Việt Tố Việt Ái

Chương 63




Hôn có rất nhiều kiểu, mỗi kiểu cũng đều mang nhiều loại tình cảm khác nhau. Lăng Vi là cao thủ tình trường, kỹ xảo hôn trực tiếp so với Tả Tĩnh Nhan thì sẽ tốt hơn nhiều. Đối mặt với một thành trí khó có thể công hạ, cô ấy giống như một vị tướng quân có tầm nhìn lớn, không vội tiến công, mà dùng cách dụ dỗ quanh co, từ từ thâm nhập, từ từ thấm nhuần.

Cái lưỡi trơn trượt như là quân xung phong, mục đích không phải công chiếm, mà là thăm dò. Nó di động chậm rãi từ bên ngoài hai cánh môi, dùng chính thân thể đột nhập rồi ma sát đối phương. Nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan vẫn nhắm mắt như cũ, không có hành động nào. Lăng Vi biết mình có thể tiếp tục bước kế tiếp.

Đôi môi không chút do dự liền đem đồng loại của nó ngậm mút vào trong, từ bên trái qua bên phải, từ phải qua trái không ngừng cạ vào. Bộ vị mềm mại ép chung với nhau, ở giữa còn có…. thứ mềm mại khác nhưng lại như động vật giảo hoạt. Nó dùng thân thể mình ở trên khóe miệng cọ xát, cho đến khi kẻ hở không chịu nổi liền mở ra, nó thừa cơ mà luồn vào trong.
Hôn sâu là cách biểu đạt của người đang yêu, đẹp nhất chính là nụ hôn có thể còn kéo dài hơn cả mười phút. Lăng Vi đỡ lấy Tả Tĩnh Nhan không ngừng ôm sau đầu, rồi đưa nàng áp dưới người, không để nàng kịp thở dốc mà hôn nàng.

So với trước đó chỉ lướt qua rồi dừng lại thì nụ hôn này hiển nhiên chính là sự cường thế bá đạo của Lăng Vi. Tả Tĩnh Nhan khép nửa mắt suy nghĩ nhìn người đang áp trên người mình, nàng cũng không còn là thiếu nữ không biết chuyện đời là gì, thấy Lăng Vi tiếp tục như vậy cũng biết chút nữa sẽ phát sinh cái gì. Lý trí nói với Tả Tĩnh Nhan, nàng nên đẩy nữ nhân này ra. Nhưng mà, nhưng thân thể cùng trong lòng lại reo hò không muốn vậy.

Vào lúc này Lăng Vi tựa như kẻ đam xâm chiếm, cô tùy ý đấu đá lưỡi lung tung trong miệng mình, mỗi nơi cô đảo qua khiến nàng cực kỳ thoải mái. Mùi vị của đối phương cũng đang dần chuyển hóa đến miệng mình, khí tức quen thuộc khiến Tả Tĩnh Nhan có chút si mê, khiến cho nàng càng muốn có được nhiều hơn.
Vì vậy, nàng không kiềm chế được tự tay ôm lấy Lăng Vi, giật giật đầu lưỡi bị khiêu khích đến tê dại. Hai cái lưỡi mềm mại quấn quýt nhau, Tả Tĩnh Nhan và Lăng Vi thoải mái đến phát sinh ra tiếng rên khẽ. Nhất là Lăng Vi cô phát hiện Tả Tĩnh Nhan đang đáp lại chính mình, vui vẻ trong lòng nháy mắt khiến lí trí còn sót lại bị hủy diệt, không còn một tia nào.

Cô dùng tay trái chống thân thể, tay phải thuận thế trườn vào trong chăn, cách lớp áo ngủ của Tả Tĩnh Nhan nhẹ nhàng vuốt ve ngực nàng. Hành động này đại biểu cho cái gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ. Chỉ là, các nàng một người không muốn cản một người thì hồ đồ không muốn dùng mà phải tiếp tục.

