Vô Củ

Chương 53: Cô Nương Mặc Nam Trang




Tề Hầu dứt lời, liền thấy Công tử Củ vô duyên vô cớ nở nụ cười, có chút ngờ vực ho khan một tiếng.



Ngô Củ lúc này mới vội vã hoàn hồn, nói:



"Vâng, Quân thượng."



Ngô Củ ôm chặt tiểu Địch Nhi xuống xe. Bên ngoài Công Tôn Thấp Bằng đang chỉ huy binh lính đóng trại. Lúc này không cần làm mạc phủ, rất nhanh lều trại sẽ dựng xong. Ngô Củ để Tử Thanh mang theo tiểu Địch Nhi, tự mình đi đến chỗ nấu ăn.



Tuy rằng Tề Hầu hôm nay còn muốn ăn cá nướng, thế nhưng Tề Hầu liên tiếp hai ngày bốn bữa đều ăn cá nướng, gia vị mang theo đã sớm không còn đủ. Cá nướng phổ thông vị cay còn có thể, thế nhưng mùi vị cá nướng chân tâm làm không được.



Thời đại này cũng không có gia vị ngoại nhập có sẵn gì đó. Ngô Củ làm cà ri ướp cá nướng dựa cả vào gia vị có sẵn trộn theo tỉ lệ, phải thử tới thử lui mấy lần mới đạt. Hiện tại gia vị dùng hết, căn bản không thể tạo ra mùi vị khá nặng kia, làm nhạt mùi đi Tề Hầu khẳng định sẽ không thích.



Vùng hoang vu này kênh suối không có bao nhiêu cá, binh lính đi bắt cá trở về chỉ có hai con cá. Tất cả đều làm thành vị cay nồng, cái này tương đối dễ làm.



Bất quá bởi vì Tề Hầu quá thích ăn vị cay nồng. Thù du cũng không đủ dùng, tiêu cũng không có đạt đến độ cay nồng đậm. Ngô Củ có chút phát sầu, cuối cùng suy nghĩ một chút, lại nhớ tới wasabi. Ánh mắt Ngô Củ liền sáng.



Mù tạc cũng không phải quá xa vời. Từ trước đây thật lâu hoàng giới, tên gọi của mù tạc vàng, cũng đã được liệt vào một trong những gia vị ngự dụng trong cung đình nhà Chu. Mùi vị mù tạc vàng mặc dù không có cay nồng bằng mù tạc xanh, thế nhưng vị nhu hòa, vị nồng nhẹ ngả sang chua nên thường được dùng làm sốt hoặc ướp thực phẩm. Hơn nữa có vị cay nhất định, nên ngoại trừ gừng, tiêu, hoàng giới cũng là gia vị quan trọng ở cổ đại.



Ngô Củ nhìn mù tạc nhất thời nở nụ cười. Làm một món vị mù tạc cho Tề Hầu ăn vậy. Hơn nữa hoàng giới có thể giải độc, coi như ăn nhiều cũng không phát hỏa, cùng cá nướng điều hòa một chút, miễn cho miệng Tề Hầu thực sự có thêm cái mụn nhọt.



Ngô Củ rất nhanh liền bắt đầu động thủ nấu ăn. Thời điểm Ngô Củ nấu ăn, bên cạnh vây xem thật nhiều thiện phu. Bọn họ đều biết tay nghề nấu ăn của Công tử Củ rất tốt, hơn nữa có thể học hỏi. Bọn họ dựa vào tài nghệ sinh sống, đương nhiên liền muốn vây xem.



Lều trại dựng xong, Tề Hầu liền vào bên trong nghỉ ngơi. Rất nhanh liền nghe được Vương cơ la lối ồn ào.



"Lang băm! Y quan chó má gì. Cút! Ta không muốn y quan Tề quốc, muốn làm hại ta hay sao? Gọi y quan Đại Chu đến!"



Công chúa xác thực có mang theo y quan. Vương cơ không muốn tìm y quan Tề quốc. Y quan Tề quốc còn chưa có đụng tới Công chúa, đã bị kêu la đuổi ra, đành phải ảo não lui, để y quan Chu quốc đến bắt mạch.



Tề Hầu nghe thấy hết, sắc mặt càng là không dễ nhìn. Kỳ thực tuy rằng đời trước Vương cơ tính cách cũng khá là kiêu ngạo, thế nhưng trình độ biểu hiện là tùy vào sự tình với những người tranh sủng.



Tề Hầu vốn là người kiêu ngạo, lại cưới một phu nhân kiêu ngạo, có thể tưởng tượng được hậu quả là cái gì. Đời trước Tề Hầu có ba vị chính phu nhân đều không có con. Sái phu nhân là bởi vì chèo thuyền nên rất nhanh đã bị đuổi đi, cho nên không có con. Hai vị phu nhân khác quả thật là bởi vì không được sủng ái, cho nên mới không có con.



