Vô Củ

Chương 62: Tạt Chậu Nước Lạnh




Tề Hầu là trọng sinh, hắn tất nhiên biết lần này nghi thức đi dự đám tang đối với mình quan trọng bao nhiêu. Đời trước hắn cũng không có tự mình đi, mà là để Quản Di Ngô thay thế mình dự đám tang. Mà bây giờ bất đồng, Tề Hầu muốn thừa dịp lần này đi dự đám tang, tạo áp lực cho Chu Thiên tử mới, khiến cho bọn họ danh chính ngôn thuận cắt đất Lỗ quốc bồi tội Tề quốc.



Tề Hầu đời trước lên kế hoạch bá nghiệp cũng năm năm nữa. Bây giờ sống thêm một lần, Tề Hầu dự định sớm củng cố địa vị, sớm hoàn thành thân phận bá chủ của Tề quốc. Bởi vậy lần này dự đám tang, Tề Hầu nhất định phải tự thân đi.



Tuy rằng Chu Thiên tử đại biểu quyền uy, thế nhưng đi dự đám tang tựa hồ không có chư hầu nào tự thân đi. Dù sao muốn đến Chu phải mượn đường, đó là chuyện rất nguy hiểm.



Ví dụ như Đào Hoa phu nhân mượn đường Sái quốc, liền bị Sái Công đùa giỡn. Nước Tấn mượn đường Ngu quốc đánh Quắc quốc, rồi mượn gió bẻ măng.



Một quốc quân mượn đường khẳng định không thể mang theo quá nhiều binh mã, bằng không sẽ không được cho thông hành. Nhưng ít binh mã lại tương đối nguy hiểm, ai biết có thể bị bắt làm con tin hay không?



Từ cổ chí kim đâu phải chưa có quốc quân tự đắc ý, rời sào huyệt của mình đi ra ngoài, liền bị người ta dùng một kiếm chém? Tề Tương Công Chư Nhi chính là như vậy. Hắn chỉ là chạy ra khỏi Lâm Truy thành săn bắt, liền bị Công Tôn Vô Tri chém chết. Công Tôn Vô Tri cũng là như thế, đi du ngoạn mấy ngày, còn không có ra khỏi cửa, liền bị Ung Lẫm chém. Tề Hầu phải sang nước khác, đó là rất nguy hiểm.



Đi dự đám tang không đơn giản, Tề Hầu triệu kiến Công Tôn Thấp Bằng tỉ mỉ thương lượng, đội binh mã mang theo phải hoàn mỹ nhất, nhất định không thể có bất kỳ sai lầm nào.



Ngô Củ mấy ngày nay cũng vì vấn đề an toàn mà có chuẩn bị, tra xét điều tra tư liệu bốn quốc gia phải mượn đường. Tuy nhiên rất nhiều chữ không hiểu, Ngô Củ thẳng thắn nhờ Tử Thanh cùng Yến Nga đọc cho mình nghe. Nói là xem chữ hao tổn tinh thần, mình cần phải dưỡng thần. Lòng tự trọng của Ngô Củ cũng bị tổn thương. Yến Nga chỉ mới mười hai tuổi, còn là bé gái, thế nhưng Yến Nga biết hết thảy chữ, thoạt nhìn đã học không ít.



Yến Nga nói năm đó tiến cung xong, ở chỗ giặt quần áo, theo một cung nữ lớn tuổi học. Cung nữ kia rất có học vấn, lúc rãnh sẽ dạy các cung nữ nhỏ một ít chữ. Các cung nữ khác đều không muốn học, dù sao các nàng là nữ tử, cảm thấy học chữ cũng vô dụng. Yến Nga lại cảm thấy biết chữ rất tốt, nên luôn chăm chỉ học.



Yến Nga nói ra càng thấy được sự khiêm tốn. Ngô Củ cảm thấy mình mù chữ, tim càng thắt chặt.



Lư quốc cùng Quách quốc rất dễ đối phó, là quốc gia nhỏ, hơn nữa quan hệ đối với Tề quốc phi thường tốt đẹp, dù sao bọn họ cũng muốn sinh tồn.



Theo lý mà nói, bọn họ chỉ cần đi qua Đàm quốc sẽ thuận tiện, không cần đi Lư quốc. Nhưng bởi vì Đàm quốc đối với Tề quốc tương đối không khách khí.



Khi Tề Hầu còn làm Công tử đã từng chạy nạn đến Đàm quốc, thế nhưng bị Đàm Công không khách khí cự tuyệt, cuối cùng mới chạy đến Cử quốc. Sau đó Tề Hầu kế vị, các quốc gia chư hầu đều chúc mừng, ngay cả Lỗ Công cũng đưa quà tới chúc mừng, mặc dù chỉ là bằng mặt không bằng lòng. Thế nhưng Đàm Công chẳng những không có đưa quà, cũng không có gởi lời chúc mừng, có thể nói là lại một lần vô lễ.



Đàm quốc diện tích có thể nói chỉ tương đương Lâm Truy thành. Một quốc gia nhỏ xíu lại "kiêu ngạo", kỳ thực cho tới nay Ngô Củ cũng thấy rất kỳ quái. Ngô Củ gần đây học bổ túc, giờ mới hiểu được một chút.



Đầu tiên Đàm quốc có vị trí trung tâm kinh tế. Sở dĩ Tề Hầu thời điểm đi tị nạn lựa chọn Đàm quốc, là bởi vì Đàm quốc so với Cử quốc gần Tề quốc hơn. Vấn đề đường xá là một nguyên nhân, còn có nguyên nhân khác chính là Đàm quốc có kinh tế mạnh. Tuy rằng diện tích rất nhỏ, thế nhưng vật tư phong phú. Đàm quốc có thể sinh tồn, hoàn toàn là bởi vì kinh tế phát đạt. Các quốc gia bên cạnh đều cần nhập vật tư của Đàm quốc, cho nên Đàm quốc mới "ươn ngạnh" như vậy.



Thế nhưng Đàm quốc ngoại trừ kinh tế, các phương diện khác lại chẳng hề phát triển. Đặc biệt là phương diện quân sự. Mà thái độ của bọn họ vẫn như cũ, cái này phải nói đến Đàm Công.



Đàm Công năm nay hơn chín mươi tuổi rồi.



Ngô Củ vừa nghe sợ hết hồn.



Cổ đại có vua trường thọ như vậy sao?



Tề Hầu đã coi như là quốc quân trường thọ, thế nhưng chỉ sống đến gần tám mươi tuổi.



Đàm Công già tới trình độ nào?



Có thể xem Đàm Công là đồng trang lứa với ông nội của Tề Hầu hiện nay. Thời điểm Chu Thiên tử Chu Bình Vương dời đô về Lạc Sư thành, Đàm Công đã cùng Chu Thiên tử cộng sự, hơn nữa hướng Chu Thiên tử đưa ra ý niệm "tôn Vương đè xuống bá", chính là tôn trọng Chu Thiên tử, phản đối đại quốc cường quốc.