"Ưm…" âm thanh rên rĩ ám muội quanh quẩn bên tai, khiến Lăng Vi càng thêm gấp gáp muốn tiếp tục chuyện trong lòng đã muốn từ lâu. Cô đưa ánh mắt nhìn khuôn mặt Tả Tĩnh Nhan, hiện tại biểu tình trên mặt nữ nhân này cũng đã có chút dáng vẻ người thường. Khuôn mặt trắng nõn trở nên hồng hào dị thường, mang theo nhu tình đầy kiều diễm. Có lẽ do còn xấu hổ, nàng cũng không dám nhìn mình, chỉ dám quay đầu về phía khác. Thân là người trong cuộc Tả Tĩnh Nhan cũng không biết, động tác như vậy sẽ chỉ càng khiến cho mãnh thú đang ngủ say thức tỉnh nhanh hơn, mạnh hơn.
"Nhan… tôi muốn cô." Lăng Vi cho đến giờ cũng không phải chính nhân quân tử gì, càng không hiểu được khắc chế là gì. Trong từ điển của cô, thì hưởng lạc đúng lúc mới là chân lý. Cô cho là Tả Tĩnh Nhan đã nguyện ý đáp lại cô dù cho chỉ mới tiếp nhận đáp lại cô, nhưng có lẽ Lăng Vi không biết làm như vậy sẽ chỉ khiến cho khoảng cách giữa các nàng sẽ càng xa hơn.

Không được đáp lại sẽ bị coi là cam chịu, Lăng Vi đưa hai tay dò vào trong đồ ngủ của Tả Tĩnh Nhan, lượn ra sau lưng nàng tháo dây áo ngực ra. Ngay khi bộ ngực không còn vật trói buộc thì hai tay cô liền dùng sức nắm lấy, lực đạo rất mạnh, khiến cho nàng thấy đau. Tả Tĩnh Nhan thấy áo ngực rơi xuống đất, đưa tay gắt gao nắm chặt ra giường, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.

Lăng Vi tràn ngập tính công kích như vậy, so với người âu yếm nàng khi nãy là hai người khác nhau. Tả Tĩnh Nhan cảm thấy rất lạnh, cũng rất sợ. Nàng hối hận, nàng không nên tùy tiện phát sinh quan hệ cùng Lăng Vi. Đây không chỉ đối với chính mình không được tôn trọng, mà đối với Lăng Vi cũng không công bằng. Hơn nữa, nếu như cô ấy chiếm được mình, thì còn có thể giống như bây giờ luôn quấn quýt lấy nàng sao? có lẽ, dần dần không còn hứng thú nữa a!
Tả Tĩnh Nhan, cũng không hơn gì chuyện này.

"Lăng Vi dừng lại, có được không?" Tả Tĩnh Nhan nhỏ giọng nói, nàng không hề phát hiện giọng nói của mình còn mang theo chút khẩn cầu. "Nhan, tôi muốn cô, làm ơn, đừng khiến tôi phải dừng lại." bởi vì, tôi cũng không còn cách nào dừng lại được nữa rồi. Lăng Vi nói xong, dùng sức cắn lên cổ Tả Tĩnh Nhan, để lại ấn ký thuộc về mình.

Không sai, Lăng Vi rất bá đạo, càng không sợ cái gì. Từ sau khi tiếp quản Lăng Vân Đường cho đến sau này, cô cũng không hề dấu đi chuyện mình thích nữ nhân. Cô từng có rất nhiều nữ nhân, trong đó có nữ sinh, có thiên kim tiểu thư, có lão bản tập đoàn lớn, cũng có cả minh tinh giới giải trí. Cô thích cái cổ mảnh khảnh của nữ nhân, luôn cảm thấy nơi yếu ớt đó chỉ cần mình chạm mạnh thì sẽ gãy mất. Nên mỗi khi làʍ ŧìиɦ trên giường, Lăng Vi đều để lại ấn ký trên người bạn tình. Vị trí này rất rõ ràng, cũng rất phô trương. Chủ yếu là cô thích.
Lăng Vi cũng không cho mình là kiểu người thích cấm dục, cho dù đã nhận định mình đang theo đuổi Tả Tĩnh Nhan, thì cô vẫn sẽ tìm bạn tình cùng nhau cuồng hoan trên giường. Nhưng mà, trải qua cùng nhiều nữ nhân, nhưng không có một ai giống như Tả Tĩnh Nhan sản sinh ra lực cám dỗ lớn như vậy. Từ sau lần rời khỏi bệnh viện đó, Lăng Vi phát hiện cô thích nhìn thân thể Tả Tĩnh Nhan, đó đơn giản không chỉ muốn để nàng nở rộ trong tay mình, mà còn là một sự cố chấp điên cuồng.

Cô muốn cổ thân thể này chỉ được thuộc về mình, chỉ được một mình cô tiến nhập. Càng muốn nhìn Tả Tĩnh Nhan bị chính mình phá hư, phải cầu xin buông tha!