Tề Hầu mặc dù là một đời bá chủ, thế nhưng xác thực cũng là một quý tộc mười phần "tra nam". Trước sau cưới hai vị chính phu nhân, mà căn bản không sủng hạnh, cho vào ở trong hậu cung làm bình hoa trang trí.



Tề Hầu cùng Vương cơ tiếp xúc cũng không nhiều lắm. Vương cơ ở trước mặt hắn tuy rằng kiêu ngạo, thế nhưng cũng coi như là ôn nhu. Hàng năm thời điểm tế tự, Tề Hầu mới thấy Vương cơ. Hơn nữa Vương cơ cũng không chủ động đến gặp hắn, cũng không chủ động quyến rũ hắn.



Cho nên Tề Hầu thấy Vương cơ như vậy, tâm lý còn có chút tức giận. Vương cơ tính khí tựa hồ rất kém, động một chút là mắng người, hoàn toàn là rống to.



Tề Hầu đang tức giận, liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Lập tức có tự nhân tới nâng mành lên, thế nhưng tự nhân không có tiến vào, mà là một bóng người nhỏ bé nhanh chóng vọt vào.



Tề Hầu nhìn lại. Thì ra là tiểu Địch Nhi. Tuy rằng Tề Hầu có thành kiến với Địch Nhi, thế nhưng Địch Nhi dọc đường đi rất ngoan ngoãn. Hơn nữa nó lại đặc biệt thân thiết với Tề Hầu. Thường chào Tề Hầu trước, rồi mới hôn nghĩa phụ một cái. Điều này khiến Tề Hầu thấy kêu ngạo đắc ý.



Trẻ con mà hiểu chuyện hơn so với người lớn.



Tề Hầu chậm rãi hạ cơn giận. Địch Nhi tiến vào, trong tay ôm một cái bình bụng to miệng nhỏ. Cái bình rất lớn, hận không thể che hết mặt Địch Nhi, căn bản không nhìn thấy đường.



Tề Hầu nói:



"Cẩn thận một chút."



Địch Nhi chạy vào suýt chút trượt ngã. Nó đem cái bình đặt ở trên bàn trước mặt Tề Hầu, bi bô cười nói:



"Thúc thúc, nghĩa phụ đang nấu cơm... nói Địch Nhi giúp nghĩa phụ mang chút nước uống tới... uống rất ngọt!"



Địch Nhi nói, còn xòe ngón tay, phảng phất đang trả bài, nói:



"Thanh nhiệt... giải nhiệt... giải độc... dịu sưng..."



Bi bô lại không nhớ được hết, vì vậy Địch Nhi cơ trí dùng tay thịt vỗ cái bình, chân thành nói:



"Thúc thúc, uống rất ngon!"



Tề Hầu bị bộ dạng của nó chọc phát cười, nói:



"Ngươi sao biết là uống ngon? Hẳn là lén lút uống?"



Địch Nhi liền vội khoát tay, nói:



"Không có, Địch Nhi mới không có lén lút uống. Là nghĩa phụ trước tiên cho Địch Nhi uống một bát."



Tề Hầu cúi đầu liếc mắt nhìn bên trong miệng bình. Là một bình nước, bởi vì bình quá sâu, không thấy được nước là màu gì. Khi đổ một ít ra bát, nước có màu vàng nhàn nhạt, mặt trên còn nổi lơ lửng cánh hoa.



Kỳ thực đây là trà hoa cúc, bỏ thêm mật ong, được Ngô Củ chuẩn bị cho Tề Hầu hạ nhiệt. Nếu Tề Hầu vẫn luôn bốc hỏa như vậy, người xui xẻo nhất còn không phải Ngô Củ sao?



Tề Hầu uống một hớp.



Quả nhiên là vị ngọt, mùi thơm ngát nức mũi!



Hắn uống một hớp, liền thấy tiểu Địch Nhi cắn đầu ngón tay, mắt to chớp a chớp nhìn mình. Tề Hầu nhịn không được liền bật cười. Trên mặt tiểu Địch Nhi viết rõ ràng chữ "thèm". Tề Hầu nào có biết, dáng dấp hắn mới vừa rồi khi cùng Ngô Củ đòi ăn cá nướng giống hệt tiểu Địch Nhi lúc này, chẳng qua là khuếch đại mà thôi.



Tề Hầu cũng đem trà hoa cúc chia cho tiểu Địch Nhi uống. Tiểu Địch Nhi đặc biệt yêu thích, liền uống ba bát lớn. Kết quả còn chưa có ăn bữa tối, bụng nhỏ đã tròn như quả bóng.



Rất nhanh bữa tối liền chuẩn bị xong. Tổng cộng có hai con cá, đều làm mùi vị mù tạc cay. Mọi người đốt lửa trại, Tề Hầu mang theo tiểu Địch Nhi đi ra ngồi bên lửa trại ăn tối.



