấy trong nhà đấu đá nhau, còn khiến người ta không thể ăn được cơm. Nghĩ vậy Ngôn Thanh Hạm cũng cảm thấy có chút ngượng.
''Không sao, hôm nay tôi rất vui, ít ra cũng biết được Ngôn tiểu thư cô.'' Lăng Long lịch sự nói, còn biểu đạt sự ái mộ với Ngôn Thanh Hạm, nhưng cũng không nói năng quá mức tùy tiện, từ điểm này cũng có thể nhìn ra hắn là một người đàn ông rất thông minh. ''Lăng tiên sinh không ngại thì tốt rồi, ông ngoại tôi có chuyển lời đến tiên sinh, lần sau sẽ chiêu đãi tiên sinh thật tốt.''
''Ha ha, Mạc gia gia quá lời rồi, có thể cùng ăn cơm với người là vinh hạnh của tôi. Ngoài ra Ngôn tiểu thư không cần gọi tôi là Lăng tiên sinh khách khí như vậy, cứ gọi tôi là Lăng Long được rồi.'' Vừa nói chuyện vừa đi hai cũng đến gara để xe. Thấy Lăng Long bản thân là khách nhưng cũng không vội mở cửa xe đi trước, mà còn đứng một bên chờ mình. Hành động ga lăng như vậy khiến ấn tượng của Ngôn Thanh Hạm với hắn cũng tốt lên một chút.
''Đã như vậy tiên sinh cũng không cần gọi tôi là Ngôn tiểu thư, cứ gọi là tên tôi là được.'' Ngôn Thanh Hạm nói xong mỉm cười một cái. Đôi mắt đen như trân châu mang chút ấm áp, gương mặt nhu hòa trắng nõn như bao phủ một làn sương mỏng. Nụ cười sáng lạng kia có thể so với ngân hà, cho dù ngàn vì sao có tụ lại cũng không thể che đi hào quang của cô. (Edit: chỗ này thấy hơi… ==')
Lăng Long nhìn đến si ngốc, phát hiện mình thất thố hắn vội lấy tinh thần ho vài tiếng. ''Ừ, tôi biết Ngôn Ngôn, không biết lần sau tôi có thể liên lạc với cô được không?'' Lăng Long học theo Mạc Lâm gọi tên tắt của Ngôn Thanh Hạm, thấy đối phương không hề mất hứng cũng thấy nhẹ nhõm.
''Có thể, đây là danh thiếp của tôi.'' Ngôn Thanh Hạm lấy trong túi xách ra một tấm danh thiếp đưa cho Lăng Long, thấy đối phương nhận lấy như nhặt được báu vật, cô xoay người ngồi vào xe mình. Mới vừa rồi Lăng Long gọi mình là Ngôn Ngôn rõ ràng, mặc dù cô cảm thấy mình và đối phương không quen biết nhau nhưng cũng không đến mức để hắn gọi tên mình như vậy. Nhưng ngại vì giao tình hai nhà, Ngôn Thanh Hạm cũng không thể khiến Lăng Long khó chịu, nên đành cho qua.
''Vậy tôi đi trước.''
''Ừ, lần sau gặp lại, Ngôn Ngôn.''
''Được.''
Ngôn Thanh Hạm vừa nói vừa lái xe ra khỏi Mạc gia. Nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, cô đang tính thời gian đến chỗ hẹn với Lam Khiên Mạch. Nhớ đến mọi chuyện khi nãy phát sinh ở Mạc gia, còn những lời Mạc Lâm nói với mình, biểu tình Ngôn Thanh Hạm thả lỏng cũng trở nên nghiêm trọng.
Không ngoài dự đoán, cô gần đây cũng bắt đầu bận rộn hơn. Cho dù mình đã học qua kinh doanh, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một người mới không có kinh nghiệm. Nếu đã nói sẽ quản lý tốt Ngôn thị, Ngôn Thanh Hạm tuyệt đối sẽ không để mình xảy ra chút trở ngại nào. Cũng may trước khi cô về nước đã đem việc liên quan đến giám định nghệ thuật giao đi, nếu không thì sẽ không còn thời gian để quản lý Ngôn thị.
