Việt Tố Việt Ái

Chương 29




"Lam Khiên Mạch, đó là cái gì?" Ngôn Thanh Hạm cong người lên nhìn cái vật đó đang hút lấy chỗ tư mật của mình, đó là cái giác hút trong suốt, bên trên có nhiều hạt nổi hình tròn, rõ ràng không có chút lực dính nào, nhưng lại có thể vững vàng hút lấy chỗ đó của mình. Mà ngoại trừ cái này ra, nối liền với cái giác hút đó là đoạn dây cao su nối liền với một quả cầu màu hồng.
"Cho dù tôi nói nó là cái gì, Thanh Hạm nghe cũng không hiểu đâu. Yên tâm, tôi sẽ không làm bất kỳ chuyện gì tổn thương đến cô, tôi chỉ muốn để cô thoải mái." Lam Khiên Mạch vừa nói vừa đưa tay nắm lấy quả cầu cao su. Trong lúc nhất thời, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy vị trí ngượng ngùng của mình bị cái giác kia hút chặt lấy, vật nổi lên trên mình nó chạm vào mình, mang đến từng trận tê dại.

"Lam Khiên Mạch, đừng dùng nó nữa, tôi thấy thật kỳ quái." Ngôn Thanh Hạm mở miệng yêu cầu, cho dù thân thể bị khống chế, nhưng giọng nói của cô không hề mang chút khẩn cầu nào. Việc đã đến nước này, cô cũng đoán được cái vật kia là dành cho chuyện giường chiếu. Trong lòng Ngôn Thanh Hạm thật ra có chút bài xích loại đồ chơi này, nhưng còn có nguyên nhân khác nữa, chính là cô sợ thứ đồ chơi lạ lẫm này sẽ khiến mình trở nên càng kỳ quặc hơn.
"Thanh Hạm đừng sợ, nó sẽ không làm cô bị gì đâu, chỉ là khiến thân thể cô thêm nhạy cảm hơn thôi. Thử một lần, sẽ rất thoải mái." vừa dứt lời, Lam Khiên Mạch lại bóp quả cầu nhỏ màu hồng. Theo động tác co bóp của nàng, Ngôn Thanh Hạm cũng cảm thấy được cái đồ chơi đó đã bám chắc vào □ □, sau đó lại nhả ra. Cảm giác này giống như có ai đó đang dùng tay xoa bóp chỗ đó, vừa ngại ngùng, vừa khiến thân thể có muốn dừng một chút cũng không được.

"Thanh Hạm chỉ cần hưởng thụ thật tốt là được rồi, mọi thứ còn lại thì giao cho tôi." Trên người bị sức nặng đè lên Ngôn Thanh Hạm mở hai mắt ra, cô nhìn Lam Khiên Mạch đè trên người mình. Lúc này người ấy đang dùng đôi mắt có đồng tử đỏ sậm ngắm nhìn mình, trong đó ngoại trừ du͙ƈ vọиɠ cùng mê luyến, còn có rất nhiều cưng chiều. Đây là thứ tình cảm so với hai lần trước còn quý hơn, có người từng nói qua, nếu bạn thật sự yêu một cô gái, thì sẽ coi cô ấy như con gái mình mà thương yêu.
"Lam Khiên Mạch…" Ngôn Thanh Hạm không biết vì sao nàng lại nhìn mình như vậy, theo bản năng gọi tên đối phương, nhưng cũng không biết nên nói gì. "Thanh Hạm, để cho tôi yêu thân thể của cô."

Để cho tôi được yêu cô.

Bốn cánh môi hợp lại, sát vào nhau không chỉ có thân thể, còn có cả tư tưởng cùng linh hồn, cùng với nhịp đập con tim vang dội. Ngôn Thanh Hạm thích mùi vị của Lam Khiên Mạch, cũng rất thích cảm giác khi được nàng hôn. Phụ nữ ôm đàn ông cũng không quá tinh tế và ôn như, nhưng Lam Khiên Mạch thì lại rất xuất sắc. Khi nàng hôn không quá vội vàng, không nóng nảy, mang theo sự lười biếng yên ăng tản mạt ra mọi nơi. Nàng sẽ xuất hiện vào thời điểm mà bạn cần, danh cho bạn hết thảy, sau đó từ từ thấm vào trong tim bạn, rơi xuống đất rồi mọc rễ.

