Đa số các bệnh viện đều thích lấy màu trắng làm màu chủ đạo, bất luận là kiến trúc hay hay trang phục của bác sĩ và y tá. Ngôn Thanh Hạm cũng thích mặc đồ trắng. Cô luôn cảm thấy màu trắng là màu yếu ớt nhất trên đời, cho dù là màu sắc bạc nhược thì cũng sẽ bị hủy đến mức không còn hình dạng.
Nghe mùi thuốc sát trùng, Ngôn Thanh Hạm yên tĩnh đọc sách trông coi bên Lam Khiên Mạch. Người trên giường ngoại trừ rạng sáng mới tỉnh dậy được một lần thì vẫn tiếp tục ngủ say như cũ, không thấy có dấu hiệu tỉnh lại. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy lúc sáng Lam Khiên Mạch tỉnh lại, dường như đúng là mình đã làm nàng tỉnh dậy.
Mắt thấy đồng hồ đã đến 8:00 pm tối, Ngôn Thanh Hạm xoa xoa hai mắt có chút mỏi, rồi xoay cái cổ có chút tê dại. Trưa nay cô chỉ ăn đơn giản chút cơm nước cũng không còn lòng dạ gì ăn thêm chút nữa, cả buổi chiều cũng chỉ uống chút trà. Bình thường mà nói, ăn như vậy rõ ràng chưa đến phân nửa của một người ăn bình thường, nhưng hiện tại cô cũng không có chút cảm giác đói bụng nào.
Có lẽ, trong lòng quá mệt mỏi, cho nên đến cái bụng cũng không thấy đói nữa.
''Thanh Hạm…'' Ngôn Thanh Hạm đứng tại chỗ đến ngây người, nên cô cũng phát hiện người nằm trên giường đã tỉnh dậy, đang dùng đôi mắt có con ngươi màu đỏ sậm nhìn cô. ''Em tỉnh rồi?'' Nghe thấy tiếng Lam Khiên Mạch nói chuyện, Ngôn Thanh Hạm trước tiên là sửng sốt, sau đó liền quay đầu lại đến hưng phấn. ''Ừm, Ngôn Ngôn vẫn luôn ở đây trông nom em sao?''
Lam Khiên Mạch nhỏ giọng hỏi, cổ họng nàng vì thiếu nước mà khàn khàn dị thường. Ngôn Thanh Hạm liền lấy chút nước để trên bàn đút cho nàng. ''Ừm, hồi trưa có về nhà láy ít sách tới đây. Lăng Vi và Tả tiểu thư còn có tiểu Sương cũng đã đến thăm em, còn có cả Cát Cát nữa. Tiểu gia hoa kia sợ hãi, trốn trong ngực em khóc rất thương tâm.''
Ngôn Thanh Hạm nói, lại nhớ đến lúc chiều bộ dạng đáng thương hề hề của Cát Cát. Vì bệnh viện không cho nuôi mèo, mà cô cũng lo lông trên người Cát Cát sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương của Lam Khiên Mạch. Cho nên lúc Tạ Sương Sương đi về, Ngôn Thanh Hạm đã nhờ cô đem Cát Cát đi cùng.
Ai ngờ con mèo nhỏ này không muốn đi, còn sống chết cắn chặt cái gối của Lam Khiên Mạch không chịu nhả ra. Đột phát tình huống như vậy khiến cho Ngôn Thanh Hạm cũng bất ngờ, rất sợ nó sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương sau lưng Lam Khiên Mạch. Cuối cùng, cô và Tạ Sương Sương phải dỗ dành mãi, còn mang theo đồ chơi vịt cao su cho nó, mới có thể đem nó ra khỏi giường Lam Khiên Mạch.
''Cát Cát đúng là đứa nhỏ tốt, em cũng biết nó nhớ em.'' Lam Khiên Mạch cười đắc ý nói, sau đó không nói một lời nhìn Ngôn Thanh Hạm. Thấy được ánh mắt nàng vô cùng nghiêm túc, người kia cũng không tránh né, mà chính diện nhìn lại. Có một lực hấp dẫn thần kỳ nào đó khuếch đại giữa hai người, Ngôn Thanh Hạm không kiềm hãm được tới gần Lam Khiên Mạch, từ từ cúi đầu, hôn lên môi nàng.