(Chu Bình Vương tên thật là Cơ Nghi Cữu, là vị vua thứ 13 của nhà Chu và là vua đầu tiên thời kỳ Đông Chu trong lịch sử Trung Quốc.)



Đàm Công rất già, Thái tử Đàm quốc cũng đã hơn bảy mươi tuổi mà còn chưa được kế vị. Quả nhiên cũng là lão Thái tử.



Ở một phương diện khác, Tề quốc bản thân đã là một quốc mạnh. Tề quốc diện tích to lớn, cũng không phải còn như năm đó Chu Thiên tử sắc phong cho Khương Thái Công (Khương Tử Nha), mà con cháu đã thôn tính mở rộng. Cho nên Đàm Công cảm thấy Tề quốc không cùng tư tưởng, cho nên từ chối cùng Tề quốc qua lại. Đây cũng một phần nguyên nhân thúc đẩy Đàm quốc rất "ngạo mạn".



Nửa tháng sau.



Đội ngũ đi dự đám tang khởi hành. Sở dĩ khởi hành sớm, là bởi vì sợ trên đường có biến cố gì, làm trễ nãi thời gian. Nếu thời điểm tổ chức tang lễ bắt đầu mà đặc sứ nước chư hầu chưa có tới, vậy là phi thường không may mắn.



Lần này đội ngũ đồ sộ xưa nay chưa từng có. Tề Hầu tự mình tọa trấn. Công tử Củ làm đặc sứ. Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng quản lý binh mã cùng Hổ Bí Quân. Quản Di Ngô được nâng lên Thượng Khanh đại phu, cùng Bảo Thúc Nha. Thiệu Hốt và Đông Quách Nha cùng nâng lên Trung đại phu, Tào Mạt phong làm Tướng quân.



Bên trong nước có Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng hai vị giám quốc Thượng Khanh tọa trấn, còn có Trung lang tướng (bây giờ là con rể Tề Hầu) nắm giữ binh mã và Hổ Bí Quân còn lại trông coi thành.



Đội ngũ rất nhanh liền xuất phát, số binh lính đi theo liếc mắt một cái không nhìn thấy đầu. Mấy chục chiếc truy xe nối tiếp, bên trên chất đống cống phẩm dâng Chu Thiên tử mới, còn có "phí trà nước" mượn đường.



Đội ngũ sau khi xuất phát, đầu tiên đi ngang qua Lư quốc. Lư quốc cung kính dị thường, không chỉ không có muốn phí, còn tặng rất nhiều sơn hào hải vị bảo vật.



Đội ngũ vì gấp rút lên đường, tiết kiệm thời gian chỉ ở Lư quốc hai ngày. Quốc quân Lư quốc mở tiệc chiêu đãi xong đội ngũ liền vội vã lên đường.



Sau đó qua Quách quốc. Quách quốc cũng không có làm khó đội ngũ. Mặc dù không có như Lư quốc cung kính, thế nhưng cũng coi như là thuận lợi thông hành.



Ngô Củ ngồi trên xe lay động thất điên bát đảo, quả thực muốn phun ói không chịu được. Ra khỏi biên giới Quách quốc tiến vào Vệ quốc, đoàn xe rõ ràng chậm lại. Dù sao Vệ quốc là quốc gia lớn, bọn họ dự tính ở đây dừng nửa tháng, phải chuẩn bị đủ thể diện.



Đoàn xe tiến vào Vệ quốc xong, chậm rãi trì hoãn tốc độ. Ngô Củ cảm giác lúc này mới khá hơn một chút, bất quá sắc mặt vẫn là hết sức khó coi. Đi mấy ngày, mới chạy tới kinh đô Vệ quốc, có người đến nghênh đón.



Ngoài cửa thành Vệ quốc, có một người tuổi còn trẻ đứng tiếp đón. Hắn mặc một bộ xiêm y Thượng đại phu.



Ngô Củ nâng màn xe lên nhìn, cũng không biết đó là ai, chỉ thấy người kia tuổi trẻ khá hào hoa phong nhã.



Tề Hầu và Ngô Củ vẫn là ngồi cùng xe. Thấy Ngô Củ nhìn ra phía ngoài, cũng ló đầu liếc mắt nhìn, rồi lập tức cảm thấy không có gì hay, liền ngồi trở xuống, cười nhạt nói:



"Công tử Ngoan."



Ngô Củ nghe Tề Hầu báo ra đại danh của người này, phút chốc liền biết người nam tử trẻ tuổi này là ai. Đây chính là người có tiếng trong lịch sử, cũng không phải là bởi vì chiến tích cao bao nhiêu, mà là bởi vì hắn cưới "mẹ kế".



Nói tới Vệ quốc, chuyện phong nguyệt nói một ngày cũng chưa xong. Tỷ tỷ của Văn Khương là Tuyên Khương rực rỡ động lòng người, tuổi thanh xuân đã bị Tề Hi Công gả tới Vệ quốc. Vị hôn phu là Thái tử Múc cũng đang tuổi lớn, tuấn tú tài hoa. Nào có biết Vệ Tuyên Công lại coi trọng con dâu. Lúc đó bởi vì Vệ quốc cùng quốc gia khác đánh nhau, liền tìm lý do "hết sức khẩn cấp" sai Thái tử Múc đi khỏi.



Khi Thái tử Múc trở về, vợ của mình biến thành mẹ kế. Tuyên Khương đã bị quân phụ "chiếm lấy". Tuyên Khương bị "chiếm lấy" xinh đẹp động lòng người, khiến Vệ Tuyên Công mê mệt, trong lúc nhất thời không ai có thể được sủng ái hơn Tuyên Khương. Sau đó Tuyên Khương sinh liên tiếp hai đứa con trai, con lớn gọi là Thọ, con thứ gọi là Sóc.



Tuyên Khương từng nhiều lần vu cáo Thái tử Múc bất nhã với mình, đùa giỡn với mình, Vệ Tuyên Công đều tin là thật, dần dần xa lánh Thái tử Múc. Thế nhưng con lớn của Tuyên Khương là Công tử Thọ, không chỉ thông minh, hơn nữa là người hiền lành, rất thân thiết với Thái tử Múc, còn thân hơn anh em ruột cùng mẹ.



Con thứ Sóc ở trước mặt Tuyên Khương gây xích mích ly gián. Nói nếu như không trừ Thái tử Múc, địa vị Tuyên Khương sẽ không yên ổn, chờ Vệ Tuyên Công trăm năm, Thái tử Múc nắm quyền, như vậy Tuyên Khương không có chỗ dung thân.



Tuyên Khương liền chạy đến chỗ Vệ Tuyên Công khóc lóc kể lể. Vệ Tuyên Công đã tuổi già, Tuyên Khương vừa khóc liền chịu không nổi. Tuyên Khương nói Thái tử bí mật muốn ám sát Vệ Công. Vệ Tuyên Công nghe, nhất thời kinh ngạc chấn động, nghĩ thầm còn đến mức đó?



Vì vậy Vệ Tuyên Công nghĩ tới một biện pháp, cho Thái tử Múc đi sứ quốc gia khác, thời điểm Thái tử Múc qua sông sẽ phái sát thủ giả dạng thổ phỉ giết chết.