Hơn nữa, xem ra Mạc Lâm rõ ràng đang muốn kết hợp mình với Lăng Long. Mặc dù người đàn ông kia mọi thứ đều ưu tú, là đối tượng có thể qua lại, nhưng mà… Nghĩ đến thì đột nhiên bị cắt ngang, Ngôn Thanh Hạm lắc đầu, muốn loại bỏ khuôn mặt Lam Khiên Mạch ra khỏi đầu. Nhưng không biết vì sao khi cô nghĩ đến muốn cùng Lăng Long qua lại thì lại nhớ đến Lam Khiên Mạch.
Nếu mình cùng Lăng Long chung một chỗ, cô ấy sẽ phản ứng thế nào? Sẽ tức giận, hay vẫn coi như không có chuyện gì? Có lẽ là vế sau chứ? Dù sao hai người các cô căn bản cũng không có quan hệ gì, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là quen biết, ngay cả quan hệ bạn bè thân thiết cũng không phải. Lam Khiên Mạch cũng không có quyền gì can thiệp vào quyền lợi của mình, mà mình cũng không cần để ý đến suy nghĩ của nàng.
Suy nghĩ miên man một hồi như vậy Ngôn Thanh Hạm cũng đến trước tiểu khu Lam Khiên Mạch ở. Đứng trên phiến đá, ở một khoảng cách xa nơi đó vừa đủ để cô nhìn thấy cái người khiến mình cảm thấy phiền nhiễu. Lúc này, Lam Khiên Mạch cũng không phát hiện thấy mình ở đây, mà đang còn ngồi chồm hổm chơi với một con mèo nhỏ.
Trong miệng nàng còn đang ngậm điếu thuốc, khói thuốc trắng đục mờ lượn quanh gò má hoàn mỹ của nàng, tăng thêm tia mỹ cảm như ẩn hiện của nàng. Con mèo nhỏ kia dường như rất thân thiết với nàng, đang vui vẻ dính lấy người nàng. Đến nỗi Lam Khiêm Mạch xấu tính phà khói thuốc lên mặt con mèo, khiến con mèo nhỏ dùng chân ấn lên mặt nàng cố đẩy ra.
"Ha ha, tiểu tử, còn làm nũng với mẹ." Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nói, cầm vật để bãi cỏ chọc con mèo nhỏ. Đó là một cái gậy nhỏ bằng cao su, dường như co giãn được, còn có thể cong thẳng được, trên đỉnh là một vật màu vàng trong giống như lông chim, chợt nhìn qua giống cái chổi lông gà mấy lão nhân hay dùng để dọn giường,
Vì Ngôn Thanh Hạm chưa nuôi thú cưng bao giờ, cũng không biết đây là đồ chơi dành cho mèo. Cô chỉ cảm thấy Lam Khiên Mạch chuyên tâm chơi với con mèo trông rất khả ái, rất mê người. Nàng cười vui vẻ như đứa trẻ vậy, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm. Trong miệng ngậm điếu thuốc khói lượn lờ cùng nụ cười hồn nhiên của nàng cũng không hề có chút gì là mâu thuẫn, ngược lại có cảm giác thêm vài phần xấu xa. Nàng như vậy, mang chút nghịch ngợm của thiếu nữ, lại thêm mị lực đặc biệt của một nữ nhân, khiến người nhìn cũng không muốn rời mắt.
Nói đến ấn tượng Ngôn Thanh Hạm đối với Lam Khiên Mạch có chút phức tạp. Lúc đầu cô cảm thấy cô gái này chính là một người dựa vào vốn tự có mà kiếm tiền, nàng phóng đãng không hiểu lịch sự, thậm chí cả sự xấu hổ cơ bản của con người cũng không có. Mặc dù chưa bao giờ nàng cho mình mình thể nghiệm cảm thụ qua, nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn không thể quên được nàng vô lễ với mình.