Vương cơ không có đi ra. Ngô Củ cũng nói người đem bữa tối đưa qua. Nói thế nào Vương cơ là khách từ xa tới, cho nên phân cho Vương cơ một con cá, một con tiến cống Tề Hầu.



Mọi người ngồi bên đống lửa ăn bữa tối. Chỗ này rừng núi hoang vắng, tất cả đều là món ăn dân dã, mọi người nhìn Tề Hầu ăn cá nướng, đành phải tự mình ăn thịt nướng.



Khi Tề Hầu ăn được nửa con cá, thình lình nghe trong lều truyền đến tiếng quát mắng.



"Cái thứ gì vậy. Mùi quá tanh, lấy đi! Thực sự là buồn nôn! Đây chính là đạo đãi khách của người Tề sao? Quá vô lễ!"



Ngô Củ sợ hết hồn. Liền thấy hai cung nữ nâng một cái mâm từ trong doanh trướng vội vã chạy ra. Thì ra là cá nướng. Vương cơ nếm thử một miếng, nói cá nướng quá tanh, còn nói khó nuốt, trực tiếp phun ở trên cá nướng. Trên mâm tất cả đều là ô uế do Vương cơ nôn ra.



Vương cơ la lớn như vậy, thật là làm nhiều người nhìn sang. Nhìn thấy cá nướng bị nôn đầy, nhất thời mọi người buồn nôn che lại miệng mũi. Sốt ruột nhất đương nhiên phải kể tới Tề Hầu.



Dù sao chỉ có hai con cá, một con Vương cơ ăn, một con hắn ăn. Tề Hầu chính là đang ăn cá, còn cảm thấy mùi vị mới này rất không tệ. Kết quả Vương cơ liền phun ở trên cá. Tuy rằng không phải phun trên cá của Tề Hầu, thế nhưng hắn nhìn con cá của mình cũng không ăn được nữa.



Sắc mặt Tề Hầu nháy mắt trở nên tái nhợt. Ngô Củ nghĩ thầm.





Không thể nào. Hai con cá làm giống nhau như đúc. Hơn nữa còn là binh lính từ một dòng sông bắt ra. Tất cả các công đoạn chuẩn bị gia vị, ướp nướng đều là tự tay mình làm. Nhìn Tề Hầu ăn ngon như vậy, không thể nào có mùi tanh. Hơn nữa cá nướng này mùi vị mù tạc nặng như vậy!



Không phải Ngô Củ tự phụ, nhưng tinh tưởng tay nghề mình không tệ. Làm đến mức ăn vào nôn ói quả thực là một loại sỉ nhục.



Ngô Củ cảm thấy Vương cơ có khả năng đang tìm cớ. Nói không chừng bản thân nàng buổi chiều ăn nhiều hoa quả nên dạ dày còn chưa khỏe, cho nên lúc này mới ói ra.



Tề Hầu không tâm tình ăn tiếp. Ngô Củ kỳ thực tâm tình cũng không tốt.



Vất vả dụng tâm làm, kết quả bị Vương cơ đạp hư. Biết vậy cho Tề Hầu ăn hết hai con. Như vậy còn có thể nhìn thấy miệng đầy mụn của hắn!



Rất nhanh Tề Hầu liền đứng lên trở về lều trại. Ngô Củ cũng vội vã ăn vài miếng, rồi nói Tử Thanh chuẩn bị nước nóng. Dù sao bận rộn nướng cá, trên người đều là mùi khói, Ngô Củ vẫn có tính ưa sạch sẽ, nên muốn nhanh tắm một cái.



Ngô Củ tắm rửa sạch sẽ cũng không còn sớm. Tử Thanh giúp lau khô tóc. Ngô Củ kinh ngạc nói:



"Địch Nhi chạy nơi nào chơi rồi? Sao lại không thấy trở về?"



Tử Thanh nói:



"Công tử, Địch Nhi ở chỗ Quân thượng ngủ rồi."



Ngô Củ vừa nghe, cảm giác thật xót xa.



Tại sao Địch Nhi lại thích Tề Hầu như hung thần ác sát đó?!



Không có cách nào, Ngô Củ muốn ôm gối thịt Địch Nhi, thế nhưng Địch Nhi đã ngủ chỗ khác rồi. Ngô Củ lại không thể vọt tới lều trại Tề Hầu đoạt lại tiểu Địch Nhi, đành phải ôm lòng chua xót nằm ở trên giường, nói với Tử Thanh.



"Tử Thanh, ngươi tới ngủ cùng ta đi."



Tử Thanh căn bản không để ý tới, mà là tới bên ngọn nến, nói:



"Công tử, Tử Thanh tắt đèn."




Ngô Củ nghĩ thầm.



