[Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

[Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại - Chương 6: Thay thế




Shiina Aoko vẫn nghĩ rằng, có thể khiến cho Sesshomaru có những cảm xúc khác chỉ có nàng. Vì vậy con người vừa cố chấp vừa lạnh lùng này mới khiến người khác không muốn tới gần. Cho đến khi cô bé tên “Rin” kia thức tỉnh trong lòng hắn, ánh mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc, nàng mới biết mình đã sai rồi.



Không phải người khác không muốn tới gần, mà là Sesshomaru không dễ dàng chấp nhận. Có lẽ lúc trước hắn và nàng quen nhau, cũng không phải là một chuyện ngoài ý muốn.



Chỉ là lòng tham của nàng rất lớn, nghĩ rằng điều này vốn chỉ thuộc về mình.



Nhưng người chết thì không được phép mong muốn, bởi vì dù sao cũng không chiếm được, từ một khắc sinh mệnh của nàng kết thúc kia, bọn họ đã thật sự chấm dứt.



Vĩnh viễn chấm dứt.



Cho dù là ai, cũng có thể bị thay thế.



Nàng đột nhiên cười rộ lên, nước mắt không chịu khống chế trào ra, muốn ngừng cũng không được.



Bên tai là giọng nói huyên náo của Jaken : “Không ngờ Sesshomaru lại cứu một con người, tuy rằng làm tiểu nhân giật mình, nhưng mà…nhưng mà quả nhiên là lấy tiểu nhân ra thử đao, Sesshomaru đại nhân, Jaken rất tổn thương…tổn thương quá đi mất…”



Aoko lui về phía sau nửa bước, muốn xoay người né ra, chân lại không nghe lời đứng im chỗ cũ.



Sesshomaru đã buông Rin ra, xoay người thấy Aoko khác thường, cau mày hỏi : “Làm sao vậy ?”



Aoko lấy lại tinh thần, cố gắng ngừng nước mắt, cười lắc đầu : “Không có gì.”



“Khó coi chết đi được.” Sesshomaru đi đến trước mặt nàng, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, khẽ nhíu mày “ Không được khóc, ở cùng với ta, nàng chỉ có thể cười.”



Aoko gật đầu, nở một cười so với khóc còn khó coi hơn : “Được.”



Sesshomaru càng phiền muộn : “Không muốn cười thì đừng cười, như vậy càng khó nhìn ! Nàng rốt cuộc làm sao vậy, nói cho ta biết !”



Aoko lắc đầu, nhào vào trong lòng hắn : “Không sao cả, Sesshomaru, ta không sao.”



Cho nên làm ơn đừng hỏi nữa, ta sẽ tạm thởi ở lại bên cạnh chàng. Bởi vì ta cũng tham lam sự ấm áp của chàng, khiến ta ngày càng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.



“Đi thôi.”



Hai người cùng nhau đi ra ngoài bìa rừng, đi được hai bước, Aoko đột nhiên dừng lại nhìn về cô bé ở phía sau, vươn tay với nó, mỉm cười nói : “Cùng đi thôi.”



Cô bé sửng sốt, lập tức gật mạnh đầu “Dạ !”



Sesshomaru liếc nhìn cô bé, vừa đi vừa nói : “Tại sao lại dẫn nó theo ?”



Aoko nắm bàn tay mềm mềm trắng trắng, cười nói : “Đứa bé này xem ra là một cô nhi, nó đáng yêu như vậy nuôi nó cũng tốt. Huống chi nó cũng là ân nhân cứu mạng của chàng, chúng ta phải báo ân.”



Sesshomaru cắt lời : “Sesshomaru ta không cần bất kì kẻ nào tới cứu.”



Aoko không nói gì.



Cô bé ngồi trên kỳ lân hai đầu, mắt cười vui vẻ, vỗ vỗ lên đầu kỳ lân : “Ah-un, ah-un !”



Aoko sửng sốt, mỉm cười hỏi : “Ngươi tên là gì ?”



Cô bé vui vẻ nhìn nàng : “Rin, Rin tên là Rin !”



Aoko gật đầu : “Ta tên là Aoko, hắn là Sesshomaru, bên cạnh ngươi là Jaken.”




Cô bé cái hiểu cái không gật gật đầu, vui vẻ chỉ vào từng người : “Aoko đại nhân, Sesshomaru đại nhân, Jaken đại nhân !”



Jaken cằn nhằn : “Con nhóc lớn mật, Aoko đại nhân và Sesshomaru đại nhân là ngươi có thể gọi sao ?”



Rin vẫn cười, chỉ vào Jaken : “Jaken đại nhân !”



Aoko dựa vào trong lòng Sesshomaru, im lặng nhìn một màn này : “Rin không sợ yêu quái sao ?”



Rin lắc đầu : “Con người không tốt, Sesshomaru đại nhân và Jaken đại nhân tốt lắm.”