Cái lưỡi mềm mại trơn trượt lướt qua khe của hai cánh môi, nhớ tới mấy phút trước cái miệng này còn hôn lên chỗ đó của mình, Ngôn Thanh Hạm không tự chủ được mà đỏ mặt, cũng thả lỏng đôi môi đang mím chặt xuống. Bởi vì quá nóng mà đôi môi khô khốc kia bị đôi môi mỏng hơn lạnh lạnh ngậm vào trong, răng bên trong bị đầu lưỡi tinh xảo quét qua một lần. Từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, thậm chí cả không gian bên trong cũng chưa hề có.
Ngôn Thanh Hạm không kiềm hãm được đưa tay ra ôm Lam Khiên Mạch, dùng đầu ngón tay vẽ vòng sau tấm lưng gầy gò. "Thanh Hạm…. cô đây là đang câu dẫn tôi sao?" nghe người bên trên hỏi, Ngôn Thanh Hạm không hiểu mở mắt ra, không hiểu vì sao Lam Khiên Mạch lại nói như vậy. "Thanh Hạm, sau lưng là địa phương nhạy cảm, nếu cô không tính muốn tôi, thì không nên tùy tiện quạt gió thổi lửa. Cô cũng biết, muốn tìm bất mãn kết quả nghiêm trọng cỡ nào mà."

Lam Khiên Mạch nói xong, lại hôn lên người Ngôn Thanh Hạm lần nữa. Môi lưỡi dây dưa cũng không cách nào thỏa mãn khát vọng của nàng, nàng còn muốn nhiều hơn, cũng muốn cho Ngôn Thanh Hạm nhiều vui sướng hơn. Đưa bàn tay trái còn đeo bao tay do dự lướt đến bên dưới hai chân người, nắm lấy quả cầu màu hồng kia nhẹ nhàng co bóp. Lực đạo mỗi lần đều khác nhau, khi thì lực hút rất mạnh, khi thì nhẹ nhàng thả tay ra. Nghe hơi thở Ngôn Thanh Hạm phát ra càng lúc càng nặng nề, Lam Khiên Mạch thỏa mãn bắt đầu nở nụ cười.
"Thanh Hạm thoải mái không?" Lam Khiên Mạch hỏi nhỏ, nhưng không chờ cô trả lời liền cúi đầu hôn lên cổ của cô. Làn da nơi đó trắng nhuận như là gương mặt, chỉ hôn nhẹ một cái đã để lại vết tích đỏ nhạt. Lam Khiên Mạch khắc chế du͙ƈ vọиɠ trong lòng, tận lực thả vào những nụ hôn nhẹ nhất, mềm mại nhất. Bởi vì cô biết, bây giờ mình không thể lưu lại trên người nữ nhân này bất kỳ một dấu vết nào thuộc về nàng.

Một đường hôn đi xuống, vượt qua ngực, đi đến giữa hai ngọn đồi cao vút. Bởi vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ liên tục, chỗ đó đã trướng lên mà đứng thẳng tắp. Trên chóp đỉnh đỏ ửng phá lệ rực rỡ, giống như hai đóa hoa mận nở trong tuyết trắng, đẹp đến nỗi cho dù bản thân ở xa ngàn dặm cũng có thẻ nhìn thấy được.

