[Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

[Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại - Chương 25: Minh đạo




Sesshomaru nhìn thấy Aoko bị chó sói tha vào minh đạo, hắn rùng mình một cái, lập tức muốn đuổi theo, lại bị Yue giữ lại.



“Chậm đã Sesshomaru, con không được đặt chân vào Minh đạo !” Yue đột nhiên đứng lên, nhìn hắn chằm chằm “Lạnh lùng mấy năm nay con duy trì đâu rồi, nhẫn tâm với kẻ địch đâu cả rồi, cô gái kia chính là kẻ đã từng phản bội con ! Hay bởi vì con đi cùng với con người nên bây giờ cũng mềm lòng rồi !”



Rin thay Sesshomaru biện giải: “Sesshomaru đại nhân rất thiện lương mà !”



Ánh mắt lạnh lẽo của Sesshomaru găm lên người Yue : “Aoko là thê tử của Sesshomaru ta, ta nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn, mẫu thân, nếu nàng có gì bất trắc, ta nhất định sẽ tìm ngài tính sổ !”



“Cửa minh đạo một khi đã đóng lại thì không ai có thể sống sót trở về.” Yue phe phẩy quạt, nằm ở một bên giả mù sa mưa khóc nức nở “Cho nên ta mới bảo con đừng đi.”



Jaken, Rin, Kohaku: “…” Ngài vốn chưa nói mà !



Jaken lúc này mới quỳ gối khóc với Yue : “Cho dù là vì việc thí luyện của đại nhân, nhưng ngài cũng thật quá đáng ! Sesshomaru đại nhân và Aoko đại nhân sẽ thế nào chứ ?”



Yue ngửa đầu : “Vì sự trưởng thành của hắn, hy sinh là không thể thiếu.”



Rin nghe thấy Yue nói vậy, lo lắng đến nỗi đôi mắt đỏ ửng, sắp khóc đến nơi rồi, Kohaku thấy vậy vội vàng an ủi : “Không sao đâu Rin, Sesshomaru đại nhân lợi hại như vậy, nhất định có thể cứu Aoko tiểu thư khỏi nơi đó, an toàn trở về.”



Rin hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn : “Thật không ?”



Kokaku kiên định gật đầu : “Đúng vậy, ta và muội cùng chờ.”



“Cám ơn huynh, Kohaku.”



Sau khi Sesshomaru bước vào Minh đạo, lập tức đuổi theo con chó sói kia, híp mắt nhìn lại, hắn phát hiện Aoko đang nằm dưới bụng nó, độc hoa trảo lạnh lùng vung lên, lại bị con sói linh hoạt né được !



Chó sói minh đạo không ham chiến chút nào, tiếp tục chạy nhanh về phía Minh giới.



Sesshomaru đuổi sát sau đó, lạnh lùng thốt : “Ngươi cho là ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao, hừ !”



Nếu nó là chó sói minh đạo…Sesshomaru nheo mắt lại, rút Thiên sinh nha ra chém xuống bụng nó ! Con sói kêu lên một tiếng, nó bị chém thành hai nửa, lập tức hóa thành tầng tầng bọt biển biến mất, Aoko từ dưới bụng con sói ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.



Sesshomaru lập tức chạy tới ôm nàng vào lòng.



“Aoko.”



Sắc mặt Aoko trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, nổi bật trên bộ kimono màu xanh, giống như một búp bê không có sinh mệnh.



Sesshomaru để Aoko nằm xuống mặt đất, nâng tay lên sờ trán nàng, khoảnh khắc chạm đến trán nàng tay hắn lập tức cứng đờ, không thể tin nổi vươn tay lên chỗ chóp mũi nàng, ngón tay run nhè nhẹ. Hắn chậm rãi lắc đầu, nắm chặt cổ tay nàng, sau một lúc lâu mới ôm chặt nàng vào lòng.



Không có hô hấp, không có mạch đập.



Aoko… đã chết.