Đây là nụ hôn đầu tiên sau tai nạn, ý nghĩa và giá trị cũng không tầm thường. Mà đây cũng là lần đầu tiên Ngôn Thanh Hạm chủ động nhiệt tình như vậy, cô vội vã rồi lại ôn nhu hôn Lam Khiên Mạch, cái lười mềm mại không ngừng khuấy đảo răng môi người bên dưới, tiện đà thâm nhập vào bên trong. Cho đến khi nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của người bên dưới, cô mới đành lưu luyến rời ra, lần nữa đua tay vuốt ve khuôn mặt của Lam Khiên Mạch.
''Tiểu Mạch, đồng ý với chị, mãi mãi cũng không rời xa, được không?'' Ngôn Thanh Hạm từ nhỏ đến lớn luôn là đứa nhỏ hiểu chuyện, khi còn rất nhỏ, cô so với những người bạn cùng tuổi còn già dặn hơn. Cô biết ba mẹ mình công tác bận rộn, cũng biết Mạc Lâm không có nhiều thời gian bên cạnh mình, cho nên hắn ép mình phải chín sự cô độc đó.
Đối với Ngôn Thanh Hạm mà nói, chịu đựng sớm đã tu dưỡng thành thói quen. Chỉ cần cô vẫn là Ngôn Thanh Hạm, là tôn nữ Mạc Lâm, thì chịu đựng này người ngoài cũng không hiểu được khổ sở đó. Đây là lần đầu tiên cô bốc đồng như vậy, hướng về người kia nói muốn nàng vĩnh viễn không được rời xa mình.
Lúc này đây, ánh mắt Ngôn Thanh Hạm đầy chăm chú cùng khát vọng, trong đó có vài phần không được tục tin cùng cảm xúc bất định. Thấy bộ dạng cô lo lắng, Lam Khiên Mạch bật cười, dùng trán cọ lên gò má mềm mại của cô. Thì ra, Thanh Hạm của nàng cũng có lúc sẽ bất an sợ hãi như vầy.
''Được, chỉ cần Thanh Hạm còn cần em, em mãi mãi cũng sẽ ở bên cạnh chị, tuyệt đối sẽ không rời đi.'' So với Ngôn Thanh Hạm không được tự tin thì ánh mắt Lam Khiên Mạch lại rất chân thành khẳng định, câu nói phảng phất trong miệng nàng cũng không còn là một lời hứa hẹn bình thường nữa, mà đó là sự tin tưởng vào tương lai cùng cô.
''Tiểu Mạch, chị rất thích em.'' Bày tỏ, có thể nói ra miệng bất cứ lúc nào, nhưng muốn có nó thì cũng cần một quá trình rất dài. Nghe được câu này cũng không dễ dàng, Lam Khiên Mạch thỏa mãn bật cười. Mặc dù chỉ có bốn chữ, nhưng đối với nàng mà nói, cũng đã đủ rồi. ''Ừm, em cũng vậy.'' Thanh Hạm, em rất yêu chị.
Hai người cứ như vậy trò chuyện câu được câu không, dần dần Ngôn Thanh Hạm phát hiện trên mặt Lam Khiên Mạch có mồ hôi dường như ngúc càng nhiều, hai tay cũng run rẩy lợi hại. Cô tò mò duỗi tay vào mò mẫm, thì phát hiện trên trán đối phương đầy mồ hôi lạnh. Phát hiện như vậy khiến lòng Ngôn Thanh Hạm cả kinh, cô vội vàng nhấn chuông ở đầu giường, rất nhanh liền có bác sĩ cùng y tá mặc áo trắng chạy tới.
''Ngôn tiểu thư, có chuyện gì vậy?'' Vị bác sĩ kia rõ ràng cũng Ngôn Thanh Hạm là thần thánh phương nào, đối xử với cô cũng rất lịch sự. ''Cô ấy ra rất nhiều mồ hôi, hình như dáng vẻ rất khó chịu, anh xem dùm tôi có vấn đề gì hay không?.'' Ngôn Thanh Hạm khẩn trương hỏi, mặc dù Lam Khiên Mạch đã nói qua với cô rất nhiều mình không sao, nhưng cô vẫn không hề tin.