Lam Khiên Mạch dùng gò má âu yếm liếm lấy viên thịt tròn, đồng thời đưa tay xoa nắn viên còn lại. Tiểu đậu tử bên trên không yên phận vẫn đứng nguyên ở đó, lần lượt lao qua tai mình, gò má, nghịch ngợm đủ kiểu khiến Lam Khiên Mạch bật cười. "Chỗ này của Thanh Hạm thật không đứng đắn chút nào, cứ lượn qua gò má khiến tôi nhột quá."
"Đừng nói chuyện…" Ngôn Thanh Hạm khó nhịn quay mặt đi chỗ khác, không muốn để ý đến Lam Khiên Mạch. Một khắc sau, đỉnh nhạy cảm nhất bị đối phương ngậm vào. Có lẽ nàng trả thù mình vì phớt lờ không để ý đến nàng, người này đang dùng răng cắn gặm nơi đó, Mặc dù rất đau, nhưng lại đem đến sảng khoái rất mãnh liệt. Ngôn Thanh Hạm dùng sức ôm đầu Lam Khiên Mạch, cơ hồ là vô thức đem nàng đè trước ngực mình.

"Thanh Hạm đừng vội, tôi sẽ để cô tốt hơn." trò chuyện ngắn ngủi, để cho thân thể kia kịp thở dốc. Nhưng Ngôn Thanh Hạm biết, mình rất nhanh sẽ rơi vào thế giới thiếu dưỡng khí lần nữa. Bụng càng lúc càng nóng, cảm giác nơi tư mật càng lúc càng rõ ràng. Từ lúc vừa bắt đầu, Lam Khiên Mạch không hề dừng lại bàn tay đang co bóp quả cầu hồng kia.
Ngôn Thanh Hạm không hề ngốc, cô biết thứ đồ chơi này hoàn toàn dựa vào sự khống chế của quả cầu màu hồng này. Mỗi khi Lam Khiên Mạch dùng sức bóp mạnh, thì nơi tư mật của cô cũng bị thứ đồ chơi ấy hút mạnh vào, những hạt tròn nổi bên trên liên tục ma sát chóp đỉnh mang đến sự nhạy cảm. Lần lượt, lặp đi lặp lại, hỗn độn nhưng lại tràn đầy sung mãn kinh hỉ. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy dòng nhiệt lưu đang hội tụ rất nhiều trong bụng, bọn họ đang xếp hàng chậm rãi chảy xuống, rất nhanh liền khiến cho đùi non bên trong của cô bị ướt.

"Ưm…" hiếm thấy được thân thể Lam Khiên Mạch run lên còn tiếng rên khẽ, cô cúi đầu nhìn sắc mặt người bên dưới đỏ bừng, gắt gao ngậm lấy môi Ngôn Thanh Hạm, ánh mắt ôn nhu tựa như nước, trong đó có thương tiếc cùng nhộn nhạo đang trỗi dậy. "Thanh Hạm, đừng chịu đựng, nếu thoải mái cứ kêu lên, tôi thích nghe âm thanh của cô, rất thích."
Lam Khiên Mạch đưa tay dò đến nơi giữa hai chân nàng, không ngoài dự đoán cảm xúc tay rất trơn trượt. Nàng cười một tiếng, chậm rãi nhích người xuống, dùng hai chân kẹp lấy đùi Ngôn Thanh Hạm, nhẹ nhàng ma sát. "Cô đang làm gì?" Ngôn Thanh Hạm tất nhiên phát hiện cử động dị thường của Lam Khiên Mạch, cô giương mắt nhìn người kia rướn người, dùng địa phương nào đó của nàng cạ lên chân mình.

"Thanh Hạm thật không tốt chút nào, một mình thoải mái, cũng không để ý đến sống chết của người khác. Nếu cô không thể muốn tôi, vậy tôi chỉ có tự giải quyết thôi, không phải sao?' một câu Lam Khiên Mạch nói ra khiến Ngôn Thanh Hạm có chút ngượng ngùng, vốn dĩ cô cảm thấy mình làm như vậy cũng không có gì là không đúng, dù sao cũng là Lam Khiên Mạch muốn làm chuyện ấy với mình.
Nhưng nghĩ lại, dường như người được lợi vẫn là mình, còn người kia lại phải chịu mọi thống khổ cầu mà không được, mình làm vậy cũng có chút thất lễ. Thấy Ngôn Thanh Hạm vẻ mặt nghiêm túc, Lam Khiên Mạch cũng không biết cô đang nghĩ cái gì. Chỉ là nếu nàng biết được đối phương đang nghĩ cái gì, chỉ sợ sẽ cười đến ngất.

