Trung thực như là Ngôn Thanh Hạm dĩ nhiên sẽ không hiểu được ý nói thâm sâu của Lam Thiên Mạch, cô biết đối phương đang giễu cợt mình, nhưng đã làm việc này thì chuyện hoa sen trong nước thì có liên quan gì đến lừa gạt chứ? Vì vậy, Ngôn Thanh Hạm vô cùng trong sáng kia lại hoang mang, thân thể cũng không còn nhạy cảm như khi nãy nữa. Nhìn cơ thể vừa có chút chuyển biến lại quay về thế ban đầu trở lại lãnh đạm, Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ thở dài một cái, khom người nằm trên người Ngôn Thanh Hạm.
''Cô thật là, đúng là cô gái gây khó khăn cho tôi mà, nếu như là đổi thành một người bình thường khác chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy chỉ sợ là sớm không chịu nổi rồi, mà cô lúc này vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác được. Ngôn Thanh Hạm, cuối cùng thì tôi có nên nói là cô quá đơn thuần hay không? Hay là nên nói cơ thể cô quá khô khan không thể làm được hả?'' Lam Khiên Mạch có chút nản chí nói, cô hiểu rất rõ thân thể nữ nhân, cũng biết được bắt đầu của du͙ƈ vọиɠ chính là tình yêu.
Chỉ có tình yêu từ nội tâm với một người, thì cũng sẽ không chịu nổi đụng chạm của đối phương cho dù chỉ là một đụng chạm nhỏ. Ngược lại, nếu như người kia hận mình tận xương hay là đối với mình không còn chút cảm giác nào, cho dù là chính mình dùng cách hèn mọn nhất lấy lòng cô ấy, cô ấy cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào. Cái này so ra thì đa số nam và nữ cũng khác nhau rất lớn, đối với nữ nhân mà nói, tìиɦ ɖu͙ƈ và tình yêu luôn tồn tại song song với nhau, chỉ như vậy mới có thể đạt đến giới hạn cao nhất.
Hiện tại, Ngôn Thanh Hạm đối với sự đụng chạm của mình lại không hề có chút phản ứng nào, có phải là điều này đã gián tiếp chứng minh, mình đối với cô ấy cũng chỉ như một người có cũng như không? Nhưng mà, điều này cũng hợp lí thôi, thì cũng coi mình như là khách qua đường mà thôi, làm sao có thể khiến cho đường đường là một đại tiểu thư của Ngôn gia chú ý đến được chứ?
''Tôi chỉ là vẫn chưa thể thích ứng được mà thôi.'' Trong Lam Khiên Mạch còn đang suy nghĩ vẩn vơ, thì trên trán bị búng nhẹ một cái. Nhiệt độ bàn tay nóng bỏng nhưng không hề hành động nóng nảy, mang lại hiệu quả an ủi lòng người. Nhìn Ngôn Thanh Hạm nằm dưới người mình, nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng có thêm chút đau lòng cùng lo âu, thật sự thì động tác này cũng đã gây xấu hổ như vậy, nhưng lại an ủi mình trong khi cô ấy là một người luôn cẩn thận trong việc buông thả.
''Ngôn Thanh Hạm, bắt đầu từ lúc này, thân thể cô, linh hồn cô, sẽ vì sự đụng chạm của tôi mà trở nên điên cuồng.'' Lam Khiên Mạch nói xong, liền hôn lên cổ Ngôn Thanh Hạm. Cách môi mát lạnh tiếp xúc với làn da, khiến người bên dưới không thể khống chế được mà ngửa cổ thuận lợi cho cô đến hôn, đồng thời đưa tay ôm chặt lấy đầu cô.
Hai cánh môi mềm mại cùng chiếc cổ hoàn mỹ cùng nhau kết hợp lại, giống như hai ly sữa tươi, bất luận là màu sắc hay xúc cảm thì cũng đều mang màu trắng thuần khiết mượt mà như nhau. Một cái hôn hạ lên bàn chân, Ngôn Thanh Hạm khép hờ mắt nhìn xuống người đang qùy giữa hai chân mình. Khuôn mặt yêu mị đã tràn đầy xuân triều cùng du͙ƈ vọиɠ đang tích tụ, ngón tay cô thon dài đang di chuyển trên bàn chân mình, lướt qua gót qua gót chân, rồi đến lòng bàn chân, tiếp đó đôi môi hé mở, nhìn mình chăm chú đem một ngón chân mình ngậm vào trong miệng.