Mà chuyện này lại bị Công tử Thọ nghe được. Công tử Thọ đuổi kịp Thái tử Múc, đem chuyện đầu đuôi nói cho Thái tử Múc nghe, khuyên Thái tử Múc chạy trốn. Thế nhưng Thái tử Múc nghe xong, cũng đã nản lòng thoái chí. Nói quốc quân muốn giết ta, lại là quân phụ của ta, ta không thể trốn chạy.



Thái tử Múc không nghe lời khuyên. Công tử Thọ lòng như lửa đốt, giả bộ nói bày một tiệc tiễn đưa. Thái tử Múc liền cùng đệ đệ uống mấy chén.



Công tử Thọ biết rõ ý của mẫu thân và đệ đệ sẽ không bào giờ tha cho Thái tử. Sau khi Thái tử Múc say rượu, hắn lén lút tự mình thay Thái tử Múc qua sông.



Đúng như dự đoán Công tử Thọ bị giết. Thái tử Múc sau khi tỉnh lại phát hiện lập tức đuổi đến chỉ có thấy thi thể Công tử Thọ. Thái tử Múc cực kỳ bi thương, ôm thi thể đệ đệ.



Bọn sát thủ lúc mới biết giết sai người, e sợ không thể báo cáo kết quả, vì vậy cũng giết Thái tử Múc, còn chặt đầu Thái tử Múc cùng Công tử Thọ mang về cho Vệ Tuyên Công cùng Tuyên Khương phục mệnh.



Vệ Tuyên Công không nghĩ tới sát thủ giết Thái tử Múc, còn giết Công tử Thọ, phát bệnh không dậy nổi, qua mấy ngày đã chết.



Thái tử Múc cùng Công tử Thọ, một người chiến tích rất cao, một người khiêm tốn, đều được quần thần kính yêu. Hai người chịu khổ, quần thần phẫn nộ. Công tử Sóc vốn tưởng rằng bây giờ chỉ còn một mình hắn, vừa vặn có thể kế vị, nhưng bị các Công tử khác đánh rơi xuống đài.



Lúc đó Tề Hi Công đã qua đời, Chư Nhi đăng cơ. Công tử Sóc cùng Chư Nhi quan hệ không tệ, liền đến nhờ vả Chư Nhi mang binh đánh Vệ quốc, đem tất cả Công tử chống đối giết chết, sau đó lên làm Vệ Công, chính là Vệ Huệ Công.



Công tử Sóc làm người nham hiểm giả dối, giết hết tất cả những Công tử chống đối. Hơn nữa triều thần ai không phục sẽ mất đầu. Trong lúc nhất thời không ai dám nói ra lời phản kháng. Ở Vệ quốc bất kể là Khanh đại phu hay là bách tính đều không kính yêu hắn, cảm thấy hắn lòng dạ độc ác, không xứng làm quốc quân.



Thái tử Múc là đối thủ, hắn giết cũng không lời để nói, thế nhưng Công tử Thọ là anh ruột cùng phụ cùng mẫu. Giết huynh tội danh này làm cho tất cả mọi người không phục Vệ Huệ Công. Thế nhưng có Tề quốc làm hậu thuẫn, cũng không ai có thể nói cái gì.



Khi đó Chư Nhi lại nghĩ tới một chủ ý...



Cái gọi là phong nguyệt dĩ nhiên có liên quan chuyện tư tình nam nữ. Mà Vệ quốc cùng Tề quốc đều có quan hệ chỉ có thể là Tuyên Khương.



Sở dĩ mọi người không thích Vệ Huệ Công cũng là bởi vì giết huynh trưởng, bất nhân bất nghĩa. Cho nên Chư Nhi liền nói Tuyên Khương vốn là thê tử Thái tử Múc, thế nhưng bị Vệ Tuyên Công chiếm đoạt đi. Bây giờ Vệ Tuyên Công đã chết, Tuyên Khương lẽ ra nên gả cho Thái tử Múc. Nhưng Thái tử Múc cũng đã qua đời, như vậy để đệ đệ ruột của Thái tử Múc nhận trách nhiệm cưới thê tử của ca ca. Cũng coi như hoàn thành tâm nguyện chưa hoàn thành của ca ca.



Thật hay, Chư Nhi quả thực chính là gậy chọc bãi phân. Nói đường hoàng là vì tưởng nhớ Thái tử Múc, nên đem Tuyên Khương ép gả cho Công tử Ngoan.



Tuyên Khương với Công tử Ngoan có thù giết huynh, hơn nữa Tuyên Khương là mẹ ruột Vệ Huệ Công. Bất kể từ góc độ nào cũng khó mà chấp nhận. Thế nhưng Chư Nhi vì bảo toàn Tuyên Khương, nhất định phải đem mẹ ruột Vệ Huệ Công gả cho đệ đệ của Thái tử Múc.



Công tử Ngoan bị ép cưới Tuyên Khương, mới đầu phi thường không muốn, hoặc là nói một đoạn phong nguyệt cố sự.



Thế nhưng Tuyên Khương rất có ma lực, đẹp đến xuất thần nhập hóa. Công tử Ngoan cưới Tuyên Khương ngắn ngủi mấy năm, đã một hơi sinh cho Công tử Ngoan ba con trai, hai con gái.



Tuyên Khương một mặt làm quốc mẫu, một mặt làm phu nhân Công tử Ngoan, quả thực như cá gặp nước. Nàng giết chết Thái tử Múc cùng con mình, tức chết Vệ Tuyên Công, vậy mà càng ngày càng sống tốt. Quần thần muốn bắt nàng cũng không có cách nào. Có thể nói nàng là nhân vật huyền thoại.



Tề Hầu sở dĩ cười một tiếng, rất không tiết lời gọi "Công tử Ngoan", kỳ thực có ý coi thường.



Có thù giết huynh, coi như bị người bức bách cưới Tuyên Khương, lại liên tiếp sinh năm đứa con. Công tử Ngoan cũng thật sự là kỳ nhân. Phảng phất như cô nương bị cưỡng bức. Tề Hầu làm sao có thể để mắt tới hắn?



Công tử Ngoan đứng ngoài cửa thành nghênh tiếp. Đợi truy xa đến trước mắt, hắn cung kính hành lễ nói:



"Vệ quốc Ngoan, rất cung nghênh Tề Công!"



Tề Hầu không có xuống xe, chỉ là vén rèm xe lên, cười nói:



"Thì ra là Công tử Ngoan, lệnh phu nhân khỏe không?"



Công tử Ngoan còn chưa kịp hàn huyên, liền bị Tề Hầu hỏi tới phu nhân, nhất thời mặt đỏ thẫm, vô cùng không dễ chịu, tựa hồ nghe ra Tề Hầu chế nhạo. Thế nhưng Tề Hầu là đệ đệ của Tuyên Khương, đệ đệ hỏi tỷ tỷ mình kỳ thực cũng là hợp tình hợp lý.



Công tử Ngoan trời sinh nhu nhược, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói:



"Tạ ơn Tề Công quan tâm, hết thảy đều tốt."



