Việt Tố Việt Ái

Chương 73




Khi hai người vừa tắm xong, ăn xong bữa sáng muộn, thời gian cũng đã đến gần trưa. Ngôn Thanh Hạm gọi điện cho thư ký hỏi cô có việc gì… những chuyện không quan trọng cần xử lí gấp, khi biết không có chuyện gì quan trọng, thì cô cũng thả lỏng người dựa vào lòng Lam Khiên mạch, lười biếng không muốn dậy.

"Chậc, Thanh Hạm thật lười nha, mới ăn xong đã lo nằm." thấy người trong lòng nhắm mắt, Lam Khiên mạch lưu luyến đưa tay vuốt ve khuôn mặt ấy, nàng phát hiện cho dù ngắm nhìn Ngôn Thanh Hạm bao lâu, hay ở cùng cô bao lâu, cũng không cảm thấy dính người quá sẽ đem lại cảm giác nhàm chán. Dù cho giống như bây giờ không cần làm gì mà chung một chỗ, cũng đã khiến nàng cảm thấy rất hạnh phúc.

"Chị lười, cũng là lỗi do em." Ngôn Thanh Hạm thuận miệng nói, chỉ là vừa nói xong cô cảm thấy có gì đó không đúng. Mở to mắt nhìn Lam Khiên Mạch mang theo khuôn mặt giễu cợt nhìn mình, cô biết, người này lại sắp nói ra mấy chuyện lộn xộn gì đó.
"Ah… cũng phải, tối hôm qua em chơi đùa Thanh Hạm cũng rất nhiều, hôm nay chị cũng không cần làm gì hết cử để em hảo hảo hầu hạ chị đi, thế nào?"

Một tiếng em kéo dài, mềm nhẹ xen lẫn trong đó còn có sự khiêu khích. Ngôn Thanh Hạm cười không đáp, chỉ dựa đầu lên cái bụng phẳng của Lam Khiên Mạch, hô hấp mùi thơm dễ ngửi trên người nàng. "Thanh Hạm, em…" Lam Khiên Mạch nói tới phân nửa, di động Ngôn Thanh Hạm để trên bàn vang lên. Nhìn dãy số trên đó xa lạ, trước nghĩ sau nhớ, Ngôn Thanh Hạm nhận máy.

"Hey, chào cô."

"Ngôn, là tôi, có tiện nói chuyện không?" bên kia điện thoại, là âm thanh của Chiến Đới Tuyền. Ngôn Thanh Hạm từ trong ngực Lam Khiên Mạch đứng dậy, sau đó nhìn nàng dường như có chuyện quan trọng cần phải nói. Đứng dậy đi đến nhà bếp vì cô pha trà, tránh cho cô nói được một nửa thì cổ họng bị khô.
"Chiến tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì?" Ngôn Thanh Hạm cũng không phải là người không có lí trí, dù cho cô có ghét ai thì cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài. Nhưng mà, mỗi khi đối mặt với Chiến Đới Tuyền, cô lại không tự chủ được sản sinh chán ghét đối với người này, ngay cả chính cô cũng không thể giải thích được tâm tình tiêu cực này tột cùng là vì cái gì.

"Không biết trưa nay Ngôn có thời gian không? tôi muốn mời cô ra ngoài ăn bữa cơm, thuận tiện thảo luận dự án hợp tác của chúng ta."

"Chiến tiểu thư, về chuyện hợp tác lần trước tôi cũng đã nói rõ rồi, mong cô cho tôi thêm thời gian suy nghĩ, tôi không hiện tại chưa thể cho cô câu trả lời thuyết phục được."

"Ha ha, Ngôn đúng là người nghiêm túc. Như vậy đi, ngày hôm nay chúng ta không bàn chuyện công việc, mà chỉ đơn giản là ăn bữa cơm được không? tôi ở đây không có bạn bè, nói thật tôi cũng rất cô đơn."
"Được rồi."