''Lam Khiên Mạch… Đừng như vậy…'' thị giác và thân thể bị chấn động khiến Ngôn Thanh Hạm không biết phải làm gì, cái cảm giác này đối với cô mà nói thật sự là một xung kích lớn. Mắt nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại không ngừng ra ra vào vào giữa hai kẽ ngón chân mình, mỗi lần ra vào khỏi cái miệng cũng sẽ kéo theo vài sợi chỉ bạc. Cái chất đó quấn quanh trên từng ngón chân một, rất nhanh làm ướt hết tất cả. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy một bên chân như đã xụi lơ không còn sức lực, tựa như xương bên trong đã bị Lam Khiên Mạch ngậm tan hết trong miệng. Nó đã không còn bị mình khống chế nữa, thay vào đó đã hoàn toàn trở thành cấm luyến của Lam Khiên Mạch. Một dòng nước ấm chảy qua bụng liên tiếp, không ngừng tràn ra từ hạ thể. Cho dù là lần đầu tiên có loại phản ứng sinh lý này, thì Ngôn Thanh Hạm cũng biết rõ đây được gọi là du͙ƈ vọиɠ. Nói theo cách thông tục thì chính là, cô muốn, muốn được cái này thì phải gọi cô gái Lam Khiên Mạch kia cho cô thêm nhiều suиɠ sướиɠ hơn.
"Thoải mái không? Nếu như thoải mái thì cứ gật đầu nói với tôi." Dị vật còn trong miệng khiến Lam Khiên Mạch nói chuyện không rõ, nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn có thể nghe rõ. Cô thẳng thắn gật đầu một cái. Mặc dù cảm giác này rất phóng đãng, nhưng cô không thể không thừa nhận, thân thể khi được Lam Khiên Mạch hầu hạ như vậy thì cực kì thoải mái, thậm chí có nhiều lúc cô rất muốn mở miệng kêu rên.
"Thanh Hạm quả nhiên không phải người bình thường, khiến cho cô ướt thật nhiều đúng là dễ dàng." Lam Khiên Mạch dời tầm mắt đến chỗ ướŧ áŧ giữa hai chân Ngôn Thanh Hạm nhẹ giọng nói, trên đỉnh đầu ánh đèn màu đỏ chiếu vào đóa hoa xinh đẹp còn đang dính đọng nước trong suốt, cô cảm thấy rất vui vì đã khiến cho nữ nhân này ướt nhiều đến vậy. Rất hiển nhiên, phản ứng lần này so với trước đó cũng có phần kịch liệt hơn, nụ hoa ngậm mình thẹn thùng nằm trong đám cỏ đã được tìиɦ ɖu͙ƈ tẩy rửa trở thành đóa hoa càng thêm hoàn mỹ.
"Đừng nói…" Ngôn Thanh Hạm cũng không có truy xét vấn đề Lam Khiên Mạch thay đổi cách gọi tên mình, cho dù có gọi tên Thanh Hạm theo kiểu thân thiết đi nữa thì cũng không thích hợp cho quan hệ giữa các cô, mà cô cũng không muốn sửa lại cách gọi của đối phương. Cô thích được cô gái này gọi tên mình như vậy, chỉ một tiếng âm thanh kia lại ôn nhu mà không hề mất đi sự kiên định, âm thanh dồn dập ổn uyển giống như một khúc nhạc động lòng người, dư âm vẫn luôn quẩn quanh cho dù là cách ba thước vẫn không hề phai nhạt.
"Thanh Hạm càng ướt, xem ra thì cô rất thích nghe tôi gọi tên cô." Lam Khiên Mạch buông chân Ngôn Thanh Hạm xuống nói, tiếp đó quỳ giữa hai chân cô. Nhìn nơi thần bí dính đầy dịch mật long lanh, cô cười thêm đắc ý, cầm chiếc bút lông nhẹ nhàng lướt qua phía bên trên. Đúng như dự đoán trong lòng, lần này chiếc bút lông chỉ cần di chuyển có một chút thì đã ướt thêm nhiều hơn. Vì đem nó tô lên mà càng thêm ẩm ướt. Lam Khiên Mạch lại di chuyển lên phía trước thêm lần nữa. Mục tiêu lần này cũng không phải cánh hoa, mà là mảng rừng cây trên đó.