Tề Hầu cười nói:



"Vậy Cô liền yên tâm, xa mã mệt nhọc, Cô hơi mệt. Cảm ơn Công tử nghênh tiếp, trực tiếp tiến vào trạm dịch thôi."



Công tử Ngoan lại bị Tề hầu làm mất mặt, mà không thể phản kháng, thưa dạ nói.



"Dạ dạ, thỉnh Tề Công đại giá."



Xe Tề Hầu không dừng lại, đội ngũ cũng không có dừng lại, một đại quân hùng hậu chậm rãi vào kinh đô Vệ quốc.



Trạm dịch Vệ quốc nghênh tiếp đội ngũ tiến vào bên trong. May mà vào lúc này trạm dịch trống không, cũng không có sứ thần những quốc gia khác, không thì đội ngũ quy mô lớn như vậy cũng không biết có thể ở đủ hay không.



Tề Hầu xuống xe, Ngô Củ cũng vội vàng xuống xe. Cả người muốn rời ra từng mảnh, xuống xe mới thở phào nhẹ nhõm, muốn về phòng của mình nghỉ ngơi. Dù sao vì gấp rút lên đường, cơ hồ là ngày đêm không ngừng.



Ngô Củ vào phòng, trực tiếp ngã trên giường. Yến Nga muốn tiến lên hỗ trợ thay quần áo, đã bị Tử Thanh bắt lại, không cho nàng đi, nói để Công tử nghỉ một lát.



Ngô Củ nằm xuống liền ngủ, cũng mệt đến lợi hại. Không biết ngủ bao lâu, liền nghe có người gọi.



"Công tử... Công tử..."



Âm thanh khẽ ở bên tai, Ngô Củ mơ hồ mở mắt, liền thấy được Tử Thanh cùng Yến Nga. Yến Nga sốt ruột nói:



"Công tử mau tỉnh lại, Quân thượng phái người nói Vệ Công mời Quân thượng cùng Công tử tiến cung dự tiệc."



Ngô Củ vừa nghe, cũng tỉnh hơn nửa, vội vàng ngồi dậy. Nhìn sắc trời đã là hoàng hôn, cả cơm trưa cũng bỏ qua.



Tử Thanh nhanh chóng mang quần áo đến cho Ngô Củ đổi. Yến Nga thì chải tóc. Hai người bận phút chốc, cuối cùng Ngô Củ cũng chỉnh tề.



Ngô Củ vội vàng đi ra, liền thấy xe đã ở tại cửa chờ. Lên xe, liếc mắt một cái liền thấy được Tề Hầu. Tề Hầu đã sớm ngồi ở trong xe, tựa hồ đang chờ. Ngô Củ vội vã xin lỗi nói:



"Củ thất lễ."



Tề Hầu cười tủm tỉm nói:



"Cô cũng là mới vừa đến."



Hắn nói đột nhiên vươn tay ra, bàn tay cố định hai má Ngô Củ. Ngón tay cái nhẹ nhàng xoẹt một đường trên gương mặt.



Một cảm giác tê dại xẹt qua, khiến Ngô Củ rùng mình một cái, vội vã muốn né tránh. Kết quả Tề Hầu lấy tay về trước, cười chỉ chỉ mặt của mình ra hiệu, nói:



"Đó là do thời điểm Nhị ca ngủ trưa đem mặt áp ra dấu."



Ngô Củ vội vã sờ mặt mình, còn mò ra một cái dấu, nằm ngang ở trên mặt. Nhất thời cảm giác vô cùng xấu hổ, nhanh chóng xoa xoa gò má của chính mình.



Tề Hầu nhìn Công tử Củ xoa xoa hai má, cười híp mắt, phảng phất tâm tình thật tốt.



Ngô Củ luôn cảm thấy có một loại ảo giác hắn chơi đùa cùng thú cưng.



Xe hướng về Vệ cung. Dịch quán đến Vệ cung không xa, rất nhanh liền đến cửa cung, lại thay đổi xe diêu đi tiếp.



Hôm nay Vệ Công bố trí tiệc chiêu đãi Tề Hầu cùng Công tử Củ. Tiến vào Vệ cung, bốn phía đã bắt đầu mờ tối, tự nhân cùng cung nữ dẫn Tề Hầu cùng Công tử Củ đi vào phòng lớn.



Yến tiệc bên trong Lộ Tẩm cung. Lộ Tẩm phòng rất lớn, tiệc cũng phi thường xa hoa. Khi hai người đến,Vệ Công đã ở tại đó.



Vệ quốc cùng Tề quốc giống nhau, đều là quốc gia Hầu tước, chuẩn xác phải gọi là Vệ Hầu, bất quá giữa các nước nói lời khách sáo nhất định sẽ xưng Công.



Tề Hầu đi vào, cười chắp tay nói:



"Vệ Công."



Vệ Công còn rất trẻ, theo lý mà nói là cháu trai Tề Hầu. Hắn liền vội vàng đứng lên, cười nói:



"Cữu cữu!"



Vừa đến liền gọi thân thiết như vậy, hiển nhiên là thấy sang bắt quàng làm họ.



Ngô Củ chưa từng gặp Vệ Hầu, liền thừa dịp bọn họ khách sáo lén lút quan sát Vệ Hầu. Hắn là người nham hiểm, gương mặt cũng coi như là đoan chính, thế nhưng cằm có chút nhọn, còn để râu mép. Râu mép cũng không cứu vớt được hắn, không cảm thấy uy nghiêm, trái lại càng xấu xí.



Vệ Hầu có đôi mắt híp, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng đang suy nghĩ chủ ý nham hiểm.



Vệ Hầu chào hỏi Tề Hầu xong, lại thấy được người đi theo phía sau, nhất thời ánh mắt sáng lên, còn tưởng rằng là Khanh đại phu nào. Hắn híp mắt càng nhỏ, nhanh chóng chuyển sang đánh giá Ngô Củ, cười nói:



"Vị này chính là..."



Tề Hầu nhìn ra ánh mắt háo sắc của Vệ Hầu. Sớm nghe nói Vệ Hầu mới này lòng dạ độc ác, ham mê mỹ sắc, phảng phất người đẹp dù nam hay nữ cũng muốn chiếm lấy, khó trách dân chúng căm phẫn.



Tề Hầu không chờ Công tử Củ nói, vừa cười vừa nói:



"Đây là Nhị ca Cô, cũng là cữu cữu của ngươi."



Vệ Hầu vừa nghe, suýt nữa sợ hết hồn.



Đây là Công tử Củ!



Dựa theo bối phận mà nói, Công tử Củ lớn hơn Tề Hầu hai tuổi, cũng là đệ đệ của Tuyên Khương. Thế nhưng giờ nhìn thấy, Công tử Củ vừa nhã nhặn lại rất trẻ, phảng phất chỉ vừa qua hai mươi tuổi, chẳng hề như mọi người nói đã quá ba mươi. Hơn nữa Công tử Củ có khí chất ôn hòa nho nhã chưa từng thấy, cũng không nghĩ ra đây là một Công tử.