Tử Thanh càng ngày càng không đáng yêu rồi!



Ngô Củ mới vừa định ngủ. Tử Thanh còn chưa kịp tắt đèn, liền nghe thấy âm thanh sàn sạt bên ngoài. Còn tưởng rằng là thích khách, kết quả Tử Thanh thấy là một cung nữ.



Đây không phải là cung nữ bên cạnh Vương cơ sao?



Tử Thanh ngăn nàng, không để cho nàng đi vào.



"Công tử ngủ rồi, có việc gì ngày mai nói."



Cung nữ lo lắng nói:



"Tiểu ca ca, Công chúa thỉnh Công tử đi nói chuyện."



Ngô Củ đang ở bên trong, nghe được rõ ràng. Tử Thanh vẫn ngăn nàng, không cho nàng đi vào. Ngô Củ suy nghĩ một chút, lập tức dùng sức ho khan vài tiếng, nói:



"Củ đột ngột cảm phong hàn. Bệnh nặng trong người, không có cách nào đứng dậy. Làm phiền chuyển cáo Công chúa."



Cung nữ biết Công tử Củ là giả bộ, thế nhưng cũng không tiện nói gì. Hơn nữa Tử Thanh không cho nàng đi vào. Đừng thấy Tử Thanh nhỏ tuổi hơn so với cung nữ kia, thế nhưng hắn có võ công, cung nữ căn bản không vào được.



Cuối cùng cung nữ không thể làm gì khác hơn là ảo não đi mất. Ngô Củ nghe âm thanh đi xa, lúc này mới thở một hơi.



Vương cơ đến cùng xảy ra chuyện gì, đã vậy còn quá mờ ám? Lại nhiều lần tới mời. Đã nửa đêm, cô nam quả nữ gặp mặt, e sợ chọc miệng lưỡi người khác. Coi như không có gì cũng biến thành có gì! Bị coi như là tra nam, mình cũng phải làm tra nam đến cùng mới được!



Không nói chuyện thâu đêm, thế nhưng đêm đó thực sự quá ngắn. Ngày thu sắc trời còn tối, bên ngoài chưa có sáng, một mảnh âm u, căn bản còn chưa có tới hừng đông, liền nghe có âm thanh hô lên.



"Công chúa ói, Công chúa lại ói, mau tìm y quan đến."



Ngô Củ ngủ chưa được bao lâu, rất nhanh liền bị đánh thức, trừng hai mắt nhìn đỉnh lều, dĩ nhiên không ngủ được. Tử Thanh còn nằm trên giường nhỏ ngủ. Ngô Củ không nghĩ đánh thức hắn. Dù sao Tử Thanh từ sáng đến tối vất vả, hơn nữa hắn mới mười hai tuổi, tuổi còn nhỏ.



Ngô Củ liền tự mình khoác thêm áo, đi ra. Tự mình lấy chút nước rửa mặt. Bình thường đều là Tử Thanh chuẩn bị nước nóng rửa mặt. Ngày thu nước lạnh vừa lên mặt, cảm giác sảng khoái đến trong xương, một chút liền tỉnh táo.



Lều bên kia rất bận bịu, truyền ra tiếng Công chúa quát mắng. Ngô Củ nghe mà phiền lòng, thế nhưng cũng không muốn đi tham gia trò vui.



Ngô Củ một mình tiến vào khu nấu ăn, xem một vòng, nghĩ thầm dù sao cũng thức dậy sớm vậy thì làm chút đồ ăn. Nghĩ như thế, lại nhìn thấy một cái dụng cụ có chút giống như chảo, đột nhiên ý tưởng lóe lên.



Suýt nữa quên, bánh rán Sơn Đông a!



Đi trên con đường Sơn Đông, hơn nữa còn có công cụ giống như chảo, vừa vặn có thể làm bánh rán ăn.



Ngô Củ nghĩ như thế, tỉ mỉ ngẫm lại, thấy mình từ khi biến thành Công tử Củ đến nay cực kỳ đã lâu chưa ăn bánh rán. Ngoại trừ bánh rán, còn hoài niệm bánh quẩy cùng sữa đậu nành. Nghĩ thôi bụng Ngô Củ liền bắt đầu ục ục vang vọng.



Vội vàng đem ống tay áo kéo lên cao, đem xiêm y của chính mình làm gọn gàng. Đi một vòng tìm một cái que gỗ chuẩn bị phút chốc dùng tráng bánh rán.



Ngô Củ trước tiên lấy bột gạo làm hồ (bột pha nước cho loãng). Bọn họ đi đường mang món chính rất nhiều, vẫn chưa có dùng hết, gạo thì có sáu loại. Ngô Củ lấy bột gạo, vì chú ý cho bánh rán không đến nỗi khô cào cổ họng, liền cố ý phối hợp các loại với tỉ lệ thích hợp. Sau đó lấy hai cái trứng gà. Hành lá đem rửa sạch cắt nhỏ. Gia vị nêm nếm.