Nơi này giống như là hai thế giới khác nhau, cho dù bên kia mưa rơi xuống rất lớn, nhưng phiến rừng cây này vẫn giữ nguyên hình thái khô ráo như lúc ban đầu, không có dấu vết của sự ướŧ áŧ nào. Khi đầu bút dính đầy mật hoa chạm vào rừng cây, nó giống như là bị gió lớn thổi qua mà run rẩy. Ngay sau đó, mật hoa hòa cùng nước mưa càng nhiều hơn trần ra bên ngoài, tản mát ra hương thơm vô cùng cám dỗ.
"Nếu như muốn mưa, thì phải đến lúc cùng nhau ướt mới được." Nghe Lam Khiên Mạch nói một câu đầu nhỏ nhẹ, Ngôn Thanh Hạm còn chưa kịp suy nghĩ thì đột nhiên thân thể liền sinh ra cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ nói không ra tiếng. Cô không biết Lam Khiên Mạch đã chạm vào nơi nào của mình, chỉ cảm thấy có một cổ tức không thể diễn tả bằng lời từ dưới hạ thể lan rộng ra toàn thân, ngay cả vùng bụng cũng trở nên nóng rực hơn khi nãy.
"Thanh Hạm, không cần kiềm chế, thoải mái thì cứ kêu lên đi."
"Cô làm, thì cô làm cho tốt, tôi… a!" Ngôn Thanh Hạm muốn nói cho Lam Khiên Mạch là cô sẽ không phát ra âm thanh kì quái nào.nhưng mà còn chưa nói hết câu, thì cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ kia liền tấn công đến. Lần này không giống như trước đó thoáng một cái thì qua đi, mà liên tục kéo dài cho đến hiện tại, bộ dạng cũng không hề chịu đựng mà dừng lại.
"Có phải rất thoải mái không? Nơi này là vùng bên trong nhạy cảm nhất của nữ nhân, Thanh Hạm là một người học rất giỏi hẳn là khi học về sinh học đã nghe rồi, cô ấy còn gọi là âm hạch. Chỉ là kíƈɦ ŧɦíƈɦ được chỗ này, thì có thể lên đỉnh nga." Lam Khiên Mạch vừa nói, vừa dùng đầu bút lông quét qua viên đậu đỏ đang nổi bên trên. Thấy nó sưng lên càng thêm đỏ hơn, tốc độ trên tay cũng càng nhanh hơn.
"Lam… Lam Khiên Mạch… mau dừng tay…" Ngôn Thanh Hạm không chịu nổi mở miệng kêu lên, trong giọng nói còn mang theo vài phần nức nở mơ hồ. Cô biết bộ vị mà Lam Khiên Mạch nói đó là cái gì, nhưng đây lại là lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm giác này. Thân thể cũng dần trở nên kì quái, không thể diễn tả được cảm giác tê dại lan tràn toàn thân, còn có một thứ giống như đang rất thoải mái, lại giống như đang rất khó chịu. Cô luôn sợ những sự vật mà mình không hề biết như thế, càng sợ hơn là sẽ vì nó mà mình trở thành một người không còn là mình nữa.
"Thanh Hạm, tôi không thể dừng lại lúc này được, nếu không thì cô sẽ càng thêm khó chịu. Ráng nhịn thêm chút nữa, thì cô có thể cảm nhận được loại cảm giác kỳ diệu đó." Lam Khiên Mạch nói xong cúi người, dùng đầu lưỡi liếm bắp đùi Ngôn Thanh Hạm, động tác trên tay cũng không hề dừng lại. Khi đỉnh nhọn bút lông chạm đến hạt đậu cứng rắn, hai bên dùng thân thể nhau mà đè ép làm thân mình lõm xuống, va chạm với nhau, phương thức kì diệu như vậy khiến bản thân cũng thêm thoải mái hơn.
Lần đầu tiên đối mặt với chuyện ấy Ngôn Thanh Hạm làm sao chịu nổi được loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này? Cô dùng răng gắt gao cắn môi dưới, giơ tay nắm lấy bả vai gầy nhỏ của Lam Khiên Mạch. Xương xanh quai bị một lực đạo lớn bóp mạnh có chút đau, Lam Khiên Mạch cũng chỉ nhíu mày nhẹ không phản kháng. Sau đó, cô buông bút lông xuống, dùng môi lưỡi mà cướp lấy.