Sau khi rời khỏi Tiêu Tương Các, không phải là cô không nghĩ đến chuyện dạy dỗ Lam Khiên Mạch một chút, nhưng mà nghĩ lại mình hành động như vậy càng khiến người ta thêm khinh bỉ. Nếu đổi lại là mình thì cũng sẽ cam tâm tình nguyện. Cô cũng không có lợi gì sau khi gây phiền phức cho Lam Khiên Mạch, đó cũng không phải tính cách của cô.
Chỉ là Ngôn Thanh Hạm không ngờ đến mình sẽ gặp lại Lam Khiên Mạch, lần thứ hai nhìn thấy cô gái này, cô phát hiện dáng vẻ khi nàng bị bệnh nhìn rất đẹp, giống như cái ly thủy tinh để giữa không trung, chỉ cần vô tình chạm vào sẽ vỡ tan. Chính vì lần gặp lại đó khiến cho Ngôn Thanh Hạm sinh ra cảm giác hứng thú với Lam Khiên Mạch, từ đó cũng đổi ý không muốn cắt đứt quan hệ với nàng, bỏ đi ý niệm đoạn tuyệt kia.
Cô cảm thấy cô gái kia dường như không giống như bề ngoài dâʍ đãиɠ này, mà là mang theo nỗi khổ không cách nào kể với người khác được. Nhớ đến hôm đó chỉ vì mình đụng chạm Lam Khiên Mạch lúng túng đến đỏ cả mặt, nhìn lại thấy người này còn đang xấu tính trêu chọc con mèo nhỏ, cùng thú cưng chơi đến vui vẻ, Ngôn Thanh Hạm không tự chủ cũng phải bật cười.
Cô ít khi gặp phải chuyện kỳ quái cùng người kỳ quái như vậy, cho nên du͙ƈ vọиɠ tò mò như một thứ ma lực thần kỳ khiến cô để cho Lam Khiên Mạch đến gần mình, thậm chí là chủ động đến gần nàng. Ngôn Thanh Hạm biết, hành động như vậy là dưỡng hổ vi hoạn, dẫn hỏa thiêu thân. Bất quá cô tin là, kết quả sau cùng sẽ khiến mình hài lòng.
"Lam Khiên Mạch." không muốn nhìn lén chuyện của người khác, Ngôn Thanh Hạm đi đến chỗ Lam Khiên Mạch, khẽ gọi tên nàng. "A, cô đến?" nghe thấy âm thanh Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch giống như bị hù vội đứng dậy. Nhìn nàng có chút kinh hoảng vứt đi điếu thuốc,dùng chân đạp bẹp, rồi cho vài viên kẹo bạc hà vô miệng, Ngôn Thanh Hạm không biết nàng như vậy là đang nghênh đón mình hay là vì cái gì khác.
"Tôi biết cô không thích mùi thuốc lá, sau này tôi sẽ cố gắng hút ít đi." Nghe Lam Khiên Mạch giải thích, Ngôn Thanh Hạm lúc này mới biết nàng sợ mình chịu không được mùi thuốc lá.
"Không sao, cô không cần vì tôi mà miễn cưỡng bản thân. Mới có chút chuyện nên hơi lâu, chờ lâu rồi sao?"
"Không, tôi cũng mới đến." Lam Khiên Mạch sẽ không thừa nhận, khi nàng và Ngôn Thanh Hạm vừa cúp điện thoại thì đã chạy xuống lầu rồi.
"Đây là mèo của cô?" cúi đầu nhìn con mèo nhỏ bám lấy một bên chân Lam Khiên Mạch không chịu buông, Ngôn Thanh Hạm hỏi nhỏ.
"Đúng vậy, Cát cát (咕咕) là bảo bối của tôi đó." Lam Khiên Mạch cười ôm lấy con mèo nhỏ, thân mật sờ đầu nó một cái.