Ngô Củ trước đây chưa từng tự mình làm bánh rán, thế nhưng tay rất vững vàng.



"Roẹt"



Ngô Củ đem hồ đổ vào chảo dầu đã đung nóng, sau đó nhanh chóng dùng que gỗ tráng rộng ra. Động tác rất nhanh, làm bột tán ra vừa mỏng lại tròn. Cảm giác tráng bánh cũng không khó. Lập tức đập trứng gà cho lên. Chất lỏng trong suốt óng ánh lắc lư. Bánh chậm rãi chuyển sang vàng óng ánh, thoạt nhìn dị thường ngon miệng, hơn nữa đẹp đẽ.



Chuẩn bị trứng gà xong, vải lên hành thái, sau đó nhanh chóng đảo mặt bánh, bôi lên nước chấm. Đợi mặt bánh lần nữa giòn lên, bánh rán liền ra lò.



Trứng gà màu vàng trắng cùng hành thái màu xanh lục tạo thành màu sắc phong phú. Hơn nữa vỏ bánh phi thường giòn tan, cho một loại cảm giác vui tai vui mắt. Da bánh mỏng được chiên giòn. Hơn nữa Ngô Củ tỉ mỉ điều phối gia vị, chưa ăn ngửi cũng thấy thơm nức.



Khó trách Bồ Tùng Linh cũng viết về bánh rán, khen bánh rán là mỹ vị.



"Tròn như trăng rằm, lớn như đồng tranh, mỏng tựa giấy diêm khê, sắc vàng như linh chi hoàng hạc"



Nói như vậy kỳ thực một điểm cũng không khoa trương, trái lại tả chính xác vô cùng.



Ngô Củ làm xong bánh rán, đắc ý đi làm một bát sữa đậu nành. Định là sau đó vừa uống sữa đậu nành vừa ăn bánh rán. Kết quả vừa làm xong, có người theo mùi hương tiến vào khu bếp.




Ngô Củ ngẩng đầu nhìn, có chút trợn tròn mắt.



Tề Hầu!



Tề Hầu sáng sớm cũng bị Vương cơ đánh thức. Hắn đang tức giận, kết quả ngửi thấy được một mùi thơm không tả được. Cho tới nay Tề Hầu đã ăn qua bao nhiêu món, căn bản chưa ngửi qua loại mùi thơm kỳ lạ này. Hắn dĩ nhiên là men theo hương thơm tới đây.



Ngô Củ vốn muốn lập tức uống sữa đậu nành ăn bánh rán, kết quả Tề Hầu biến thành Trình Giảo Kim nhảy ra chặng đường. Ngô Củ tuy rằng không quá nguyện ý, nhưng vẫn đem bánh rán nhường cho Tề Hầu. Ngô Củ nghĩ thầm một chốc nữa mình làm cái bánh rán khác là được.



Ngô Củ nhanh chóng hành động lưu loát, so với lần thứ nhất cái bánh thứ hai làm càng xinh đẹp hoàn mỹ hơn. Kết quả vừa quay đầu, Tề Hầu đã ăn xong rồi, miệng còn nhai, hơn nữa bên mép còn dính mảnh vụn vỏ bánh.



Bán cái gì manh đây?



Cái bánh rán thứ hai mới vừa ra lò cũng bị Tề Hầu cướp ăn. Tề Hầu ăn quá nhanh, như từ trước tới nay chưa từng ăn mỹ vị. Món này so với món chính, hay vô số sơn hào hải vị, ăn ngon hơn nhiều lắm.



Kết quả ăn quá nhanh, hắn không cẩn thận làm bánh nóng chạm đến cái mụn bên mép. Ngô Củ vừa nhìn muốn cười, bất quá trên mặt vẫn là làm bộ quan tâm nói:



"Quân thượng từ từ ăn, còn nhiều."



Ngô Củ chỉ là khách sáo một chút, không nghĩ tới Tề hầu liền nói:



"Đừng làm quá nhiều, lại làm cho Cô hai cái thôi."



Ngô Củ:



"..."



Thì ra Tề Hầu có thân hình cao lớn vì ăn nhiều. Hắn có thể một lần ăn bốn cái bánh rán lớn?



Ngô Củ vừa chiên bánh, vừa nghĩ.



Mình có phải cũng nên tăng sức ăn, như vậy mới có thể thêm nhiều cơ bắp?



Ngô Củ nghĩ như thế, liền làm hai cái bánh rán lớn đem dâng cho Tề Hầu trước. Lúc sau mới làm ra một cái cho mình ăn. Vừa vặn làm thêm sữa đậu nành, cùng một cái bánh rán nhỏ cho Địch Nhi ăn.