"Lăng Vi, thực sự không được, tôi…. ưm!" Tả Tĩnh Nhan muốn cự tuyệt Lăng Vi động tác liền cắt đứt giữa đường, mà tay phải đối phương không biết từ lúc nào đã chạm vào giữa hai chân mình, chạm vào nơi tư mật của nữ nhân cách một lớp qυầи ɭóŧ.
"Nhan, đừng cự tuyệt tôi, tôi sợ chính mình sẽ làm cô bị thương." Lăng Vi lần thứ hai hôn Tả Tĩnh Nhan, ngón tay thuận thế tiến nhập vào sát biên giới bên trong qυầи ɭóŧ, lòng bàn tay xoa lên thánh địa đang có chút ướŧ áŧ kia. "Lăng Vi… bỏ, bỏ ra, có được không?" Tả Tĩnh Nhan đưa hai tay muốn đẩy tay Lăng Vi ra, nhưng mà người bên trên sức lực rất lớn, trực tiếp đè nàng đến nỗi không thể nhúc nhích được.

"Tôi nói rồi cô không được nhúc nhích mà!" có lẽ Tả Tĩnh Nhan giãy dụa khiến Lăng Vi nổi giận, cô gầm lên, đem đồ ngủ trên người Tả Tĩnh Nhan xé nát. Nửa thân thể xícɦ ɭõa đập vào mắt, cùng lúc còn có cả vết sẹo vô cùng rõ ràng kia. Cảnh tượng như vậy, cùng với lần trước ở bệnh viện gần như giống nhau?

Lăng Vi liền ngây người tại chỗ, nhìn Tả Tĩnh Nhan đang nhắm hai mắt lại, trong lòng vô cùng hối hận. Cô nằm trên người đối phương, dùng cách môi hôn nhẹ lên vết sẹo dài trên người nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng. "Xin lỗi." Lăng Vi tin là đây chính là lần đầu tiên từ khi cô sinh ra cho đến giờ phải chân thành xin lỗi người kia như vậy. Cô không nên đối xử với Tả Tĩnh Nhan như vậy, nữ nhân này… đã rất khổ rồi.
"Để tôi tĩnh lặng một chút được không?" Tả Tĩnh Nhan nói nhỏ, rõ ràng là lệnh đuổi khách. Nghe lời nàng nói, Lăng Vi cũng không có bỏ đi, ngược lại cởi đồ ngủ trên người mình khoác cho nàng. Mắt thấy đối phương chỉ mặc mỗi bộ đồ lót màu đen nhìn mình mỉm cười, Tả Tĩnh Nhan chỉ nhìn bộ ngực hơi nhô ra của Lăng Vi rồi xoay nhanh nhìn chỗ khác.

"Tôi biết, Nhan Nhan đang giận tôi. Chuyện vừa rồi là do tôi không đúng, nhưng xin cô tin tôi, tôi thật sự không muốn làm tổn thương cô. Đợi cô đi ngủ, rồi tôi sẽ đi được không?" Lăng Vi cũng đã nói như vậy, Tả Tĩnh Nhan cũng không thể đuổi người, Nàng sửa lại đồ trên người, lần thứ hai nhắm mắt lại.

"Nhan Nhan, có thể nói cho tôi biết, vết thương trên người cô là xảy ra chuyện gì vậy?" yên tĩnh không được bao lâu, Lăng Vi lại áp sát người tới. Cảm nhận bộ vị nổi bật của cô dán lên lưng mình, Tả Tĩnh Nhan xích người lên một chút cũng không dám cử động tiếp, rất sợ chỉ sơ ý một chút sẽ khiến Lăng Vi nổi thú tính không khống chế được.
"Đã là chuyện rất lâu rồi, tôi… cũng đã quên hết."

"Vậy chỉ nói những gì cô còn nhớ thôi, được không?" Lăng Vi cũng không ngốc, tự nhiên nghe thấy cũng biết Tả Tĩnh Nhan không muốn nói ra chuyện này. Chỉ là cho dù đối phương không muốn nhớ lại, thì cô cũng biết, vết thương chí mạng này do cái gì tạo thành.

"Vết thương này, là từ năm tôi 17 tuổi để lại. Đó là một vụ tai nạn xe rất nghiêm trọng để lại." Tả Tĩnh Nhan nói, dùng ngón tay vuốt lên vết sẹo lồi lõm trên người mình, từ từ nhớ lại. Đối với nàng mà nói, tất cả những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian đó như là ác mộng cắn xé tâm nàng. Là người trong cuộc, nàng cũng không muốn nhớ đến chuyện thê thảm đã trải qua. Nhưng mà, mặc dù miệng nàng nói đã quên, nhưng trong lòng thì mãi không thể quên được.
Năm đó, Tả Tĩnh Nhan 16 tuổi, lúc đó nàng còn đang bị chuyện túng quẫn rồi kiện cáo quấn lấy mình. Bởi vì nàng làm thêm việc bên ngoài bị công ty bắt được, bọn họ nói nàng vi phạm hợp đồng, muốn nàng phải nộp phạt tiền vi phạm hợp đồng. Vào lúc đó, Tả Tĩnh Nhan cũng không còn tiền, cha thì thiếu nợ ngập đầu, căn bản không có nhiều tiền như vậy.