''Là như vầy, Ngôn tiểu thư, trên người bệnh nhân bị trọng thương do vật nặng đè ép khá lâu tại một chỗ, nửa người trên của cô ấy phải chịu tác động lớn từ sức ép đó, mà vật nặng đó cũng rơi trúng vai của cô ấy, mới dẫn đến gãy xương một phần nhỏ. Chúng tôi đã giúp cô ấy nối lại xương bị gãy, hiện tại đã hết thuốc tê, cho nên sẽ đau đớn không chịu được. Hơn nữa trong cơ thể bệnh nhân còn có dấu hiệu xuất huyết, cảm giác nôn mửa sẽ rất mạnh, đề nghị nên ăn một ít thức ăn thanh đạm.''
Nghe qua lời bác sĩ nói, chân mày Ngôn Thanh Hạm càng nhíu chặt hơn. Tuy cô không thể tiếp xúc với nơi khó chịu của Lam Khiên Mạch, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được đau.đớn mà đối phương phải chịu đựng là thế nào. ''Các người làm ở bệnh viện số một của thành phố X, lẽ nào không có cách gì để cho nàng được dễ chịu hơn sao?''
Ngôn Thanh Hạm thấp giọng hỏi, trong lời nói lộ ra vài phần bất mãn. Dưới tình huống bình thường, cô ít khi bày bộ dạng cấp trên, nhưng không có nghĩa là cô không có tính khí đó. Mắt thấy Lam Khiên Mạch khó chịu như vậy, trong lòng cô cũng rất đau. Nếu như không phải sợ tình huống của Lam Khiên Mạch chuyển biến xấu, cô thật sự muốn đem người này sang bệnh viện khác chữa trị.
''Rất xin lỗi, Ngôn tiểu thư, tình hình như vậy chúng tôi cũng bất lực. Thời gian tiêm thuốc tê lâu dài đối với người bệnh cũng sẽ để lại tổn thương rất lớn." thấy vị bác sĩ kia bị Ngôn Thanh Hạm dọa sợ không biết làm gì, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi mà nói ra, ánh mắt còn có chút tránh né.
Ngôn Thanh Hạm cũng không để ý đến lời hắn nói, mà lấy trong túi ra một cái khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Lam Khiên Mạch. Động tác rất mềm mại và ôn nhu. Muốn người kia cảm thấy không khó chịu, thì cũng chỉ có hương khí trên người đối phương mới khiến cho ánh mắt nàng thêm chuyên chú.
Một màn này lại bị các y tá thu vào mắt, bọn họ đều mở to hai mắt nhìn cảnh tượng này, trong lòng không dám tin. Dù sao, Ngôn Thanh Hạm có gia thế như vậy, nhưng lại khiến cho cô khẩn trương chiếu cố cô gái này như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường. Lại nghĩ đến động tác mập mờ thần thái của của hai người, trong lòng mỗi người đều đã có suy đoán. Không lẽ, người nằm trên giường kia là con gái riêng của Ngôn Luật hay Mạc Vân? em gái Ngôn Thanh Hạm?
"Bác sĩ Trần, rất cám ơn anh, khi nãy tôi có gì mạo phạm, mong anh thứ lỗi."
"Không sao đâu, là người phục vụ thì đó là điều chúng tôi nên làm." thấy bộ dạng Ngôn Thanh Hạm trở lại bình thường, vị bác sĩ kia có chút xấu hổ nói, sau đó dẫn theo y tá ra ngoài.
"Thanh Hạm không cần phải khẩn trương như vậy, em không sao." Lam Khiên Mạch vừa cười vừa nói, ánh mắt đều tràn đầy đắc ý. Dù sao, không ai là không thích cảm giác được người yêu bao vệ quan tâm. "Sao lại không sao chứ? vết thương trên người có đau lắm không?" Ngôn Thanh Hạm đau lòng vuốt ve khuôn mặt Lam Khiên Mạch, cô phát hiện tuyến lệ của mình gần đây rất phát triển, lúc nào xúc động cũng sẽ muốn khóc.