Nhìn bột còn có rất nhiều, Ngô Củ làm thêm mấy cái nữa cho mọi người nếm thử.



Địch Nhi sáng sớm rời giường, liền uống sữa đậu nành, ăn bánh rán. Nó ăn đến thành một con mèo nhỏ, bụng nhỏ cũng to tròn.



Vương cơ sáng sớm làm ầm ĩ, thế nhưng đến lúc nên lên đường nàng liền muốn ngủ, không muốn đi. Tề Hầu mặt lạnh nói:



"Ngủ cũng phải đi."



Cuối cùng Vương cơ hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn ngủ trong xe.



Xe rất nhanh liền lên đường. Đi một ngày, Vương cơ vô số lần muốn dừng xe, thế nhưng Tề Hầu không cho dừng. Vương cơ vẫn luôn cãi lại, không nghe theo. Ngô Củ đau đầu sắp phát nổ, nghĩ thầm.



Nữ tử thời Xuân Thu thật ghê gớm!



Trong đầu Ngô Củ, thật rất khó tưởng tượng có nữ tử không ghê gớm. Đặc biệt là nữ nhân có quan hệ cùng Tề quốc. Văn Khương đầy mưu lược thủ đoạn cùng tài hoa làm loạn cung đình. Tuyên Khương xinh đẹp biết săn sóc, vốn là người bị hại, kết quả vì vị trí Thái tử, giết người phóng hỏa. Lòng dạ độc ác, cuối cùng ngay cả con ruột cũng bẫy chết. Sau khi vua mới kế vị, vì tiếp tục hưởng thụ vị trí quốc mẫu còn tạo áp lực cưỡng bách tân quân cưới mình làm chính phu nhân. Ngay cả Ai Khương tương lai phải gả cho Lỗ Công cũng không phải kẻ tầm thường. Tư thông Khánh Phủ, liên hợp Khánh Phủ giết hai vị tân quân.



Thời Xuân Thu thật ra cũng có mấy nữ tử phẩm hạnh không tồi, nhưng không có ai liên quan cùng Tề quốc. (Giản lượt bớt)



Đâu chỉ là nữ tử, nam tử cũng ghê gớm. Tỷ như Quản Di Ngô là một tấm gương mẫu mực, nhưng nghe nói Quản Di Ngô cũng tham tài sợ chết. Thời trẻ còn ki bo cả đồng tiền lẻ. Bất quá những thứ đó đều là do thời thế tạo thành bản tính. Mặc kệ là nam tử hay là nữ tử, muốn sống sót đều phải thay đổi chính mình.



Chỉ là có số người thay đổi cực đoan thành tham lam. Mà có người tuy rằng thay đổi vẫn có thể bảo vệ ranh giới cuối cùng của mình. Đồ tể cùng thánh hiền cũng chính là khác biệt như vậy. Đồ tể ở đây cũng không nói người giết mổ thông thường, mà ám chỉ kẻ lòng lang dạ sói, mất nhân tính. Thánh hiền cũng không chỉ là người đọc sách, mà ám chỉ người có tài có đức, tính cách tốt, lòng dạ bao dung.



"Rất nhanh" đoàn xe đã tiến vào một mảnh núi rừng. Sắc trời hoàng hôn, rừng cây rậm rạp. Cũng chưa hoàn toàn tối, chỉ có ánh nắng bị che lại, có chút âm u, nhìn không rõ.



Ngô Củ vén lên màn xe nhìn bên ngoài, có chút kinh hỉ thấy được một mảnh cây.



Đó là cây dẻ rừng!



Địch Nhi lại gần, vùi ở trong ngực Ngô Củ, nói:




"Nghĩa phụ, nghĩa phụ đang nhìn cái gì đó?"



Ngô Củ chỉ vào một mảnh liên miên cây bên ngoài, cười nói:



"Địch Nhi xem, những cây kia là cây dẻ rừng. Không nghĩ tới trong núi này có nhiều cây dẻ rừng như vậy. Nếu hái một ít, sẽ làm hạt dẻ xào ngọt cho Địch Nhi ăn. Hạt dẻ xào ngọt nhất định phải dùng hạt có vỏ, sẽ cho ra hương vị thơm nồng nhất."



Địch Nhi tuy rằng không hiểu lắm, thế nhưng vừa nghe "ăn", đôi mắt nhất thời liền sáng lên, nói:



"Thật a?"



Tề Hầu vừa nghe "ăn", đôi mắt cũng sáng lên. Hạt dẻ cũng là cống phẩm cho Chu Thiên tử, trong dân gian rất ít. Hơn nữa dựa theo kỹ thuật trồng trọt hiện tại, tỷ lệ cây sống ít vô cùng.



Nơi này lại liên miên một mảnh, tất cả đều là cây dẻ. Không biết có bao nhiêu cây, hơn nữa cây ở đây rất tươi tốt phong phú. Trong rừng này cũng không có ai, không biết có phải vì đất đai quá màu mỡ hay không.