Vì vậy, đối với Tả Tĩnh Nhan khi đó chỉ có hai con đường, một là để đám cho vay nặng lãi chém chết, hai là bị người trong công ty kiện tụng tống vào tù. Bất luận chọn đường nào, thì cuộc sống kiếp này của nàng cũng đều hủy hết. Không thể làm gì được nữa, Tả Tĩnh Nhan mất hồn mất vía đi trên đường. Mưa rất lớn, nàng đến cả dù cũng không có.

Trong lúc nàng đi qua đường, đột nhiên có một chiếc xe dừng trước mặt nàng. Bên trong xe là một nam nhân lớn hơn nàng chừng 20 tuổi, hắn nhìn nàng, ánh mắt lóe lên tinh quang, ngay sau đó, mình bị hắn đem đến một khách sạn sang trọng. Thời điểm đó Tả Tĩnh Nhan mặc dù không biết chuyện nam nữ, nhưng cũng hiểu được có gì đó không đúng. Vì vậy, nàng yêu cầu người đàn ông kia thả nàng đi.
Kỳ quái là, người đàn ông kia cũng không hề ép nàng, cũng không hề ngăn cản, mà thật sự thả nàng. Nhưng mà, khi cô vừa bước đến cửa, lại nghe thấy người đàn ông kia nói: "Tôi khi nãy đã cho người tra xét hồ sơ của cô, cô hình như thiếu rất nhiều tiền, còn có phiền phức dính người. Nếu cô ở lại, tôi sẽ giúp cô giải quyết mọi thứ. Đương nhiên, nếu cô muốn đi tôi cũng sẽ không miễn cưỡng."

Nghe người đàn ông kia nói, Tả Tĩnh Nhan ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi toàn thân nàng trống trơn nằm trên giường, thì đầu óc đều trống rỗng. Ngày thứ hai rời khỏi giường, nhìn thấy tấm chi phiếu để trên bàn, nàng vừa cười rồi vừa khóc. Cầm số tiền này, Tả Tĩnh Nhan vội bồi thường phí vi phạm hợp đồng, rồi thay cha mình trả hết nợ. Trong lúc nàng nghĩ mọi chuyện sau đó rồi sẽ kết thúc, thì lại phát hiện mình mang thai.
Chuyện này Tả Tĩnh Nhan cũng không dám nói cho ai biết, kể cả cha mẹ nàng. Nàng thu dọn hết đồ đạc của mình, đem theo một ít tiền dành dụm, tìm một căn phòng để ở. Tả Tĩnh Nhan rất sợ, cũng bất lực. Nàng biết mình không nên giữ đứa bé này, nhưng lại không dám đến bệnh viện để phá. Không muốn biết gì như cô cứ kéo dài, mỗi ngày đều giam mình trong căn phòng nhỏ kia không dám đi ra ngoài.

Nhưng mà theo thời gian trôi qua, cái bụng cũng từ từ lớn dần, nàng bắt đầu không tự chủ sờ cái bụng nhô lên, còn thử nói chuyện cùng với đứa nhỏ bên trong. Nàng không muốn bỏ đứa bé, mà có cảm giác muốn sinh đứa bé. Có ý nghĩ này, Tả Tĩnh Nhan nhân lúc mình còn có thể làm việc đi tìm một công việc, kiếm chút tiền sau đó chờ đến ngày sinh thì vào một bệnh viện nhỏ gần đó.
Sinh con là đều thống khổ mỗi người phụ nữ bình thường đều phải chịu, nhưng khi nàng nhìn thấy đứa bé nằm trong ngực mình cười với mình, thì ấm áp trong lòng hóa thành một mảng. Cho đến giờ, Tả Tĩnh Nhan vẫn còn nhớ khi nàng quyết định đem đứa nhỏ bỏ đi. trong lòng nàng có bao nhiêu đau đớn. Đó là đứa con gái ruột thịt của nàng, là cốt nhục nàng mười tháng hoài thai sinh ra. Thế nhưng, Tả Tĩnh Nhan cũng biết nàng căn bản không có cách nào nuôi đứa bé này.