Editor: Cát cát (咕咕) từ tượng thanh trong tiếng trung.
"Nó tên là Cát Cát?" Ngôn Thanh Hạm khẽ cau mày, không thể hiểu nổi cái tên quỷ dị như vậy có hàm nghĩa thế nào.
"Đúng vậy, Cát Cát là một con quỷ mèo tham ăn, lần nào cũng ăn vụng thức ăn, ăn xong bụng còn kêu đói, vì thế tôi mới gọi nó là Cát Cát."
"Ha ha, mèo rất đáng yêu." nhìn con mèo nhỏ màu lông đen xám xen nhau, Ngôn Thanh Hạm tán dương. Cô phát hiện đôi mắt con mèo này nhìn rất đẹp, như là đại dương mang màu xanh da trời. Chỉ là cô không biết về mèo, mà người Mạc gia lại không thích mèo, cho nên cô cũng không biết con mèo này là thuộc lọai gì.
"Meo~" dường như nghe hiểu được Ngôn Thanh Hạm khen, chỉ thấy gugu giống như làm nũng kêu một tiếng, đưa cái móng vuốt nhỏ ra sờ tay Ngôn Thanh Hạm. Phải biết là mặc dù đại tiểu thư Ngôn gia kiến thức rộng, nhưng lại chưa bảo giờ chạm qua bất kỳ vật nào có lông hay mang theo thú cưng có lông nào. Hôm nay bị gugu ăn đậu hủ như vậy, nhất thời sắc mặt tái mét, bị sợ mà lui về sau vài bước.
Hai người đứng quá gần, Lam Khiên Mạch tất nhiên nhìn thấy phản ứng của Ngôn Thanh Hạm. Nàng có chút mất mát đem Cát cát để xuống đất, cười với Ngôn Thanh Hạm một cái.
"Được rồi, chúng ta đi chuẩn bị cơm tối đi."
''Chuẩn bị?'' Ngôn Thanh Hạm không hiểu, không phải người này muốn mời mình ăn cơm sao?
''Ừm ừ, dĩ nhiên không lẽ cô cho là tôi sẽ mời đến nhà hàng sang trọng ăn sao, chậc chậc, Thanh Hạm còn tưởng bở nữa kìa, tôi cũng không có dư tiền tới vậy. Cho nên, không thể làm gì khác hơn là mời cô hạ mình bồi tôi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó cùng nhau về nhà tôi sẽ nấu cơm cho cô ăn.''
''Cô nghĩ xa quá rồi, tôi không có để ý là ăn ở đâu, chỉ là mèo của cô thì phải làm sao đây?''
''Yên tâm, Cát cát tự mình biết về nhà.'' Lam Khiên Mạch vừa nói vừa đi đến. Cả người mảnh khảnh như là cây liễu trong gió, đầy yêu nhiêu đến câu người. Mà con mèo kia dường như nghe hiểu được lời nàng, cũng đi theo ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn, nâng cái mông nhỏ lên, ưu nhã từng bước chân mèo mềm mại đi về phía góc lầu.
Nhìn đến một người một mèo, Ngôn Thanh Hạm im lặng, nhớ đến câu nói đã từng nghe qua, người thế nào nuôi vật cũng thế ấy. Con mèo này không hổ danh là đứa nhỏ của Lam Khiên Mạch, cả hai y như nhau trong mắt làm như không người, nhìn dưới ánh mặt trời rực rỡ, ngay cả tư thế đi bộ cũng giống nhau như đúc.
''Eh, có thể nắm tay không?'' Lúc này Ngôn Thanh Hạm lại nghe thấy Lam Khiên Mạch hỏi mình. Cô ngẩn người, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào đối phương đã đứng tại chỗ chờ mình. Cô còn chưa kịp phản ứng thì tay trái đã có một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng dắt đi.
''Thật ra thì tôi rất muốn tìm cho Cát cát thêm một người mẹ nữa.''