"Không đau, có Thanh Hạm hôn thì hết đau, chị chính là thuốc tốt nhất của em." Lam Khiên Mạch nói xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Nhìn nàng đang đợi mình hôn nàng, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng lại không muốn để Lam Khiên Mạch đợi lâu. Vì vậy cô cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, lần nữa hôn lên cánh môi người bên dưới.
So với hôn trước đó, thì lúc này Ngôn Thanh Hạm cũng đã ôn nhu rất nhiều. Nghe thấy hương khí tươi mát trên người cô, để cái lưỡi cô tùy ý khuấy đảo trong miệng mình. Lam Khiên Mạch cảm thấy, chính mình như sắp chết chìm trong sự ngọt ngào của đối phương. Nàng thật sự rất thích cảm giác thân mật như vậy cùng Ngôn Thanh Hạm, càng cảm thấy may mắn khi biết mình còn sống trên đời này, được nữ nhân này ở bên cạnh mình.
Bất quá, cho dù mọi chuyện có nghiêm trọng hơn nữa, thì nàng vẫn sẽ quên mình dũng cảm cứu Ngôn Thanh Hạm. Đối với nàng mà nói, Ngôn Thanh Hạm chính là thế giới của nàng. Nếu như ngay cả thế giới cũng mất đi, Lam Khiên Mạch thực sự không biết mình làm sao có thể tiếp tục mà sống được nữa. Bởi vì, nàng đã không thể chịu nổi mất đi người yêu lần nữa.
Thời gian chậm lại, Ngôn Thanh Hạm thấy Lam Khiên Mạch không còn đau đớn nữa, hỏi nàng xem muốn ăn cái gì. Người này từ hôm xảy ra tai nạn xe thì đã chưa ăn gì, nếu như vẫn không ăn gì, thì sợ là cái dạ dày đối phương sẽ chết đói mất. "Ah, em lại không muốn ăn gì hết." Lam Khiên Mạch ủy khuất nói, nàng thầm nghĩ hiện tại chỉ muốn ói, không muốn ăn.
"Ăn chút trái cây có được không?" Ngôn Thanh Hạm nói lấy ra một trái táo chuẩn lột vỏ cho Lam Khiên Mạch, ai ngờ đối phương lại không cảm kích, còn bày ra vẻ mặt chán chê nhìn cô. "Thanh Hạm, chị xem phim thần tượng nhiều rồi hả? ai nói nằm viện thì nhất định phải ăn táo? em muốn ăn đào."
Nghe Lam Khiên Mạch nói muốn ăn đào, Ngôn Thanh Hạm suy nghĩ một chút, cảm thấy thân thể nàng hiện tại cũng có thể tiêu hóa được, vội vàng đi xuống siêu thị dưới lầu mua một cân đào đi lên. Cô cố ý lấy ra một trái nhỏ, đem nó rửa sạch hơn mười lần, rồi dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ để lên dĩa.
Thấy dĩa đào, Lam Khiên Mạch sững sốt một hồi, tiếp đó phì cười một tiếng. Thanh Hạm nhà nàng sao lại khả ái như vậy? nàng thật sự là người thích ăn đào. Nhưng mà… nào có ai lại cắt đào thành từng miếng nhỏ như vậy rồi mới ăn? "Thanh Hạm, chị hay ăn đào như vậy sao?" Lam Khiên Mạch muốn chắc chắn, Thanh Hạm nhà nàng có bình thường hay không.
"Ừ, với bất kỳ món ăn gì số lượng cũng phải vừa đủ, không thể nhiều hơn, cũng không thể ít hơn. Cắt thành từng miếng nhỏ ăn là tốt nhất."
"À, được rồi." Lam Khiên Mạch có muốn phỉ nhổ mấy lời Ngôn Thanh Hạm cũng không được, đành phải để người kia tự nhiên đút từng miếng vào trong miệng mình. Cũng không lâu sau, toàn bộ dĩa đào cũng đã đi xuống bụng.