Hắn ho khan một tiếng, cười nói:



"Thì ra cũng là cữu cữu, tiểu chất diện kiến cữu cữu."



Ngô Củ chắp tay, cười nói:



"Không dám nhận."



Bọn họ đang nói chuyện, liền nghe thấy tiếng cười từ bên ngoài vọng vào, từ xa đến gần, cười dị thường vui vẻ, cũng vô cùng hung hăng.



Liền thấy một nữ tử mặc xiêm y rực rỡ từ bên ngoài đi tới. Nữ nhân này đẹp dị thường, hiện ra thành thục quyến rũ, so với Văn Khương còn hơn một bậc. Nhưng dù bảo dưỡng tốt, cũng không giấu được nếp nhăn trên mặt khi cười, vừa nhìn liền biết không còn trẻ.



Nữ tử kia đi tới, cười duyên nói:



"Là đệ đệ đến? Hân hạnh cho tỷ tỷ."



Ngô Củ vừa nghe đã biết tiến vào là Tuyên Khương. Xem khí sắc, nghe ngữ khí, còn có quần áo hoa lệ rực rỡ, cũng biết Tuyên Khương tại Vệ quốc sinh hoạt thật dễ chịu.



Tuyên Khương đi tới, phía sau còn một người, cũng không phải phu quân Tuyên Khương, Công tử Ngoan. Công tử Ngoan chỉ là phụ trách nghênh tiếp Tề Hầu, còn lại không có chuyện của hắn. Coi như hôm nay là gia yến, cũng không có Công tử Ngoan tham gia.




Đi theo đến là một nữ nhân mặc xiêm y màu hồng đào mỏng manh. Mỏng tới trình độ nào? Chính là nửa trong suốt.



Bây giờ đã là đầu mùa đông, khí trời không tính quá lạnh, thế nhưng cũng có chút thấu xương. Đặc biệt là buổi tối, sau khi mặt trời lặn.



Nữ tử kia mặc áo khoác ngoài trong suốt, bên trong chỉ có áo lót che bộ ngực mềm, phía dưới mặc một cái váy dài, váy cũng là trong suốt, bên trong có cái váy ngắn ngủn bao vừa phần mông.



Ngô Củ vừa nhìn, quả thực đôi mắt muốn nổ.



Đây không phải là Thiếu Vệ cơ sao?!



Thiếu Vệ cơ bị trục xuất về Vệ quốc, mất hết mặt mũi. Thế nhưng Thiếu Vệ cơ biết đến nịnh bợ Tuyên Khương. Thiếu Vệ cơ xuất thân là cung nữ, co được dãn được, rất nhanh đã lấy được lòng Tuyên Khương. Trước mắt liền như cá gặp nước, cũng không ai dám cười nàng.



Thiếu Vệ cơ ở bên cạnh Tuyên Khương. Công tử Ngoan nhu nhược lại háo sắc, kỳ thực cũng coi trọng Thiếu Vệ cơ. Thế nhưng nghe nói nàng là nữ nhân Tề Hầu, tuy rằng bị đuổi trở lại cũng không dám động. Vệ Hầu thì không giống, Vệ Hầu không mấy ngày liền cùng Thiếu Vệ cơ lăn đến cùng một chỗ. Có Vệ Hầu cùng Tuyên Khương bảo vệ, Thiếu Vệ cơ cũng không có bị người khinh thường, trải qua cuộc sống rất tốt.



Bất quá nàng nghe nói Tề Hầu muốn mượn đường Vệ quốc, vì vậy liền thừa cơ hội này đi lấy lòng Tề Hầu, nghĩ là không chừng Tề Hầu sẽ đem nàng mang về Tề quốc. Dù sao Công tử Nguyên con nàng còn ở Tề quốc làm Công tử, cho nên Thiếu Vệ cơ cảm thấy được mình còn có chút hi vọng.



Hôm nay Thiếu Vệ cơ cố ý ăn mặc hở hang để mê đảo Tề Hầu. Nàng đã năn nỉ Tuyên Khương đem mang tới.



Thiếu Vệ cơ mặc trang phục này thực sự nhức mắt, phảng phất là trang phục tình thú. Dù là người hiện đại như Ngô Củ cũng cảm thấy khó nhìn thẳng, chớ nói chi là người cổ đại. Nhưng thời kỳ Xuân Thu dân phong tương đối thoáng.



Tề Hầu chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái, liền hờ hững đưa ánh mắt dời đi.



Ngô Củ nhanh chóng cúi đầu tránh hiềm nghi, nghĩ thầm.



Tề Hầu cũng thật là có kinh nghiệm phong phú, đúng là khác người.



Thiếu Vệ cơ ở trước mặt Tề Hầu dịu dàng lắc lư một cái, tận lực để Tề Hầu nhìn thấy bộ ngực muốn trào ra của mình. Thế nhưng Tề Hầu không nhìn nàng một cái, cứ như người xa lạ. Thiếu Vệ cơ hờn dỗi cắn môi một cái, dùng ánh mắt ai oán nhìn Tề Hầu.



Ngô Củ cũng cảm giác gai ốc rơi lộp độp. Tề Hầu vẫn không hề bị lay động.



Thiếu Vệ cơ cũng ngồi vào chỗ. Nàng mặc bên trong quá ngắn, tuy rằng bên ngoài có khoác áo quần dài, thế nhưng là nửa trong suốt, ngồi xuống quả thực cái gì cũng lộ ra rồi.



Vệ Hầu nhìn đăm đăm, ngay cả vài tự nhân cũng lén lút nhìn. Tề Hầu lại làm như không nhìn thấy, vững vàng ngồi xuống. Vệ Hầu vội vã dời ánh mắt, ho khan một tiếng, nói:



"Cữu cữu đại giá quang lâm, quả nhiên là Vệ quốc vinh hạnh. Khai tiệc!"



Lời của hắn vừa rơi xuống, vô số cung nữ xinh đẹp nối đuôi nhau tiến vào. Mỗi cung nữ đều là trăm người chọn một, dáng dấp kiều diễm, hiển nhiên là Vệ Hầu vì lấy lòng Tề Hầu mà chuẩn bị.



Hiện nay Vệ quốc tuy rằng cũng coi như là nước lớn, nhưng không bằng Tề quốc. Thứ nhất, Tề quốc là cơ nghiệp lâu đời của Khương Thái Công. Thứ hai, nhờ ông nội Tề Hầu, cũng chính là Tề Trang Công Khương Cấu tiếng tăm lừng lẫy. Khi Tề Trang Công tại vị đã phát triển dân giàu nước mạnh, thành tựu thịnh thế. Nếu không có Tề Trang Công tạo nền tảng vững chắc, e rằng bây giờ Tề Hầu muốn thành tựu bá nghiệp phải nỗ lực ít nhất hai mươi năm.