Chiến Đới Tuyền nói xong, Ngôn Thanh Hạm cũng không còn cách nào để cự tuyệt nữa, co cúp điện thoại, nhìn Lam Khiên Mạch vẫn còn ở trong bếp giúp mình pha trà, đi thật chậm từ đằng sau ôm lấy người kia thật nhẹ nhàng. "Tiểu Mạch, bây giờ chị phải ra ngoài gặp khách hợp tác làm ăn, có thể sẽ không ăn cơm cùng em được."

"Ừm, không sao đâu, em ở nhà đợi chị." nghe Ngôn Thanh Hạm nói muốn ra ngoài, Lam Khiên Mạch cũng không có chút gì nghi ngờ hay hoài nghi. Nhìn khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh như vậy, còn có ánh mắt luôn sủng ái mình. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy trong lòng ấm áp nhiều hơn. Cô phát hiện chỉ cần ở cùng với Lam Khiên Mạch thì tâm tình của cô trở nên tốt hơn hẳn.

"Chị sẽ sớm quay về, em ở nhà nấu cơm thật ngon, không cho phép ra ngoài mua đồ ăn vặt, biết chưa?"
"Được được được, Thanh Hạm thật dài dòng mà. Chị nhớ không được uống rượu, ra xe nhớ kiểm tả trước sau, em chờ chị về ngủ chung."

"Ừm, chị biết rồi."

Ngôn Thanh Hạm nói xong, quay về phòng thay quần áo, đeo vài món trang sức thanh nhã một chút rồi chuẩn bị ra cửa. Thấy cô sắp đi, Lam Khiên Mạch đi theo sao, đem chiếc khăn len màu xám quàng lên cổ cho cô. Đó là chiếc khăn quàng cổ không có hoa văn gì, ngay cả cách đan cũng khác với những món được mua bên ngoài, nhưng Ngôn Thanh Hạm lại cảm thấy đây là thứ đầu tiên từ lúc sinh ra cho đến giờ là thứ ấm áp nhất mà cô được mang, chiếc khăn quàng cổ tốt nhất.

Bởi vì cô biết chiếc khăn này đều do tự tay Lam Khiên Mạch đan. Chỉ dùng tay vuốt nhẹ, thì có thể cảm giác được sự dụng tâm cùng quan tâm trong đó. Thậm chí có thể tưởng tượng được nữ nhân này vừa đan vừa cười thế nào rồi đưa nó từ một cuộn dây len thành một vật tốt nhất như vậy.
"Buổi tối trời lạnh, mang theo để giữ ấm, nhớ về sớm, em chờ chị."

"Ừm." hai người đứng trước cửa hôn nhau không muốn rời đi, cho đến khi Ngôn Thanh Hạm thở không nổi, Lam Khiên Mạch đành quyến luyến mà buông cô ra, nhìn bóng lưng cô ra cửa.

Khi tiếng cửa 'rầm' một cái đóng lại, đôi mắt vừa rồi còn tràn ngập ấm áp vì thiếu đi một người mà trở nên hiu quạnh. Lam Khiên Mạch ngẩn người một hồi, sau đó đến bệ cửa sổ ôm Cát Cát ngồi trên đó vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve người nó. Nhìn tiểu gia hỏa vì mình vuốt ve mà kêu thành tiếng meo meo, Lam Khiên Mạch không lộ biểu cảm gì chỉ mỉm cười một cái.

"Cát Cát, hình như lâu rồi không có mua đồ chơi mới cho con. Đi, mẹ dẫn con đi mua đồ, có được không?" Lam Khiên Mạch nắm lấy hai cái móng vuốt nhỏ của Cát Cát giơ lên, nhìn tiểu gia hỏa này vì nghe thấy mình nói hai mắt liền sáng lên, Lam Khiên Mạch lấy trong tủ ra một cái áo lông màu đỏ mặc vào cho Cát Cát, rồi đem nó cùng ra ngoài.
Mới vừa xuống khỏi lầu, thì cảm giác mát lạnh phần phật kéo đến. Gần cuối năm nhiệt độ ở thành phố X không khí vẫn ở trên 0 độ. Mặc một bồ đồ mỏng cùng chiếc áo lông đi trên đường, Lam Khiên Mạch chỉ muốn cho Ngôn Thanh Hạm mặc nhiều thêm một chút, nhưng lại quên mặc thêm quần áo cho mình. Nghĩ đến cửa hàng thú cưng ở gần đây nên cũng không có ý quay về mặc thêm đồ vào, ôm chặt Cát Cát trong ngực rất nhanh đi đến cửa hàng thú cưng.

