Vĩnh Biệt Người

Chương 9




Có đôi khi một số suy nghĩ tương tự như đập nồi dìm thuyền sẽ nảy sinh trong đầu tôi.

Nếu tôi cho Thanh Nghiên xem bức tranh kia thì cậu ấy sẽ phải ứng ra sao?

Sẽ kinh ngạc, sẽ hoài nghi ư?

Chắc hẳn cậu ấy sẽ nhận ra đây là nét vẽ của mình, vì dầu gì phong cách của cậu ấy đặc biệt đến vậy mà.

Bức tranh kia được cậu ấy múa bút rất lâu, mỗi một chi tiết đều đong đầy thành ý. Tuy màu chủ đạo là xanh lam nhưng ánh sáng tinh tế cùng bút pháp chuyển màu vẫn có thể miêu tả từng đường nét mặt mày một cách sống động, sẽ khó mà vẽ ra được một bức họa như vậy nếu như không đối mặt với tôi ngày ngày đêm đêm.

Đây là bằng chứng chứng minh trước đây cậu ấy yêu tôi.

Tôi coi nó là bảo vật, cũng từng mong xem bức chân dung vấy sắc màu của ánh sáng sau khi trùng tu sẽ như thế nào.

Bây giờ có vẻ chẳng còn cơ hội nữa rồi.

Tôi sẽ không, tuyệt đối sẽ không để cậu ấy thấy được nó.

*

Thỉnh thoảng Phỉ Phỉ sẽ ghé sang chơi.

Lúc đó tôi mới biết được thì ra Phỉ Phỉ là người thân của vị bác sĩ điều trị cho Thanh Nghiên – em trai của bác sĩ Mộ mà tôi từng gặp một lần trước kia. Cậu ấy học tại một trường đại học trong thành phố chuyên ngành hộ sĩ, lâu lâu sẽ đến làm trợ lý cho bác sĩ Mộ.

*

Nghe Thanh Nghiên nói, trước khi cậu ấy tỉnh lại đã ngửi được một mùi tin tức tố vô cùng dễ chịu. Vừa mở mặt thì thấy Phỉ Phỉ hôm nay ghé qua giúp đỡ cho bác sĩ Mộ đang lau mặt giúp mình.

Mặc dù đã mất trí nhớ, nhưng cậu ấy lại đặc biệt thân thiết với Mộ Phỉ, thậm chí còn hơn cả mẹ Kỷ và bác sĩ Mộ nữa.

Vừa hay Mộ Phỉ là Omega, bác sĩ Mộ và mẹ Kỷ đều im lặng thành toàn cho mối quan hệ giữa hai người, mãi cho đến giờ.

Hóa ra là như vậy.

Đột nhiên tôi nghĩ đến có một loại hình vi trong sinh học gọi là hành vi dấu ấn, tương tư như khi động vật mới được ra đời, chúng coi sinh vật chuyển động đầu tiên mà chúng nhìn thấy là cha mẹ của mình, nên chúng sẽ tự nhiên gần gũi và yêu thích hơn.

Mà Thanh Nghiên sau khi mất trí nhớ sẽ thích và săn sóc cho Mộ Phỉ, ngoại trừ ảnh hưởng của tin tức thì thì còn có tâm lý ỷ lại và chấp nhất đến cùng.

Điều này vốn rất bình thường mà, chẳng phải ư?

*

Mỗi lần Phi Phi đến tôi sẽ thường trốn tịt trong phòng mình.

Kỷ Thanh Nghiên cứ luôn hào hứng báo với tôi: "Quan Nghị này, Phỉ Phỉ tới rồi nè."

Hoặc là khi tôi tan làm về, Thanh Nghiên sẽ ló đầu ra từ trong phòng của cậu ấy, cũng có khi là từ phòng làm việc rồi nói cho tôi hay: "Phỉ Phỉ ở đây."

Bước chân của tôi sẽ không khống chế được mà hơi khựng lại, kế đó lao nhanh về phòng mình.

Lúc nào tôi cũng chào hỏi Phỉ Phỉ từ phòng mình vọng ra, như vậy vừa thể hiện phép lịch sự lại vừa không cần nhìn thấy mặt nhau.

Tuy là chuyện này cũng khá bất lịch sự, nhưng tôi sợ mình sẽ không kiềm được biểu hiện trên mặt – Dù cho đến tận giờ tôi đã chuẩn bị đầy đủ, cũng hoàn toàn chấp nhận họ là một đôi, chấp nhận sự thật rằng Thanh Nghiên không phải là Thanh Nghiên trước kia nữa.

Chỉ là...