Ta không cho nàng chết.



Sesshomaru rút Thiên sinh nha ra, nhìn chằm chằm vào Aoko, nhưng cái gì hắn cũng không nhìn thấy. Trên người Aoko không có sứ giả tới từ Minh giới. Không có mục tiêu chém giết, hắn không thể cứu sống nàng. Nhưng chưa hết, trước ngực Aoko đột nhiên bắt đầu chảy ra máu tươi, từng chút từng chút một nhiễm đỏ người nàng.



Mà người nằm dưới mặt đất kia vẫn không chút động tĩnh gì.



Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì !



“Aoko, Aoko…Nàng mở mắt ra nhìn ta, mở mắt ra. Ta bảo nàng mở mắt ra…”



Sesshomaru ôm nàng vào ngực, bàn tay hắn đã nhiễm đỏ màu máu, run sợ gọi tên nàng.



Chính vào lúc này, phía trước đột nhiên có ánh sáng chói mắt, cung điện của Yue xuất hiện ở trước mặt hắn, giọng nói của Yue vang lên : “Trở về đi Sesshomaru, chỉ cần đi dọc theo con đường này là có thể rời khỏi Minh giới, nhưng nó sẽ lập tức đóng lại, đồng nghĩa với việc con không thể quay trở lại thế giới này.”



Sesshomaru lạnh lùng nhìn nàng : “Aoko đâu !”



“Thật đáng tiếc, linh hồn vốn đã bị tàn phá của nàng không chịu nổi sự rét lạnh và đen tối của Minh giới, đã bị buộc rời khỏi thân thể, từ nay về sau nàng sẽ vĩnh viễn ở lại thế giới tối tăm này, không thể trở về.”



Sesshomaru siết chặt tay : “Đây là cái mà ngài gọi là thí luyện sao, thí luyện của ngài là muốn Aoko hi sinh vì ta sao !”



Yue thở dài : “Chuyện này có thể chứng minh một điều, cô gái kia không xứng với con. Minh giới tối tăm đã gợi lên trí nhớ kiếp trước của nàng, cho nên nàng mới chảy máu đầm đìa như vậy, ngay cả đau khổ như vậy cũng không chịu được, con vẫn nên từ bỏ nàng đi Sesshomaru.”



“Ta nói rồi, nếu Aoko gặp chuyện không may, ta sẽ bắt ngài phụ trách toàn bộ !”



Sesshomaru ôm Aoko lên, đi sâu vào bóng tối “Ta nhất định phải đưa nàng về.”



Con đường ánh sáng bị đóng lại, Yue thở dài một tiếng : “Tên này chỉ cần vợ không cần mẹ nữa rồi, hừ. Không ngờ nó lại không nhìn thấy ý tốt của ta, thật sự là không đáng yêu chút nào.”



Minh giới tối tăm vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, Sesshomaru ôm nàng đi thẳng một mạch về phía trước. Hắn không biết con đường phía trước có thứ gì, chỉ biết nếu hắn đi tiếp người trong lòng hắn có lẽ có thể tỉnh lại. Phía trước liên tục truyền đến hơi thở chết chóc, làm cho hắn căng thẳng ôm nàng thật chặt.



Aoko, nàng đang ở đâu.



Sesshomaru đi rất lâu, con đường dưới chân hắn bắt đầu xảy ra biến hóa, mặt đất khô vàng xuất hiện những đóa hoa màu đỏ chói. Không bao lâu sau, từng đóa hoa màu đỏ rơi từ trên trời xuống, đẹp đến đau lòng. Trên y phục hai người đều có những cánh hoa màu đỏ rơi xuống vương lại.



Sắc mặt trắng bệch của Aoko được cánh hoa đỏ rực làm nổi bật lên, dường như hiện lên một chút hồng hào.



Sesshomaru từng nghe nói về loại hoa này, nó phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục, mà có hoa thì không có lá, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới. Hấp dẫn, mỹ lệ mà trí mạng.