Bên kia Ngôn Thanh Hạm theo như lời Chiến Đới Tuyền đến điểm hẹn, đó là một tiệm cà phê. Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy Chiến Đới Tuyền, thấy cà phê trước mặt đối phương đã không còn bốc khói, nghĩ đến chắc đợi mình cũng đã lâu. Được dạy dỗ đàng hoàng khiến Ngôn Thanh Hạm có cảm giác mình hơi thất lễ, cô vội đi đến, hướng Chiến Đới Tuyền tạ lỗi.
"Thật ngại quá, Chiến tiểu thư, tôi đến muộn, chờ lâu rồi sao?"

"Không sao, tôi hiện tại cũng rảnh, ở đây gϊếŧ thời gian cũng không tệ. Xem đi cô muốn uống gì?" Chiến Đới Tuyền nói, gọi nhân viên phục vụ đem menu đến, nhìn các loại cà phê bên trên, Ngôn Thanh Hạm chỉ loại mình muốn uống im lặng ngồi một chỗ.

"Cô không thấy hiếu kỳ vì sao tôi tìm cô hẹn gặp lúc này sao?" thấy Ngôn Thanh Hạm không nói gì, Chiến Đới Tuyền chủ động khơi mào mọi chuyện. Tuy nhiên mọi nơi cô luôn biểu hiện hòa nhã, nhưng lại có cảm giác không hiểu rõ được. Cảm giác này khiến Ngôn Thanh Hạm không được tự nhiên.

"Chiến tiểu thư, về chuyện hợp tác, tôi không thể sớm như vậy cho cô câu trả lời thuyết phục được. Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, điều kiện của cô rất hấp dẫn, cũng khiến tôi động tâm. Bất quá, cô cũng hiểu rõ đại lí thương trường như cái vũng nước sâu. Cô đột nhiên xuất hiện như vậy, tìm tôi họp tác, xác thực là khiến tôi hoài nghi dã tâm của cô."
"Ha ha, Ngôn quả nhiên không phải phụ nữ bình thường, tính cách như cô thực sự rất có mị lực, cô cũng rất hấp dẫn." nghe được nghi vấn của Ngôn Thanh Hạm, Chiến Đới Tuyền không giận mà cười. Cô để nhân viên phục vụ thay một ly cà phê mới, lười biếng dựa vào lưng ghế nhìn Ngôn Thanh Hạm cho đến khi người kia nhíu mày, cô mới thu hồi ánh mắt.

"Ngôn, tôi rất ngạc nhiên, nữ nhân như cô vì sao lại không yêu thích nam nhân? hay là… cô giống như tôi, cũng thích nữ nhân sao?" câu hỏi không đầu không đuôi đặt cho người khác, sợ là chính mình sẽ thành trò đùa. Nhưng mà Ngôn Thanh Hạm nghe qua ánh mắt cũng chìm xuống. Cô dùng ánh mắt sắc bén nhìn Chiến Đới Tuyền, đồng thời nghĩ đến những lời này.

Chuyện cô và Lam Khiên Mạch người biết cũng không nhiều. Ngoại trừ ông ngoại của mình là Mạc Lâm, thì cũng chỉ có Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan và Tạ Sương Sương ba người đó biết được thôi. Thân là tổng giám đốc của Ngôn thị, trước không nói đến quan hệ của cô và Lam Khiên Mạch có làm ảnh hưởng đến hay không, nhưng chỉ nói đến quan hệ hai nhà Mạc Ngôn thì cũng đã không có ai muốn nhận sự thật này.
Nếu như quan hệ của mình và Lam Khiên Mạch bị bại lộ ra ngoài, thì chịu khổ sẽ là cô ấy. Nghĩ vậy, Ngôn Thanh Hạm nhìn ánh mắt Chiến Đới Tuyền sự phòng bị cùng địch ý lại tăng thêm.