*

Thanh Nghiên từng hoang mang hỏi tôi: "Anh không thích Phỉ Phỉ hả?"

Tôi nhẹ giọng giải thích qua loa: "Làm gì có, tôi chỉ cảm thấy Alpha và Omega nên giữ khoảng cách để tránh hiểu lầm thôi."

Thanh Nghiên khẽ thở phào rồi nở nụ cười: "Không sao đâu, mỗi lần em ấy đến đây đều có mặt tôi kia mà."

Đoạn lại bước tới vỗ vai tôi nói tiếp: "Quan Nghị này, anh cũng nên tìm đối tượng đi. Nếu không tôi thấy ngại lắm đó."

Tôi lùi về sau một bước như bị điện giật.

Đôi tay của Thanh Nghiên cứng đờ tại chỗ, cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi một cách khó hiểu.

Tôi miễn cưỡng mỉm cười, nhưng tôi biết nụ cười kia trông cực kỳ giả tạo.

"Còn nhiều việc phải làm, tôi về phòng trước đây." Không màng đến sắc mặt của Thanh Nghiên, tôi vội trốn về phòng mình.

Cửa vừa đóng, tôi lập tức dựa vào cửa ôm lấy trái tim đang đập điên cuồng của mình.

n Tôi sợ bất ký sự đụng chạm nào của cậu ấy.

Năm năm hoang đường thậm chí là mài mòn bên nhau kia đã khiến cơ thể tôi không còn là cơ thể Alpha bình thường được nữa.

Cả người tôi sẽ nóng ran vì cậu ấy, cho đến hôm nay, cơ thể này của tôi vẫn khát vọng được gắn kết với cậu ấy, dù chỉ là một cái ôm đơn thuần mà thôi.

Chỉ là trái tim này vẫn lạnh lẽo như vậy.

Bởi vì nụ cười ngây thơ rực rỡ ấy, còn cả những lời tàn nhẫn vô tình kia.

... Chỉ là.

Kẻ không buông bỏ được vẫn là tôi.

*

Hình như Thanh Nghiên âm thầm nhận ra được sự khó xử của tôi, cậu ấy cố gắng ít dẫn Phỉ Phỉ về nhà làm khách hơn trước. Tôi thì bắt đầu hối hận, cứ cảm thấy cảm xúc của mình quá lộ liễu nên cố tình vùi đầu vào công việc lần nữa, giờ tăng ca càng ngày càng trễ hơn.

Có đôi khi tôi sẽ đến phòng làm việc xem cậu ấy vẽ chân dung của Phỉ Phỉ. Phong cách vẽ tranh của cậu ấy không hề thay đổi, lần này là dùng màu vàng tươi để vẽ người yêu mình, gương mặt Phỉ Phỉ tựa như hòa tan giữa làn nắng ấm áp rạng ngời, người xem có thể cảm nhận được nhiệt độ như đang tắm mình giữa ngọn gió xuân.

"Nhìn đẹp quá." Tôi thật lòng khen ngợi, rồi lại như tự làm đau mình bằng đôi bàn tay siết chặt hai bên hông, móng tay cắm vào da thịt khiến cảm giác đau đớn như kim châm lan khắp người.

Thanh Nghiên cười ngượng ngùng: "Cảm ơn nha, đây là lần đầu tôi vẽ người đó. Hy vọng Phỉ Phỉ sẽ thích."

Tôi thoáng sửng sốt rồi cười với cậu ấy.

"Cậu ấy sẽ thích mà."

*

Một ngày trước sinh nhật của Phỉ Phỉ, Thanh Nghiên cẩn thận chăm chút bức tranh sơn dầu của cậu ấy, còn phủ cả một tấm vải bố đỏ che khuất bảng vẽ, nói sẽ để Phỉ Phỉ tự tay mở quá của mình ra.

Tôi cũng đã lấy lý do hợp lý mà nói với cậu ấy rằng ngày mai tôi có công việc nên sẽ không về nhà.

Thanh Nghiên căng thẳng đến nỗi lỗ tai đều đỏ bừng, trông chẳng khác gì thằng nhóc to xác.

Sau này tôi mới biết được, Thanh Nghiên chưa từng đánh dấu Mộ Phỉ. Có vẻ gia đình bác sĩ Mộ rất coi trọng việc đánh dấu nên quan hệ giữa hai người đến tận giờ vẫn vô cùng trong sáng, có điều như vậy sẽ khiến Thanh Nghiên càng trân trọng Mộ Phỉ hơn.

Tôi cụp mắt xuống không dám nhìn cậu ấy nữa rồi vội vàng bỏ chạy.

- Hết chương 9 -