Trong cánh đồng hoa đỏ rực, hiện ra một quỷ ảnh rất lớn, giọng nói tục tằng dữ tợn : “Bước lên con đường mạn châu sa hoa đều là người chết, ngươi muốn chết ở chỗ này sao, kẻ xâm nhập.”



Sesshomaru trước sau như một, lạnh lùng mà cao ngạo : “Trả Aoko cho ta !”



Ác quỷ cười nhạo vài tiếng, nâng tay lên nắm một bóng người hư vô mờ mịt, cô gái sắc mặt tái nhợt mặc bộ kimono màu xanh, đúng là Aoko.




“Linh hồn của ả ta rời khỏi thân thể bị ta bắt được, không ngờ lại lâm vào trạng thái ngủ say vĩnh viễn, cho dù ngươi có cứu được nàng, nàng chưa chắc đã có thể tỉnh lại ! Làm điểm tâm cho ta còn chưa đủ tư cách, thứ linh hồn tàn phá này ăn vào chỉ sợ mất ngon.”



Sesshomaru chỉ có một bàn tay, mắt thấy ác quỷ sắp nuốt linh hồn Aoko vào bụng, lập tức để người nằm xuống đất, cùng lúc đó đã giơ kiếm xuất hiện trước mặt ác quỷ, mạnh mẽ chém xuống ! Ác quỷ kêu thảm một tiếng rồi biến mất, linh hồn Aoko lập tức rơi xuống đất.



Lúc Sesshomaru đón được nàng, linh hồn Aoko đột nhiên phát sáng, hóa thành từng mảnh pha lê nhỏ, sau đó vỡ tung rồi biến mất vào không khí.



Cái gì hắn cũng không nắm được, mặc kệ là linh hồn của nàng hay sinh mệnh đang biến mất của nàng.



Sesshomaru vô lực ném Thiên sinh nha sang một bên, ôm lấy Aoko, vùi đầu vào hõm vai nàng, cả người run rẩy. Hắn lại không phát hiện ra máu nàng đang chảy càng nhiều, những giọt máu chảy xuống đất dần dần tụ tập đến xung quanh Thiên sinh nha.



Aoko, trở về đi…



Người trong lòng hắn lẳng lặng ngủ, hình như đang mơ một giấc mộng dài.







Nàng sinh ra trong một thôn nhỏ yên bình, sống hạnh phúc với phụ thân, mẫu thân và tỷ tỷ. Phụ thân nàng từng là một võ sĩ, nghe nói lúc trẻ ông rất lợi hại, thường che chở cho mẫu thân. Tỷ tỷ đảm nhiệm chức vụ pháp sư trong thôn, mạnh mẽ mà thiện lương, lúc nào cũng quan tâm đến nàng.



Nơi Aoko thích đến nhất là cái hồ nước ở sau thôn. Không biết vì sao, nàng chỉ thích đứng bên hồ nhìn xuống, sau đó chờ đợi.



Chờ đã… Chờ cái gì đây, vì sao phải chờ đợi ?



Nàng hình như đã quên mất một chuyện gì rất quan trọng, làm thế nào cũng không thể nhớ nổi. Có quan trọng không ? Hẳn là rất quan trọng rồi, dù sao chuyện này có thể để lại ấn ký khắc sâu vào linh hồn nàng như vậy, chắc chắn không dễ bỏ qua. Nhưng chuyện quan trọng như vậy, sao nàng lại quên mất ?



Aoko mê man nhìn mặt hồ, cho đến khi Midoriko tỷ tỷ đến gọi nàng về.



À đúng rồi, nàng còn có một vị hôn phu, người này là do phụ thân và thành chủ đương nhiệm định cho nàng, con trai của thành chủ – Kaguya điện hạ sắp cưới nàng làm vợ.