"Tôi có thể giúp được gì cho cô không?" suy đi nghĩ lại, Ngôn Thanh Hạm vẫn muốn làm chút chuyện đền bù cho Lam Khiên Mạch. Mạc Lâm dạy dỗ cô không bao giờ quên, nhận mà không cho, tuyệt không phải phong cách làm việc hai nhà Mạc Ngôn. "Ha ha… Thanh Hạm ngây ngốc thật khả ái nha, nếu tôi muốn cô cho tôi lên đỉnh, cô biết làm không?"

"Xin lỗi, tôi cũng không biết mấy chuyện này, nếu như cô rất muốn, tôi sẽ thử một lần." Ngôn Thanh Hạm lớn như vậy rồi cũng là lần đầu tiên bị người ta nói là ngốc, bất quá cô cũng không ngại, bởi vì cô biết kinh nghiệm của mình trong phương diện khác thì chỉ có thể dùng từ ngốc đẻ hình dung.
Thấy cô nghiêm túc nói lại đứng đắn, dường như cũng không có đùa cợt, Lam Khiên Mạch quét mắt nhìn tay Ngôn Thanh Hạm. Mười ngón tay nhỏ thon dài, không chút tỳ vết, hoàn mỹ như mười cây châm ngọc. Chỉ là móng tay mặc dù không dài nhưng cũng đạt được tiêu chuẩn gọn gàng. Nghĩ đến việc để Ngôn Thanh Hạm không có chút kinh nghiệm nào để cho ngón tay còn cả móng tay đi vào cơ thể mình, Lam Khiên Mạch cũng rùng mình một cái, liền cho qua cái ý nghĩ này.

"Ha ha, tôi vẫn hy vọng Thanh Hạm có thể thoải mái, còn tôi sau này hãy nói đi." Lam Khiên Mạch cười một tiếng, cả người nằm trên người Ngôn Thanh Hạm. Thân thể nàng rất lạnh, dù mới tắm qua nước ấm, còn vận động nhiều như vậy nhưng vẫn không thấy xuất hiện chút độ ấm nào. Không biết vì sao trong lòng Ngôn Thanh Hạm sinh ra một cỗ xúc động muốn che chở cho cổ thân thể này ấm lên. Vì vậy, cô đem thân thể gầy gò của Lam Khiên Mạch ôm vào ngực, ôm lấy thật chặt.
Đối với du͙ƈ vọиɠ, thân thể so với trong lòng vẫn thành thật nhiều hơn. Đi đôi với tần số càng lúc càng nhanh trên tay đối phương, Ngôn Thanh Hạm dúi đầu vào trong cổ Lam Khiên Mạch, không kiềm hãm được phát ra âm thanh giống như còn mèo nhỏ đang khóc tỉ tê. Nàng không tự chủ được nhích eo mình, cố ý làm ma sát cái thứ đồ chơi đang hút lấy vùиɠ ҡíи của mình.

''Thanh Hạm…. Thanh Hạm…'' tiếng Ngôn Thanh Hạm rên nhẹ như là thứ thuốc kíƈɦ ɖụƈ tốt nhất, khiến Lam Khiên Mạch cảm thấy bản thân mình càng lúc càng nóng hơn, khát vọng càng lúc càng nhiều hơn. Nàng tách hai chân ra, dùng nơi tư mật mềm mại ma sát lên bắp đùi mịn màng của Ngôn Thanh Hạm. Nhạy cảm trống rỗng đã lâu không đem đến sự trấn an như vậy, Lam Khiên Mạch không nhịn được khẽ phát ra tiếng rên, tiếp đó ra sức dịch chuyển vùng eo, tựa như muốn đem vùng tư mật yếu ớt kia làm cho tổn thương.
Ngôn Thanh Hạm biết rõ Lam Khiên Mạch đang mượn chân mình dùng làm gì, chỉ là bây giờ cô cũng không có rảnh đi quan tâm những chuyện khác. Sảng khoái trong thân thể tích lũy càng nhiều hơn, nhiệt dịch trong thân thể chảy bị giác hút đồ chơi dán chặt vào, khiến đôi bên không có chút khe hở nào. Nhìn bộ ngực no tròn của Lam Khiên Mạch bị đè ép thành đủ loại hình thù, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy □ của mình giống như bị người ta dùng miệng hút vào, lửa nóng như dung nham tràn lan khắp thân thể tê dại.