Đêm hôm đó, Tả Tĩnh Nhan cho bé con bú sữa lần cuối, rồi để nàng trước cửa chính ngân hàng. Mắt thấy bé con mở to hai mắt tinh quang lấp lánh nhìn mình, Tả Tĩnh Nhan quỳ trên đất hôn lên mặt nàng từng cái. Cuối cùng liền bỏ chạy. Chỉ là không ngờ khi nàng chạy đi một đoạn thật xa, thì liền thấy hối hận.
Nghe phảng phất tiếng khóc gần đó, Tả Tĩnh Nhan như phát điên liền chạy lại, nhưng đúng lúc này, lại bị một chiếc xe tải băng ngang đường đụng phải. Xe tải lớn, bên trong chở đầy cửa sắt xây công trình. Bởi vì va chạm đột ngột, một mảnh sắt văng ra cắm vào người Tả Tĩnh Nhan, đó chính là vết sẹo kéo dài quanh xương xanh quai của nàng.

Tả Tĩnh Nhan chỉ nhớ rõ lúc đó trước mắt tối sầm lại không còn ý thức, tỉnh dậy thì đã qua hai mươi năm.

Nghe Tả Tĩnh Nhan kể xong, Lăng Vi thở ra một hơi thật dài, đem đối phương ôm chặt lấy, cảm thấy người trong lòng run rẩy, cô không nỡ nhíu mày, đem hai tay siết chặt hơn.

"Lăng Vi, tôi thật sự rất hối hận. Tôi không biết lúc mình vì sao lại như thế, tôi lại nhẫn tâm đem đứa nhỏ vứt bỏ. Khi đó là mùa đông, nàng còn nhỏ như vậy, sao chịu nổi cái lạnh một đêm ở bên ngoài? sau khi tôi tỉnh lại luôn mơ thấy con bé đến tìm mình, con bé trách tôi vì sao lúc đó lại bỏ nàng, trách tôi không có trách nhiệm sinh nàng ra nhưng lại không chăm sóc cho nàng trưởng thành."
"Nhan Nhan, yên tâm, không sao đâu. Con gái cô nhất định còn sống, cũng nhất định đã trưởng thành là một nữ nhân ưu tú, cũng xinh đẹp giống như cô vậy. Ah, để tôi giúp cô tìm nàng được không? tôi cam đoan, nhất định sẽ giúp cô tìm được con gái cô. Sau đó nói cho nàng biết, mẹ nàng nhớ nàng biết bao nhiêu." Lăng Vi tự tay vuốt lưng Tả Tĩnh Nhan, không ngừng an ủi. Thì ra, nữ nhân này còn trải qua chuyện thê thảm như vậy. Nếu như mình gặp nàng sớm một chút, có phải nàng sẽ đỡ hơn một chút rồi không?

"Ừm!" Tả Tĩnh Nhan dùng sức gật đầu, nước mắt đảo quanh viền mắt, lại bị nàng nhịn ép xuống. Nhìn bộ dạng nàng cậy mạnh như vậy, Lăng Vi đau lòng hôn lên trán nàng.

"Ngoan, ngủ một giấc trước, tôi giúp cô."

"Lăng Vi… cám ơn…"

"Suỵt… đừng nói cám ơn với tôi, cô ngủ thật ngon đi, không cho phép suy nghĩ lung tung nữa, càng không cho phép nói chuyện nữa."
Lăng Vi trấn an rất hữu hiệu, giằng co một ngày, Tả Tĩnh Nhan cũng đã mệt không chịu nổi. Cũng không lâu sau, nàng liền ngủ say. Nhìn chân mày nàng nhăn lại, Lăng Vi dùng gương mặt cọ cọ lên, ánh mắt lóe lên sự rầu rỉ. Cô cảm thấy, mọi chuyện dường như không hề đơn giản như vậy. Vì sao Tả Tĩnh Nhan lại biết lúc đó xảy ra tai nạn xe? tại sao lại hôn mê đến hai mươi năm? cha ruột đứa bé là ai? hắn tại sao lại vô tình gặp được Tả Tĩnh Nhan?

Nghĩ xong những chuyện này, Lăng Vi nhắm hai mắt lại, rồi lại mở, đôi mắt vì phẫn nộ mà hằn lên tia máu.

Mặc kệ cho chuyện kỳ quái gì phát sinh, cô cũng phải điều tra cho ra, kể cả đứa nhỏ của Tả Tĩnh Nhan là ai. Cho dù thế nào, những người đã từng làm nữ nhân này tổn thương, bọn họ nhất định phải trả giá thật lớn.