Cô bé đơn thuần lại thiện lương, về sau xin hãy thay ta bảo vệ hắn, nguyện cho ngươi cả đời bình an.







Giữa trưa ngày hôm sau, bọn họ đã tới chân núi Phú Sĩ.



Rin và Jaken bị để lại dưới chân núi, kỳ lân hai đầu phụ trách an toàn của bọn họ, Sesshomaru ôm lấy Aoko, phi lên đỉnh núi, vào một sơn đồng quanh năm tuyết đọng.



Trong sơn động rất lạnh, Aoko chỉ mặc y phục hằng ngày mùa hạ, lập tức run lẩy bẩy. Sesshomaru nhíu mày, một tay kéo người kia vào trong lòng, lấy áo choàng của mình bao lại không một kẽ hở. Aoko tựa vào trong lòng hắn, cơ hồ co lại thành một đoàn.



Sơn động rất ẩm ướt, nơi nơi đều là băng tuyết.



Không bao lâu sau, hai người đã đi tới chỗ sâu nhất trong sơn động, Sesshomaru cúi đầu nhìn nàng một cái, Aoko ló đầu nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái đã ngây dại.



Chỗ vách tường của sơn động có một chiếc quan tài bằng băng. Trong quan tài bằng băng có một bóng dáng quen thuộc, mặc một bộ kimono màu xanh da trời, trước ngực chảy máu đầm đìa, vẻ mặt yên tĩnh, dường như chỉ lẳng lặng ngủ.




Aoko nhận ra đó là kiếp trước của mình, khi nàng chết đi.



Ngực nàng dường như lại bắt đầu đau đớn, cả người lạnh như băng, tất cả những điều này chỉ nói lên một điều, nàng đã thực sự chết rồi.



Sesshomaru đi qua mở quan tài băng ra , thi thể mất đi lực lượng duy trì cân bằng lập tức rơi xuống, được hắn đỡ vào trong ngực, Sesshomaru quay đầu nhìn nàng. Aoko đi qua, nàng vừa mới đưa tay chạm vào thi thể lạnh lẽo, nó đã tựa như nước đá nháy mắt biến thành một đám sương mù, không thấy đâu nữa.



Thứ duy nhất chứng minh nàng đã từng tồn tại trên đời cứ như vậy biến mất…Aoko không nhịn được rơi lệ, có cảm giác đứng không vững.



Sesshomaru bất đắc dĩ kéo người kia vào trong lòng : “Gần đây sao nàng lại thích khóc như vậy ?”



Aoko rầu rĩ lắc đầu.



Buổi đêm dần đến, Sesshomaru mang theo Aoko trở lại dưới chân núi. Lúc đó Rin và Jaken đang ở trong rừng nướng cá, đột nhiên thấy Sesshomaru trở về liền hoảng sợ, sau đó lại vui mừng hô lên “Sesshomaru đại nhân, Aoko đại nhân.”



Sesshomaru chỉ gật đầu, sau đó ôm Aoko đến gần đống lửa, sưởi ấm cho nàng, lại sợ làm ấm quá chậm, hắn đành tự dùng yêu lực của mình.



Một lúc sau, thân thể Aoko đã khôi phục lại bình thường, sau đó nằm trong lòng hắn nặng nề ngủ.



Lúc nửa đêm, Rin vì buồn đi tiểu mà tỉnh lại, đứng lên chạy vào trong rừng cây, khi cô bé trở về lại thấy Aoko đang nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Sesshomaru, đứng dậy đi vào sâu trong rừng cây.



Nàng tò mò theo sát, lại thấy Aoko quay đầu nhìn mình, thấp giọng kêu lên : “Aoko đại nhân.”



Aoko gật đầu : “Rin, ta phải rời khỏi đây, ngươi nhớ rõ thay ta chăm sóc Sesshomaru, thay ta quan tâm hắn. Nói cho Sesshomaru, đừng cố gắng cướp đoạt Thiết toái nha nữa, không phải vì hắn vĩnh viễn không sử dụng được nó mà là đừng tiếp tục khó xử Inuyasha, dù sao đó cũng là em trai duy nhất của hắn.”



Còn nữa, thay ta yêu hắn.




Rin khó hiểu nghiêng đầu : “Aoko đại nhân phải đi đâu sao ? Rin cùng đi với ngài.”



Aoko nở nụ cười : “Không cần đâu, Rin chỉ cần đi theo bên cạnh hắn là được rồi, Rin, hẹn gặp lại.”







Núi lửa, xung quanh đều là nham thạch nóng chảy phun trào đỏ tươi. Trên núi có một bộ hài cốt yêu quái, răng nanh dữ tợn giương ra, bên ngoài có vài yêu quái ba mắt nhìn trừng trừng tứ phía.



Trong lò rèn làm bằng hài cốt yêu quái, Toutousai đang nấu một nồi canh, mà ở bên cạnh lão không ngờ lại là người vừa lặng lẽ rời khỏi Sesshomaru – Shiina Aoko.