Trái lại Vệ quốc trải qua nhiều năm nội loạn. Vệ Tuyên Công chiếm lấy vợ con trai. Mặc dù quần thần không dám nói gì, thế nhưng tâm lý đều nhớ kỹ. Sau khi Vệ Tuyên Công chết, Công tử Sóc leo lên Hầu vị, thế nhưng bị phế bỏ, Công tử Kiềm Mưu lên làm Vệ Hầu. Công tử Kiềm Mưu còn chưa có ngồi vững vàng, Vệ Huệ Công đã mượn lực quay trở về. Công tử Kiềm Mưu suýt nữa bị giết. Bởi vì Công tử Kiềm Mưu có thê tử là Công chúa tôn thất Chu triều, cho nên Công tử Kiềm Mưu bị ép lưu vong đến Chu Triều. Vệ Huệ Công rốt cục một lần nữa leo lên ngôi Vệ Hầu.



Cơ nghiệp Vệ quốc bị dao động, hơn nữa hiện tại Vệ Hầu Huệ Công cũng không được lòng người, sưu cao thuế nặng, không chỉ là Khanh đại phu, ngay cả bách tính cũng oán hận. Vệ quốc cơ nghiệp càng không bằng trước.



Vệ quốc diện tích cũng không bằng Tề quốc, cơ nghiệp cũng không vững như Tề quốc. Đương nhiên phải thừa dịp Tề quốc mượn đường, nịnh bợ Tề quốc tạo một chút quan hệ.



Từng cung nữ xinh đẹp tiến vào dâng đồ ăn, còn có mời rượu. Thời này chưa có kỹ viện, đây cũng là "hạng mục" mới. Ngô Củ còn tưởng rằng mình tiến vào kỹ viện.



Vệ Hầu cười híp mắt nói:



"Hôm nay là gia yến, Cô là vãn bối, cũng không có khách sáo. Hai vị cữu cữu mời uống rượu, hôm nay không say không về! Không say không về! Nào nào, Cô kính hai vị."



Vệ Hầu bưng ly rượu lên. Tề Hầu nể tình bưng ly rượu lên. Ngô Củ sợ chính mình uống nhiều rồi mượn rượu làm càn, chỉ là bưng lên hưởng ứng một chút, sau đó nhấp một miếng rượu mà thôi, cũng không uống nhiều.



Khai tiệc, nói một phen lời khách sáo, Vệ Hầu liên tiếp mời Tề Hầu ba ly biểu thị cung kính, liền bắt đầu tự do uống rượu dùng bữa.



Ngô Củ bởi vì ngủ mà quên mất dùng cơm trưa, lúc này dĩ nhiên đói bụng. Ngày thường tại Tề cung, mỗi bữa ăn đều là Dịch Nha làm, bây giờ Dịch Nha không cùng đến, ăn cảm thấy có chút không thích ứng.



So ra, tay nghề Dịch Nha quả thực cao không biết tới trình độ nào. Thiện phu Vệ cung không có mấy lợi hại, món ăn cũng đơn độc.



Ngô Củ vội vã ăn vài miếng, cũng không dám uống rượu, uống hai ly nước. Đây cũng không phải trà quả cùng trà hoa, chỉ là nước trắng.



Vào lúc này Vệ Hầu đã đi xuống mời rượu, cũng không phải hướng về Tề Hầu mà là cười híp mắt hướng về Công tử Củ đi tới.



Vệ Hầu tửu lượng tựa hồ không tệ, vừa nãy uống nhiều như vậy mặt cũng không biến sắc. Hắn bưng ly đi tới, phía sau còn có nữ tửu nâng bầu rượu. Thấy ly Công tử Củ hết rồi, Vệ Hầu liền vội vàng nói:



"Mau mau, đổ đầy rượu."



Nữ tửu nhanh chóng đổ đầy ly cho Công tử Củ. Vệ Hầu cười híp mắt bưng ly đưa tới, cười nói:



"Đây, chất nhi kính cữu cữu. Cữu cữu sao không uống rượu? Không cho chất nhi mặt mũi sao?"



Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận ly rượu, muốn qua loa lấy lệ uống một lần. Kết quả không biết Vệ Hầu rốt cuộc có phải cố ý hay không, tay hắn bóp ngón tay Ngô Củ một cái. Ngô Củ sợ hết hồn, một luồng ghê tởm từ ngón tay xông lên, liền vội vã rút tay về.



Vệ Hầu thì lại làm bộ không phải mình cố ý, cười híp mắt nói:



"Nào nào, chất nhi kính cữu cữu!"



Vệ Hầu dùng rượu không phải rượu trái cây, độ rượu vô cùng cao. Ngô Củ uống một hớp, nhất thời đầu choáng váng. Vệ Hầu thấy vậy cười nói:



"Nào cùng uống cạn!"



Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là kiên trì uống hết. Vệ Hầu lúc này mới cười, lại để cho nữ tửu rót đầy ly. Bất quá hắn mới vừa muốn nói chuyện, Tề Hầu đã nở nụ cười, nói:




"Đây cũng là Vệ Công không phải."



Vệ Hầu chính là đang cẩn thận quan sát Công tử Củ. Da dẻ trắng bạch, dưới ánh sáng lờ mờ, trên mặt nổi lên nhàn nhạt hồng hồng, viền mắt cũng là ửng đỏ, thoạt nhìn càng thêm mấy phần màu sắc. Quả nhiên là đẹp không sao tả xiết.



Vệ Hầu xem cao hứng, kết quả nghe giọng Tề Hầu làm khó dễ, sợ hết hồn, nhanh chóng cười nói:



"Chuyện này... Cữu cữu đây là dạy gì?"



Tề Hầu nhàn nhạt nói:



"Vệ Công chỉ là chúc rượu Nhị ca, nhưng xem thường Cô?"



Vệ Hầu đi nhanh qua, cười nói:



"Cữu cữu nói đùa, nói đùa."



Tuyên Khương cũng cười duyên đi tới, tự mình rót cho Tề Hầu một ly rượu, nói:



"Sóc, nhanh mời rượu cữu cữu con."



Tuyên Khương điều đình, Vệ Hầu liền vội vàng chúc rượu. Tề Hầu lúc này mới ngửa đầu uống một hơi, rất phóng khoáng đem rượu trong ly uống cạn, nở nụ cười, nói:



"Vậy Cô cũng kính Vệ Công."



Vệ Hầu liền vội vàng nói:



"Không dám, không dám! Vẫn là chất nhi kính cữu cữu mới phải!"



Bên kia cụng ly nâng cốc, kính đến kính đi, Ngô Củ liền lén lút thở phào nhẹ nhõm. Biết rằng vừa mới rồi Tề Hầu đột nhiên làm khó dễ, thật ra là giúp mình giải vây, lập tức có chút ngượng ngùng.



Kỳ thực Tề Hầu đúng là giải vây cho Công tử Củ. Bởi vì hắn trải qua mấy lần "lĩnh giáo", đã biết rõ tửu lượng Công tử Củ kém vô cùng, hơn nữa uống rượu say cũng không phải ngoan ngoãn, mà nhất định phải tìm người "tán gẫu", vừa tán gẫu vừa mắng người. Nếu như Công tử Củ thực sự say rồi, Tề Hầu cũng không biết phải làm sao đem người khiêng đi.