"Ah… Thanh Hạm, em muốn đi vệ sinh, chị đỡ em được không?" con người có ba gấp, Lam Khiên Mạch tất nhiên cũng ngoại lệ. Thật ra thì đã muốn đi từ sớm, nhưng mà ngại vì vấn đề mặt mũi, cho nên tới giờ mới dám nói ra khỏi miệng. Với sức của Ngôn Thanh Hạm đỡ Lam Khiên Mạch xuống cũng không phải việc khó gì. Nhưng mà trong lúc như thế này thì cô lại sợ sẽ xảy ra bất trắc khác, liền gọi y tá đến.
Ai ngờ, y tá kia đến cũng không giúp đỡ Lam Khiên Mạch nàng, mà cầm theo một món đồ mà các nàng chưa từng thấy qua. Đó là một ống dẫn trong suốt, bên trong trống không. Một đầu của nó thì hình tròn trơn nhẵn, một đầu còn lại nối với túi bóng trong suốt. Y tá liếc mắt nhìn Lam Khiên Mạch, không nói hai lời tiến lên trước, muốn cởϊ qυầи của nàng.Càng Làm Càng Yêu (Việt Tố Việt Ái) - Chương 58Càng Làm Càng Yêu (Việt Tố Việt Ái) - Chương 58
"Này! Cô làm gì vậy!?" thấy trinh tiết của mình sắp không giữ được Lam Khiên Mạch cả kinh kêu lên.
"Cô không phải muốn đi vệ sinh sao? là đại hào (đi nhiều)?" y tá nghi ngờ hỏi.
"Ách, tôi là tiều hào (đi ít), nhưng cô cởϊ qυầи tôi làm gì?"
"Cô hiện tại không thể xuống giường, chỉ có thể dùng ống thông niệu."
Y tá nói xong, tiếp tục cởϊ qυầи Lam Khiên Mạch. Mắt thấy quần ngoài của mình bị cởi ra, hạ thân mình cũng còn lại mỗi chiếc qυầи ɭóŧ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Khiên Mạch nháy mắt liền ngượng ngùng đến đỏ bừng. Cho dù bình thường nàng luôn ở trước mặt Ngôn Thanh Hạm hào phóng, nhưng mà chỗ đó của mình phải để cái y tá lần đầu gặp mặt nàng nhìn thấy, mà Ngôn Thanh Hạm còn bình thản đứng cạnh nhìn mình. Được rồi, Lam Khiên Mạch thừa nhận, nếu hai tay nàng có thể dùng, nàng có chết cũng sẽ không để cho y tá này cởϊ qυầи mình.
"Để cho tôi được rồi, cô đi nghỉ đi." trong lúc cái qυầи ɭóŧ nhỏ của Lam Khiên Mạch sắp khó giữ được, thì Ngôn Thanh Hạm đột nhiên nắm lấy tay y tá, từ trong tay cô ta lấy ống thông tiểu.
"Vậy… được rồi." y tá hiển nhiên không hiểu Ngôn Thanh Hạm và Lam Khiên Mạch làm cái trò gì, nhưng viện trưởng đã nói với mình bối cảnh bệnh nhân của phòng này rất lớn, nên nghe lời ra ngoài cho tốt là được.
Lần này, trong phòng cũng chỉ còn lại Lam Khiên Mạch cùng Ngôn Thanh Hạm hai người. Trước khi y tá đi khỏi còn một bên dặn dò Ngôn Thanh Hạm dẫn tiểu cho bệnh nhân xong thì lau sạch chỗ đó, nếu lấy xong rồi thì kêu cô, Lam Khiên Mạch hận mình không thể đi tiểu được mà muốn ngất cho rồi. Mà Ngôn Thanh Hạm hiển nhiên cũng bị mấy lời của y tá làm cho không nói được gì, cô cầm lấy ống dẫn tiểu mặt đỏ tới mang tai đứng tại chỗ, cái đầu nhỏ của ống dẫn cơ hồ muốn vùi vào trong ngực.
Đáng ghét, món đồ thông tiểu này lại tà ác như vậy, rốt cuộc là ai phát minh chứ!