Myoga đứng ở trên vai Toutousai, híp mắt ngửi mùi thơm tỏa ra từ nồi canh .



Toutousai liếc mắt nhìn Aoko, hiếm khi thở dài : “Aoko tiểu thư, cô và Sessomaru lại làm gì vậy ? Cô thật vất vả mới có thể trở về, thật vất vả mới gặp lại hắn, vì sao lại rời khỏi, còn chạy đến chỗ của lão già ta tố khổ nữa, ta cũng không giúp được cô.”



Aoko lắc đầu : “Toutousai, ông không hiểu.”



Toutousai thở dài, múc một bát canh đưa cho nàng, sau khi nàng nhận lấy, lúc này mới quay đầu nói với Myoga : “Ngươi lại tới đây làm gì, mỗi lần tới đều không phải chuyện tốt.”



Myoga nhìn nhìn Aoko, tò mò hỏi : “Nàng là ai vậy ? Có quan hệ gì với Sesshomaru đại nhân ?”



Toutousai trắng mắt liếc nhìn Myoga : “Theo lão gia lâu như vậy, ngươi còn không biết Aoko tiểu thư là ai ?”



Myoga giật mình : “Nàng chính là cô gái năm đó Sesshomaru đại nhân yêu say đắm, Aoko tiểu thư ?”



Toutousai gật đầu.



“Năm đó lão hủ một mực lo lắng đến chuyện của đại nhân Inuyasha, chưa gặp được Aoko tiểu thư, thì ra chính là vị này.” Myoga quay đầu thở dài với Aoko : “Aoko tiểu thư, xin chào, lão hủ là người hầu trung thành của lão gia, Myoga”.



Aoko buông bát xuống, cười khổ một tiếng : “Không cần khách khí như vậy, gọi ta là Aoko được rồi.”



Myoga lúc này mới nói với Toutousai : “Ta cảm thấy mùi của đại nhân Inuyasha có chút kỳ quái, mau đem Mo-mo của lão cho ta mượn, ta phải đuổi theo nhìn qua mới được.”



Toutousai phất tay : “Đi đi, đi đi !”



Myoga rời khỏi sơn động, cưỡi Mo-mo rời đi.



Toutousai tự múc canh uống, nhìn thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của Aoko, nhịn không được nói : “Aoko tiểu thư, không có chuyện gì là không thể giải quyết được, đừng nhìn vẻ mặt đại nhân Sesshomaru giống như bất cần, thực tế ba trăm năm trước sau khi cô chết đi hắn suýt nữa đã hỏng mất. Nếu hai người vẫn yêu nhau như cũ, vậy nên ở cùng một chỗ, sao lại nháo ra nhiều chuyện như vậy làm gì.”



“Khoảng cách giữa sống và chết là không thể thay đổi.” Aoko hít vào một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt đau khổ lại không thể nào che dấu được “Ta đã chết, mặc dù là mang theo chấp niệm chuyển thế, ta vẫn là một con người không nên sống trên đời, giúp ta chống đỡ sống tới lúc này là chấp niệm, chấp niệm với tỷ tỷ và ngọc tứ hồn. Chờ đến ngày ngọc tứ hồn bị thanh tẩy hoàn toàn, đó chính là ngày ta sẽ biến mất. Toutousai, ta sao có thể để hắn lại nhìn thấy ta chết đi một lần nữa. Rất tàn nhẫn, như vậy thật sự rất tàn nhẫn…”



“Ta cố gắng kiềm chế bản thân, không nghĩ tới hắn nữa, không đi tìm hắn nữa, chỉ là ta lại bắt gặp hắn đang chiến đấu với Inuyasha trong phần mộ của Inu no Taisho, ta nhìn thấy cánh tay hắn bị chém đứt, nhưng không thể làm gì để ngăn cản ! Ta không dám…không dám tưởng tượng người kiêu ngạo như hắn sau khi mất đi cánh tay sẽ ra sao, ta sợ hãi, sợ hãi nỗi nhớ và đau lòng khắc cốt này sẽ đem ta buộc chặt bên người hắn.”



“Ta biết ta rất ích kỷ, so với rời xa ta càng muốn ở bên cạnh hắn, nhưng cuối cùng không được mấy ngày, ta đã phải dùng rất nhiều nhẫn nại mới có thể khống chế mình không được phép trở về bên hắn ông có biết không ! Ta đã yêu hắn quá sâu, ta không thể để hắn lại trơ mắt nhìn ta chết đi, để hắn một lần nữa đau đớn.”



Nói đến đây, dường như đã khóc thành tiếng.



Trên thế giới này bất kì kẻ nào cũng có thể bị thay thế, thời gian là liều thuốc tốt nhất.



Xin ngươi hãy thay ta chữa khỏi cho hắn, cầu ngươi.