Bên kia đã liên tiếp uống xong năm, sáu lượt, Vệ Hầu cũng có chút ngây dại, không nghĩ tới Tề Hầu còn có thể uống.



Thiếu Vệ cơ vẫn luôn bị lạnh nhạt, ngồi ở trong góc, tựa hồ vô cùng không cam lòng. Thấy bọn họ uống rượu say sưa, vội vã ân cần tiến lên, liên tục quăng mị nhãn, ngọt ngào đem thân thể bao bọc nửa trong suốt uốn éo như rắn nước.



Chỉ tiếc Thiếu Vệ cơ không còn đủ hấp dẫn rồi. Tề Hầu không liếc nhìn nàng một cái. Thiếu Vệ cơ không cam lòng yếu thế, cười duyên nói.



"Thiếp nguyện dâng vũ cho chư vị."



Vệ Hầu nghe Thiếu Vệ cơ nói, liên thanh nói:



"Tốt tốt."



Thiếu Vệ cơ liền nở nụ cười quyến rũ, sau đó đi tới khoảng trống ở giữa. Bên cạnh diễn tấu sáo trúc, nàng cũng bắt đầu múa. Bóng dáng trắng toát dưới ánh nến nhanh chóng xoay tròn. Ngô Củ suýt nữa xem hoa mắt.



Thiếu Vệ cơ hiển nhiên vẫn cứ không có hấp dẫn được lực chú ý của Tề Hầu. Tuyên Khương tựa hồ nhìn ra, dù sao nàng cũng là người Tề quốc, biết rõ bản tính Tề Hầu nói một không nói hai. Thứ đã quăng đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không thu hồi lại, có lẽ hắn không muốn Thiếu Vệ cơ nữa rồi. Tuyên Khương vì nhìn thấu cho nên cũng không đi giúp Thiếu Vệ cơ, để cho tự sinh tự diệt.



Thiếu Vệ cơ múa xong xuôi, đôi mắt Vệ Hầu muốn rớt ra ngoài. Ngô Củ là không dám nhìn. Tề Hầu căn bản không nhìn. Bài múa kết thúc chỉ có Vệ Hầu liên tiếp vỗ tay. Tuyên Khương cũng không có vỗ tay, hắn cũng để tay xuống, tình cảnh thật là lúng túng.



Thiếu Vệ cơ cũng ý thức được, muốn dựa vào sắc đẹp làm Tề Hầu vui lòng tựa hồ đã không thể thực hiện. Thiếu Vệ cơ lại làm bộ mặt đáng thương, đột nhiên liền quỳ xuống trước bàn Tề Hầu. Vừa mới còn thâm tình, liếc mắt đưa đẩy, thoáng chốc biến thành điềm đạm đáng yêu. Thiếu Vệ cơ khóc lóc kể lể.



"Quân thượng, thiếp biết việc lúc trước khiến Quân thượng không thích, thế nhưng thiếp cũng vì... cũng là vì Quân thượng..."



Nàng nói, còn liếc mắt nhìn Công tử Củ ngồi ở bên cạnh.



Ngô Củ bị liếc mắt một cái, lúc này mới nhớ tới Thiếu Vệ cơ cảm thấy mình cùng Tề Hầu có mờ ám. Nàng phái Lương Ngũ đến gây xích mích ly gián, còn nói Lương Ngũ có gò má giống mình. Ngô Củ tuyệt không thừa nhận gò má của mình như cô nương đanh đá...



Ngô Củ lại bị trừng mắt một cái, đột nhiên trên gương mặt có chút hồng, có chút không thể ức chế nghĩ tới buổi tối ngày hôm ấy mình mượn rượu làm càn, ngủ ở chỗ Tề Hầu. Dù vẫn không nhớ ra được mình đã làm cái gì, thế nhưng nghe Tử Thanh cùng Yến Nga nói chính là đại sự kinh thiên động địa.



Ngô Củ đến nay thật không dám nhớ...



Ngô Củ uống chút rượu, sắc mặt thoáng ửng hồng, hơn nữa lung ta lung tung nghĩ trên mặt càng nóng lên.



Thiếu Vệ cơ lại trừng mắt nhìn, Ngô Củ trên mặt càng lúc càng đỏ, càng khiến Thiếu Vệ cơ tức chết rồi.



Thiếu Vệ cơ khóc lóc kể lể còn dụi dụi mắt không có nước mắt, chỉ thoáng chốc mắt liền đỏ sẫm, oan ức nói:



"Quân thượng, Quân thượng nể tình thiếp không có công lao cũng có khổ lao. Van cầu Quân thượng bỏ qua cho thiếp lần này đi! Van cầu Quân thượng nể tình Nguyên còn ở Tề quốc. Thiếp là mẫu thân mà không thể thấy cốt nhục, rất khổ sở. Tha cho thiếp đi! Quân thượng.... "



Thiếu Vệ cơ còn kéo dài âm cuối cùng, giống như làm nũng. Nàng cảm thấy mình rất thông minh khi nói đến Công tử Nguyên. Dù sao Công tử Nguyên vẫn là Công tử, không có bị Tề Hầu phế bỏ, nói rõ mình còn có tia hi vọng.



Thế nhưng Thiếu Vệ cơ không biết sở dĩ Tề Hầu không có phế bỏ Công tử Nguyên bởi vì hắn không muốn mới vừa kế thừa Hầu vị, liền bị người chế giễu. Cũng không phải hắn nhẫn nại với Công tử Nguyên, cũng không phải là Công tử Nguyên còn có tiềm lực cùng hi vọng.



Bây giờ nghe Thiếu Vệ cơ dây dưa nói, Tề Hầu đột nhiên lạnh lùng nở nụ cười.



"Cạch"



Hắn đem ly rượu đặt xuống, lành lạnh nói:



"Được rồi, vậy liền đem con trai trả cho ngươi, hai người ở cùng nhau, đồng thời bầu bạn thôi."



Hắn vừa nói, Thiếu Vệ cơ trực tiếp ngã trên mặt đất. Nàng trợn tròn mắt, triệt để trợn tròn mắt. Lời này của Tề Hầu ý tứ rất rõ ràng. Nếu Thiếu Vệ cơ dây dưa không ngớt, liền đem Công tử Nguyên đưa tới cho nàng, cũng không phải là đón nàng về Tề quốc.



Tuyên Khương cũng sợ hết hồn, vội vã đi ra điều đình, nói:



"Ai u, ta suýt nữa quên mất, Sóc không phải nói cố ý chuẩn bị cho cữu cữu một tiểu khúc gì đó sao? Mau mau, hiện tại thời điểm vừa vặn, mau kêu người lên thôi."



Vệ Hầu vừa nghe, liên thanh nói:



"Đúng đúng, kêu người lên thôi."



Tự nhân cũng giật mình chạy đi, vội vã đi gọi vũ nữ tiến vào. Đám vũ nữ tiến vào, Tuyên Khương liền kéo Thiếu Vệ cơ giao cho tự nhân cùng cung nữ mang đi, để tránh khỏi hỏng hứng thú của Tề Hầu.