Đôi môi nóng bỏng vô cùng ôn nhuyễn chạm lên đóa hoa thần bí, Ngôn Thanh Hạm cuối cùng không thể khắc chế nổi mà rên lên mộ tiếng rên nhỏ. Thanh âm cực nhỏ, tựa như đang ẩn nhẫn cùng với chủ nhân. Trầm ổn, bên trong lộ ra chút ngượng ngùng, cảm giác muốn giải phóng ra ngoài nhưng đi ngược lại với đó là âm thanh rên nhỏ tinh tế biểu hiện cho sự đè nén mâu thuẫn. Cho dù nhỏ đến mức không thể ngửi nổi, nhưng vẫn bị Lam Khiên Mạch nghe thấy.
Cô nhắm mắt lại chăm chỉ lấy lòng nơi nhạy cảm giữa hai chân Ngôn Thanh Hạm, giống như là đang thưởng thức một thanh chocolate đầy mỹ vị. Cô dùng miệng ấm áp đem tầng da ngoài hòa tan, tiếp đó ăn phần nhân kẹp bên trong hương thuần đậm đà. Tiếp đó, cô lại dùng đầu lưỡi tham lam từng chút một quét qua từng khe hở bên trong, đem phần nhân phủ đầy bơ sữa kéo ra ngoài, mút vào trong miệng.
Mùi vị đó rất thơm, rất ngọt, chỉ một chút đã khiến cho người thêm ghiền, khiến bản thân phải mê mệt trong đó. Khi tầng da bên ngoài dần hòa tan, thì nhân kẹp bên trong cũng đã được lột vỏ hoàn toàn. Xem nó tựa đầu nâng lên cao, Lam Khiên Mạch cười một hớp nuốt vào, dùng hết cách có thể liếm nhẹ khẽ cắn, cho đến khi nó hòa tan bên trong miệng mình.
"Lam Khiên Mạch… Lam Khiên Mạch! Ưm!" Chưa bao giờ có cảm giác biển gầm mãnh liệt tới như vậy, thân thể lúc này cũng đã hoàn toàn mất khống chế, ngay cả khí lực cử động một ngón tay cũng không còn. Hai chân bị khống chế mà run rẩy, nơi giữa hai chân giống như là bị sét đánh trúng một mảng mênh mông, tê dại không còn sức lực mà xui lơ trong miệng Lam Khiên Mạch.
Khi điểm cuối cùng đã hoàn toàn tan vỡ, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy bên hông bủn rủn không còn lực, bụng lấy tốc độ cực nhanh co quắp, nhiệt lưu bên trong sôi trào tụ lại một chỗ, không thể chống đỡ lại nơi xâm nhập, ý muốn phá thể. Cô dùng hết khí lực cuối cùng nắm chặt lấy vai Lam Khiên Mạch, mười ngón tay ghim thật sâu vào trong.
Ngôn Thanh Hạm cho là mình bị hỏng rồi, bị một địch nhân tên Lam Khiên Mạch đánh tan hoàn toàn, trở thành tù binh của đối phương. Vào giờ khắc này, cô rốt cuộc cũng cảm nhận được cái cảm giác mà đối phương đã nói. Thì ra, lên đỉnh thật sự sẽ khiến cho một nữ nhân trở nên điên cuồng, mất đi chính mình.
Nghỉ ngơi hồi lâu dư âm cũng chậm lại hòa hoãn hơn, trong khi đó, Ngôn Thanh Hạm luôn đưa tay che mắt, không muốn để cho Lam Khiên Mạch nhận ra mình đang chấn động. Cô nghe được âm thanh đối phương đi lại trong phòng, tiếp đó trên người lại có thêm một cái khăn ấm áp mềm mại. Vải mềm mại nhẹ lướt qua cổ, tiếp đó đi xuống dưới, ngay cả phần da sau cổ cũng không có bỏ sót, cô biết Lam Khiên Mạch đang giúp mình lau thân thể. Không lâu sau, mồ hôi trên người đều được lau khô toàn bộ, khôi phục lại trạng thái nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả vị trí tư mật ẩm ướt dưới người đều được khăn ướt mềm mại lau dọn sạch sẽ.
Cả phòng yên tĩnh đến cả hô hấp của mình cũng có thể nghe rõ ràng, khi cái mền đơn bạc đắp lên người mình, trong lòng Ngôn Thanh Hạm thoáng lên một tia khác thường. Cô luôn cảm thấy Lam Khiên Mạch rất ôn nhu, luôn đối với mình rất tốt. Nhưng mà lý trí lại nói cho cô biết, khi nàng bắt đầu rời khỏi căn phòng này, trở lại làm một Ngôn Thanh Hạm trước kia. Cho dù Lam Khiên Mạch là ai, đối với cô cũng sẽ không còn quan trọng nữa.