Aoko đã gặp Kaguya điện hạ, hắn là một thanh niên ôn nhu lại nho nhã, vô cùng che chở nàng. Vài ngày nữa, nàng sẽ gả cho Kaguya điện hạ rồi chuyển vào thành sống.



Aoko theo tỷ tỷ trở lại thôn, Kaguya điện hạ đã đợi ở đó một lát, nhìn thấy Aoko trở về cũng không một tia oán hận, còn thân thiết giữ chặt tay nàng, mỉm cười nhìn nàng, sau đó nắm tay nàng cùng đi ra ngoài tản bộ.



Hắn vừa đi vừa kể một vài chuyện, giọng nói ôn nhu đầy ý cười.



Mỉm cười…Ai, là ai đã từng có ý cười ôn nhu cẩn thận kia…Là ai ?



Aoko trong nháy mắt hoảng hốt.



“Aoko, Aoko.”



Nàng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Kaguya điện hạ đang lo lắng nhìn nàng, nàng vội lắc



đầu : “Ta không sao…có thể là do hôm qua ngủ ít nên hơi mệt.”



“Về sau đừng thức đêm, ta không muốn nàng mệt.” Kaguya sờ lên đôi mắt hơi thâm quầng của nàng, kéo nàng đến dưới tán cây anh đào, ngồi xuống “Dựa vào ta ngủ một lúc đi.”



Aoko ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, lát sau mới nghiêng đầu tựa vào vai hắn, lẳng lặng nhắm mắt lại.



Vì sao, trong nháy mắt hoảng hốt vừa rồi, nàng lại xem Kaguya điện hạ là hắn.



Hắn… Hắn là ai ?



Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, một bóng người màu trắng hiện lên, mái tóc dài màu bạc của hắn lay động theo gió, miệng hắn hé ra rồi lại khép lại, hình như muốn nói cái gì.



Aoko thấy không rõ mặt hắn, chỉ thấy được khẩu hình miệng của hắn, lát sau mới phát hiện kỳ thật hắn đang lặp đi lặp lại một cái tên : Aoko.



Aoko Aoko Aoko… Tên của nàng.



Sess, Sess, Sess…



Có cái gì đó vụt ra khỏi miệng nàng, là cái gì vậy, là tên người kia sao, Sess…



“Aoko, tỉnh lại đi, Aoko, Aoko!”



Ý nghĩ lập tức bị đánh gãy, nàng chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Kaguya điện hạ đang lo lắng nhìn mình, hắn giúp nàng lau mồ hôi lạnh trên trán : “Nàng gặp ác mộng sao ? Trán đều là mồ hôi lạnh rồi.”



“Không phải ác mộng…” Nàng theo bản năng phản bác, nhìn thấy Kaguya sửng sốt mới lắc đầu, “Không có gì.”



Người kia, cái bóng dáng tịch mịch kia, là ai?



Hai ngày sau, Aoko tạm biệt cha mẹ và tỷ tỷ rồi theo Kaguya điện hạ rời đi, tới thành trấn lập gia đình. Nàng ngồi trên xe ngựa, nhìn cảnh sắc quen thuộc hai bên ngày càng xa lạ, đáy mắt cũng hiện lên sự mê man. Hồ nước quen thuộc cũng dần đi xa, Kaguya nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng : “Aoko, ta sẽ vĩnh viễn ở bên nàng.”



Oong…



Sess…Vĩnh viễn ở bên cạnh….



Sess, Sess là ai, ngươi là ai, ngươi rốt cuộc tên là gì, vì sao luôn ở trong đầu ta.



Aoko ôm chặt lấy đầu, hét lên đau đớn, bị Kaguya sốt ruột ôm vào trong ngực : “Aoko Aoko, nàng làm sao vậy, nàng khó chịu ở đâu, mau nói cho ta biết !”



Ngươi là ai, vì sao luôn xâm nhập vào nội tâm của ta, khắc sâu dấu ấn lên linh hồn ta, vì sao ta lại quên ngươi !



“A a a a a —— “