Tề Hầu cũng hướng bên ngoài liếc mắt nhìn. Hắn không nhìn thấy hạt dẻ. Dù sao Tề Hầu trước đây chỉ thấy hạt dẻ đã bỏ vỏ. Bây giờ hạt dẻ còn ở trên cành mỗi quả đều đầy lông, Tề Hầu căn bản không nhận ra được hạt dẻ.



Hơn nữa bình thường hạt dẻ đều dùng chưng thịt ăn, nếu không thì phơi khô, ngâm. Tuy rằng thơm ngọt, thế nhưng Tề Hầu ăn cũng thấy ngán. Vừa nghe Ngô Củ nói xào hạt dẻ ngọt, hắn không khỏi có chút nhớ nhung món quả xích qua tử có vị chua ngọt kia.



Tề Hầu lập tức ho khan một tiếng, nói:



"Thời điểm không còn sớm, nói Thấp Bằng tìm một chỗ đóng trại thôi."



Kỳ thực Tề Hầu là muốn dừng lại, lệnh người đi hái hạt dẻ.



Công Tôn Thấp Bằng tuân lệnh, liền chuẩn bị tìm chỗ dựng trại. Nhưng núi rừng này cây cối quá dày đặc, căn bản không có biện pháp hạ trại, đành phải đi lên phía trước nhìn xem có chỗ rộng rãi hay không.



Ngô Củ ngồi trở lại. Xe chạy chậm chậm, lung lay đi về phía trước. Ở ngay lúc này, thình lình đột nhiên người đánh xe thét lên kinh hãi.



"Á!?"



Ngô Củ trong lòng "lộp bộp", tâm nói.



Không phải gặp thổ phỉ chứ?




Nhắc tới đến thổ phỉ, trước hết phải nghĩ đến thời Tam Quốc. Một đống anh hùng vào rừng làm cướp, hoặc là chính là Lương Sơn hảo hán. Kỳ thật thổ phỉ trong lịch sử cũng rất "bác đại tinh thâm". Đặc biệt là thời hỗn loạn, thổ phỉ càng rất nhiều.



Xuân Thu là niên đại hỗn loạn nhất, tuyệt đối không gì sánh nổi. Thời đại này thổ phỉ cũng không tính nhiều, hơn nữa cũng không giống Lương Sơn hảo hán chú ý nhân nghĩa. Niên đại này "nhân nghĩa" là cái từ còn chưa có phổ cập. Thổ phỉ chính là giết người cướp của, cho dù có tiền tới chuộc người, cũng phại bị tra tấn thân thể không xong, dị thường tàn nhẫn.



Ngô Củ nghe được người đánh xe bên ngoài hoảng sợ hô to, vội vàng đem Địch Nhi trong lòng ngực mình nhét vào trong lòng ngực Tề Hầu, sau đó nhanh chóng đi vén màn xe nhìn ra bên ngoài lại hỏi.



"Làm sao vậy?"



Người đánh xe sợ tới mức mặt không còn chút máu, chỉ chỉ phía trước nói:



"Công... Công... Công tử... biến... biến mất."



Ngô Củ giương mắt nhìn, cũng không có sơn tặc. Núi rừng trừ bỏ cây cối rậm rạp hết thảy đều trống rỗng.



Chính xác...... Trống rỗng.



Tất cả đội ngũ đều biến mất, một người cũng không thấy, không có Công Tôn Thấp Bằng, cũng không có mấy trăm Hổ Bí Quân.



Ngô Củ vội vàng bước ra càng xe, nhìn về phía sau. Phía sau Truy Xa cũng không có Thiệu Hốt, ngay cả xa giá của Công chúa cũng không thấy.



Người đánh xe sợ tới mức đã nói lắp.



"Mới vừa rồi... Mới vừa rồi còn ở đây.... nháy mắt liền biến mất! Đây......"



Ngô Củ nheo nheo mắt, nói:



"Không xong, là kỳ môn độn giáp."



Rừng cây ngày mùa thu còn chưa có héo tàn, hơn nữa cây dẻ thành hàng, thế nhưng là một mảnh trận được tỉ mỉ bố trí kỳ môn độn giáp. Ngô Củ không hiểu kỳ môn độn giáp bác đại tinh thâm, nhưng nghĩ một chút cũng có thể minh bạch.



Tề Hầu nghe được âm thanh bên ngoài, ôm Địch Nhi ra tới. Hắn cau mày nhìn nhìn bốn phía. Bốn phía chiếc xe cũng không có gì, chỉ còn lại có xe bọn họ. Chỉ còn lại có Tề Hầu, Ngô Củ, Địch Nhi và một đánh xe.



Người đánh xe vội vàng nói:



"Tiểu thần...... Tiểu thần đi phía trước nhìn xem."