Khi thân thể trở lại bình thường, Ngôn Thanh Hạm không nói tiếng nào đi xuống giường lấy quần áo mặc gọn lại. Cô cũng không hề nhìn tới Lam Khiên Mạch đang ngồi trên ghế hút thuốc lá, đối phương cũng không có muốn nói chuyện với cô.
"Lam tiểu thư, chuyện hôm nay lúc này kết thúc. Tôi không muốn người của hội quán này tìm đến nhà gây phiền phức, cũng mong cô đừng đến quấy rầy tôi. Tôi cũng không muốn sau này hai chúng ta sẽ gặp lại nhau, cho dù có gặp lại, cũng hy vọng cô xem như là người xa lạ." Do dự hồi lâu, Ngôn Thanh Hạm cũng đem những lời suy nghĩ trong lòng mà nói ra. Nhìn khuôn mặt của Lam Khiên Mạch cũng không hề có chút biểu hiện gì, cô liền xoay người đi khỏi, lúc này cổ tay lại bị đối phương kéo lấy.
"Ha ha, Ngôn tiểu tiểu thư tất nhiên là tôi biết rồi. Mọ người cũng đều là người trưởng thành, tôi cũng biết đạo lý ngươi tình ta nguyện. Nhưng mà hôm nay ngài cũng đã hưởng thụ đủ sự phục của tôi, có phải là nên cho chút phí phục vụ hay không? Tôi ở Tiêu Tương Các này tương đối là một người hay nóng tính, nhiều khách quen đến để tôi hầu hạ cũng chỉ có thể được 80%. Mới vừa rồi ngài thoải mái như vậy, không phải lúc này lại muốn phủi mông một cái để đi chứ?"
Nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm có chút không thể tin được. Lúc này, cô gái kia đã mặc lại bộ sườn sám màu đỏ, khuôn mặt yêu mị ngập tràn vui vẻ mà lấy lòng. Thì ra trong lòng cô ấy mình cũng chỉ là một khách hàng mà thôi, ôn nhu mới vừa rồi cũng là giả, mục đích bất quá là cô ấy muốn mình cho thêm tiền nhiều hơn một chút mà thôi.
Như vậy, thì không còn gì tốt hơn nữa, coi như là một vụ trao đổi, bước ra khỏi cánh cửa này, cô là Ngôn Thanh Hạm, cùng với Lam Khiên Mạch cũng không có chút dây mơ rễ má nào nữa. Nhưng mà, tại sao lại có chút không cam lòng như vậy chứ?
"Xin lỗi, tôi không có mang theo tiền mặt trên người, trong tấm thẻ này còn dư lại 100.000, mật mã là 6 con một, cô có thể thoải mái dùng." Ngôn Thanh Hạm vừa nói vừa móc trong túi xách ra một tấm thẻ đưa cho Lam Khiên Mạch, nhưng mà khi cô đưa tới ngón tay buông lỏng ra, thì tiếng thẻ rơi trên mặt đất phát ra. "Tách" một tiếng giòn dã, trong đó kèm theo tiếng đóng cửa không chút lưu luyến nào.
Cúi người nhặt tấm thẻ lên, Lam Khiên Mạch siết chặt nó trong tay, dù đã bị gãy thành hai miếng cũng không chịu thả lỏng tay. Khi miệng khói dần dần tan đi, cô gỡ găng tay trái xuống.
Khác với cánh tay phải bóng loáng của Lam Khiên Mạch, đó là một cánh tay rất dữ tợn, từ trên cánh tay đến cổ tay phủ đầy vết sẹo, chằng chịt. Có cả vết tàn thuốc làm phỏng, có màu đỏ của mũi kim châm, nhiều hơn đó là những vết dao cắt đếm không hết. Nhìn xuống là mu bàn tay không chút vết sẹo nào, ngón tay nhỏ nhắn thon dài, nhưng mà trên bàn tay cũng chỉ còn lại bốn ngón thiếu mất ngón út. Nhìn qua miệng vết thương đã khép lại, nơi đó hoàn chỉnh cũng không dư chút thịt nào. Hẳn là đã dùng một con dao sắc bén mà cắt đứt cả xương lẫn thịt, không mang theo chút do dự nào.
"Ha ha…" Lam Khiên Mạch cười, đem tàn thuốc còn dư lại chút khói ấn lên cánh tay trái, rất nhanh truyền đến tiếng da thịt đau đớn bị đốt cháy.