"Chiến tiểu thư, rất xin lỗi, tôi cũng không hiểu ý cô muốn gì." Ngôn Thanh Hạm thấp giọng nói, trên người tản ra một sự áp bức tự nhiên. Cô dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm Chiến Đới Tuyền, ánh mắt lạnh lùng muốn xuyên thủng người kia. "Ha ha, Ngôn đừng khẩn trương như vậy, tôi không có ý gì đâu, chỉ là tùy tiện nói một chút thôi. Nếu như cô cảm thấy vấn đề này của tôi khó trả lời, thì vẫn có thể giữ im lặng. Bất quá, tôi rất tò mò, vì sao cô kết hôn rồi ly hôn nhanh như vậy. Chuyện này, thực sự khiến người ta rất mơ hồ."

"Chiến tiểu thư, nếu như hôm nay cô tìm tôi để nói những chuyện này, vậy thì rất xin lỗi, tôi đành thất lễ. Lần này cà phê tôi mời, xem như trả lễ." Ngôn Thanh Hạm nói xong, đứng dậy đi đến quầy tính tiền, để lại Chiến Đới Tuyền đi theo cười, không chút nào giác ngộ vì chọc giận đối phương, thậm chí còn kéo tay Ngôn Thanh Hạm.
Hai người ra khỏi quán cà phê, đi đến bãi đỗ xe, Ngôn Thanh Hạm liền rút tay về, lên xe của mình." Ngôn, kỳ thực tôi không có ý gì với chuyện riêng tư của cô, chỉ là với thân phận bạn bè, chỉ muốn quan tâm cô một chút thôi, Cô không vui, tôi sau này cũng sẽ không nói đến nữa. Bất quá, nếu cô thích nữ nhân, tôi sẽ lưu ý. Hai chúng ta, ngàn lần không thể thích cùng một cô gái được đâu."

"Cám ơn ý tốt của Chiến tiểu thư, tôi xin nhận." Ngôn Thanh Hạm nói nhìn sang chiếc Land Rover màu đen của Chiến Đới Tuyền. Cô càng nhìn càng cảm thấy chiếc xe đêm đó suýt đụng trúng Lam Khiên Mạch rất giống nhau. "Chiến tiểu thư, xin hỏi, tối hôm trước cô có ở gần rạp chiếu phim không?" Ngôn Thanh Hạm mơ màng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn vẻ mặt Chiến Đới Tuyền, muốn tìm chút manh mối từ trên đó.
"Rạp chiếu phim? rất xin lỗi, tối hôm đó tôi đến một nhà hàng trong thành phố X ăn cơm, không có đến gần rạp chiếu phim nào cả, sao vậy?" Chiến Đới Tuyền vẻ mặt nghi ngờ hỏi, biểu hiện kia không dễ tìm ra được. Ngôn Thanh Hạm lắc đầu, cười mình đa nghi, lập tức xoay người ngồi vào xe, nghênh ngang rời đi.

Nhìn chiếc xe kia đi nhanh khỏi đây, Chiến Đới Tuyền cười cười, đồng thời nhấc máy tiếp.

"Lão gia tử, đứa cháu ngoại này của ông đúng là không đơn giản, ngay cả tôi cũng không nhịn được mà có hứng thú với cô ấy nha."

"Chiến tiểu thư, xin cẩn trọng lời nói của cô."

"Ha ha, yên tâm, cho dù tôi có thích cháu gái của ông, thì cũng sẽ không chạm đến cô ta đâu. Nói đến thì bảo bối của tôi vẫn còn ở chỗ ông?! nhớ hạ thủ nhẹ thôi, đừng có làm nàng bị thương nặng."
"Chí ít…. cũng để lại cho tôi chút lời nói."