Hắn nói, chậm rãi đi về phía trước. Một bước hai bước ba bước, đi phi thường thong thả. Nhưng mà dù hắn thong thả, Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng trơ mắt nhìn hắn đột nhiên biến mất, chỉ trong nháy mắt.



Địch Nhi cũng bị làm sợ, nắm vạt áo Tề Hầu, đem mặt chôn ở trong ngực hắn, tựa hồ có chút sợ hãi.



Tề Hầu vội vàng ôm Địch Nhi vỗ vỗ, tựa hồ là trấn an, sau đó lại nhanh chóng bắt lấy tay Ngô Củ.



Ngô Củ hoảng sợ. Bàn tay Tề Hầu độ ấm rất cao, bị hắn nắm chặt giống như bị ngọn lửa vây quanh, làm Ngô Củ có chút không khoẻ, liền nghe Tề Hầu nói:



"Chúng ta phải sát bên nhau, đừng để lạc mất. Quả nhiên là kỳ môn độn giáp."



Tề Hầu nói phi thường có lý. Ngô Củ cũng không dám buông tay. Tuy rằng không khoẻ, nhưng như cũ để Tề Hầu nắm tay, hơn nữa tự mình còn nắm chặt tay Tề Hầu.



Mấy trăm Hổ Bí Quân, tất cả đều bố trí hoàn mỹ, còn có Công Tôn Thấp Bằng, Thiệu Hốt, Tào Mạt, Quản Di Ngô. Toàn người tài giỏi như vậy, nhưng bọn họ lại đi vào trận kỳ môn độn giáp. Ngô Củ cảm thấy trong núi này có ẩn sĩ, khẳng định có thể không phải thổ phỉ.



Chỉ là Ngô Củ còn chưa có nghĩ xong, đột nhiên cảm thấy lập tức bị vả vào mặt. Liền nghe được tiếng cười, đặc biệt thô cuồng, hơn nữa nghe nhân số không ít.



"Ha ha ha ha"



Còn có âm thanh chạy vội, cùng âm thanh kim loại va chạm. Có một đám người đang hướng tới chỗ bọn họ, chạy như điên mà đến.



Nhưng mấy người Ngô Củ căn bản nhìn không tới cái gì, chỉ nhìn thấy chung quanh cây cối rậm rạp, lúc này thế nhưng còn có chút sương mù bay bay.



Những âm thanh đó càng lúc càng gần. Liền nghe được một giọng tục tằng nói:



"Ha ha ha, con mồi sa bẫy!"



"Hôm nay lại có thể mở tiệc!"



"Đi mau, đi mau, bắt lại mang về hiếu kính đại ca!"



Địch Nhi bị những tiếng la dọa sợ tới mức run run. Tề Hầu đem Địch Nhi ôm vào trong ngực, nói khẽ với Ngô Củ.



"Nắm chặt Cô."



Hắn nói, buông tay Ngô Củ ra, để đối phương tự nắm mình.



"Soạt"



Hắn rút bội kiếm đeo bên hông ra khỏi vỏ.



Nháy mắt, sương mù dày đặc đột nhiên bị xé rách, mấy chục người thân hình cao lớn thô kệch vạm vỡ từ rừng cây cùng sương mù vọt ra. Bọn họ cầm trên tay đủ loại binh khí, có thể nhìn ra được bởi vì vũ khí các quốc gia đều có.



Quả nhiên là thổ phỉ!



Nhưng những thổ phỉ có chút kỳ quái, thoạt nhìn rất chỉnh tề, một đám đều mặc áo tang, cũng không luộm thuộm dơ bẩn giống Ngô Củ tưởng tượng. Hơn nữa hình như đã được huấn luyện, còn biết bài trận.



Những thổ phỉ lao tới, liền cùng mấy người Ngô Củ bốn mắt nhìn nhau. Trong nháy mắt nhóm thổ phỉ tựa hồ có chút giật mình, ngay sau đó trên dưới đánh giá bọn họ. Nhìn đến Tề Hầu trong tay có bảo kiếm, tức khắc lộ ra bộ dạng hung thần ác sát. Một người nói:



"Nhị đương gia, là người, làm sao bây giờ?"



Ngô Củ nghe càng kỳ quái.



Cái gì mà là người thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cho là thú?



Trong đó một người cười một tiếng, lấm la lấm lét đánh giá, nói:



"Nhị đương gia, còn có cô nương xinh đẹp mặc nam trang."



Ngô Củ vừa nghe, quay đầu nhìn nhìn Tề Hầu còn có Tiểu Địch Nhi trong lòng hắn. Lúc này mới phát hiện thì ra tên kia nói chính là mình. Thật sự tức giận đến mức Ngô Củ thiếu chút nữa nhặt hạt dẻ ném trên mặt hắn.