Hoa hạch sưng lên như muốn tan vỡ không còn dáng vẻ, từng hạt tròn trên giác hút không ngừng cạ vào đè ép lên nó. Sảng khoái hội tụ từ điểm nhạy cảm lao nhanh như dòng điện vọt lên đến đỉnh đầu, vượt qua sau gáy trực kích đến lưng, vùng eo, rồi lại quay về điểm bắt đầu. Tầm mắt trong một khắc liền trống rỗng, cũng như là hai lần trước, thậm chí còn đem đến cảm giác mãnh liệt hơn khiến Ngôn Thanh Hạm không ngừng run rẩy. "Ngô!" cô kêu lên một tiếng, cong người lên ôm lấy Lam Khiên Mạch, mười ngón tay xuyên sâu vào từng lọn tóc của nàng.
Ngôn Thanh Hạm đột nhiên nhổm dậy như vậy khiến bắp đùi cô đang thả lỏng cũng co lên theo. Thân thể bị đầu gối cứng rắn vô tình đụng mạnh, khiến một bên hông Lam Khiên Mạch mềm nhũn, thân thể giống như Ngôn Thanh Hạm không ngừng run rẩy. Hai người ôm nhau thật chặt một cái, ai cũng không muốn buông ra trước.

Có lúc, lửa cùng lửa tương giao cũng không có nghĩa là hủy diệt, là song sinh.

Qua hồi lâu hai người vừa lên đỉnh cũng từ từ trở lại bình thường, so với Ngôn Thanh Hạm thì Lam Khiên Mạch có vẻ mệt hơn rất nhiều. Buổi tối nàng cũng không ăn được chút cơm nào, còn uống nhiều rượu như vậy, hơn nữa vừa rồi còn vận động kịch liệt như vậy, lúc này yên tĩnh trở lại chỉ thấy đầu choáng váng mắt hoa hết lên, dạ dày dường như lại muốn đau. "Thanh Hạm, tôi giúp cô dọn dẹp một chút nha." dù thân thể khó chịu, Lam Khiên Mạch cũng không muốn để Ngôn Thanh Hạm cứ như vậy mà đi ngủ. Nàng vừa nói vừa muốn đứng dậy, thân thể lại bị người kia dùng hai tay ôm vào ngực, đỉnh điểm cũng không hề nhúc nhích.
"Nghỉ ngơi thêm chút đi, nhìn cô cũng mệt rồi." lớp mồ hôi mỏng trên trán nhẹ nhàng được lau đi, sau lưng là sự trấn an không nặng không nhẹ, nhưng vô hình khiến lòng người yên tâm. Lúc này không thể nghi ngờ Ngôn Thanh Hạm đang rất ôn nhu, bởi vì vừa trải qua lễ rửa tội cao triều, trên mặt nàng còn lưu lại một tầng mây hồng mờ ảo, ánh mắt nhu tình cứ như vậy nhìn mình, khiến cho Lam Khiên Mạch cũng phải mềm lòng.

Thanh Hạm, cô tốt đẹp đến mức khiến tôi không nhịn được rất muốn có, thật hy vọng một ngày nào đó cô có thể thuộc về tôi.

Lam Khiên Mạch ngoan ngoãn dựa vào ngực Ngôn Thanh Hạm, hai người không biết là ai đã ngủ trước, hay là cùng nhau tiến vào mộng đẹp. Ánh đèn cả đêm không hề tắt chiếu lên hai cổ thân thể các nàng đang ôm ấp nhau, từng đợt ánh sáng màu vàng nhạt không ngừng đồ lên. Hai cổ đồng thể như là bức tranh sơn dầu tốt nhất, tựa như một tác phẩm nghệ thuật quý giá, hoàn mỹ đến nỗi không có vật nào của nhân gian có thể giống được.