Tuyên Khương cũng chỉ là Thiếu Vệ cơ nếu có thể trở về Tề quốc, thì bọn họ cùng Tề quốc quan hệ liền tiến thêm một bước. Nào nghĩ tới Thiếu Vệ cơ trêu đến Tề Hầu không thoải mái, suýt nữa bị làm phiền hà.



Đám vũ nữ tiến vào hiến vũ, Vệ Hầu liền vội vã kính Tề Hầu ba ly, bầu không khí mới hoà hoãn lại.



Chờ cơm nước no nê, thời điểm sắp rời đi, Vệ Hầu lại lên tiếng, cười nói:



"Hai vị cữu cữu, các ngài đều là người thân của Sóc. Quân phụ bây giờ không còn, hai ngài là bên nhà mẫu thân, cũng như phụ thân Sóc."



Ngô Củ nghĩ thầm.



Phụ thân gì? Ta cũng không có con lớn như vậy...



Vệ Hầu nói chuyện so với Tề Hầu còn nhão nhoẹt hơn, thực sự khiến người ta không thể nhẫn. Hắn làm nền, hận không thể trực tiếp gọi Tề Hầu là phụ thân, sau đó mới cười nói:



"Hôm nay, chất nhi cùng hai vị nói một chút hoang đường."



Tề Hầu không có nói tiếp. Ngô Củ thấy Tề Hầu không tiếp lời, tất nhiên cũng không phản ứng, cúi đầu nhìn bàn.



Vệ Hầu cũng không ngại sân khấu vắng lặng, nói tiếp:



"Bây giờ Chu Thiên tử băng hà, tân quân vẫn chưa có đăng cơ, trước mắt Chu Triều là một cái xác rỗng. Qua nhiều năm như thế, Chu Triều sớm cũng chỉ còn sót lại là một cái xác rỗng. Còn muốn bức bách chúng ta làm chư hầu, liên tiếp cống. Hai vị ngẫm lại đi, nếu chúng ta hàng năm không phải tiến cống cho Chu Triều, thì cần sưu cao thuế nặng sao? Có thể giảm bớt thống khổ cho bách tính? Vậy sẽ an cư lạc nghiệp!"



Ngô Củ vừa nghe liền biết Vệ Hầu đem mũi tên chỉ hướng Chu Triều, thật sự là lòng dạ độc ác.



Vệ Hầu nói thật dễ nghe, thật giống hết thảy đều là do Chu Triều hủ bại. Kỳ thực nếu không còn Chu Triều, Vệ quốc có dám hứa chắc không sưu cao thuế nặng. Quả nhiên Vệ Hầu liền nói:



"Hơn nữa Chu Triều gần đây quá mức bất công. Ngài xem xem, Chu Thiên tử gả một nữ tử dâm đãng cho đệ đệ. Chuyện này thực sự vô lễ đến cực điểm. Vô lễ đến cực điểm mà. Nói đến vô lễ, Chu Triều còn thu lưu nghịch tặc Kiềm Mưu, cũng là đối với Vệ quốc vô lễ..."



Ngô Củ nghĩ thầm.



Quả nhiên nói đến trọng điểm. Vệ Hầu sở dĩ nhằm vào Chu Triều vì mấy lý do. Thứ nhất là bởi vì Chu Triều thật sự chỉ là cái xác rỗng, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn phi thường tráng lệ, thế nhưng kỳ thực không đỡ nổi một đòn. Chỉ là bởi vì Chu Thiên tử vẫn là Thiên tử, lời nói ra là "hợp lý tính". Cho nên tùy tiện tấn công Chu Triều, những quốc gia khác rất có thể hưởng ứng Chu Triều, trái lại bị những quốc gia khác thôn tính. Thứ hai là bởi vì Vệ Hầu cùng Chu Triều có cừu oán. Đệ đệ Thái tử Múc, Công tử Kiềm Mưu là rễ Chu Triều, bị Vệ Huệ Công đuổi xuống đài, đã chạy trốn tới Chu Triều. Chu Triều dĩ nhiên thu lưu Công tử Kiềm Mưu, Vệ Hầu đăng vị xong đã nhiều lần đòi người, nhưng Chu Triều đều không có trả lời.



Công tử Kiềm Mưu sống sót một ngày, Vệ Hầu liền không an lòng một ngày. Làm sao có thể không ghi hận Chu Triều?



Vì vậy Vệ Hầu thừa dịp hôm nay tìm đồng minh đối phó Chu Triều. Lôi kéo một quốc gia lớn binh mã hùng hậu, tỷ lệ chiến thắng sẽ khá lớn.



Cho nên chúc rượu, hiến vũ, đánh đàn, tất cả đều là tạo bước đệm. Vì để chuẩn bị cho sau khi cơm nước no nê liền tác động mà thôi.



Vệ Hầu biến thành thuyết khách, nhỏ giọng nói:



"Hai vị ngẫm lại xem, bây giờ Chu Thiên tử băng hà, mà tân quân còn chưa đăng cơ, đúng là thời điểm yếu kém nhất. Chỉ cần cữu cữu ra lệnh một tiếng, chất nhi liền trực tiếp đánh tới Lạc Sư, đem đầu Chu Thiên lấy xuống, hiếu kính cữu cữu?"



Vệ Hầu nói quả nhiên là dõng dạc. Một mặt nói bách tính thống khổ đều là bởi vì Chu Triều hủ bại. Mặt khác còn nịnh hót, cái gì cũng nghe cữu cữu. Thế nhưng ý tứ nếu có xảy ra vấn đề Vệ quốc nhiều lắm chỉ là tòng phạm.



Ngô Củ cười lạnh, chỉ là ở trong lòng cười. Nào có biết Tề Hầu cũng cười, lại cười ra tiếng, khiến Vệ Hầu ngẩn ra. Liền nghe Tề hầu nhàn nhạt nói:



"Vệ Công quả nhiên là uống nhiều rồi. Hôm nay ngữ khí chính là lời rượu nói, không thể giữ lời."



Vệ Hầu sốt ruột nói:



"Chuyện này... cữu..."



Hắn lời còn chưa nói hết, Tề Hầu còn nói:



"Tề quốc ở nơi Đông Hải, cùng Lạc Sư cách xa nhau ngàn dặm, đi dự đám tang còn phải qua bốn quốc gia. Chớ nói chi là xuất binh, e rằng Cô có lòng cũng không có lực."



Vệ Hầu vừa nghe, phảng phất kế hoạch bá nghiệp bị Tề Hầu tạt một chậu nước lạnh, trong nháy mắt cũng có chút mất hứng. Không khí thân thiện cũng phai nhạt đi. Hắn quay đầu cùng Tuyên Khương nói vài câu, liền rời đi.



Tuyên Khương cười nói:



"Hai vị đệ đệ thực sự là xin lỗi. Sóc mới gặp hai vị trong lòng vui mừng, uống nhiều rượu, bây giờ dạ dày lại đau nên đi về nghỉ trước. Khương cùng hai vị đệ đệ uống thêm mấy chén."



Cái gì mà đau dạ dày, vừa nhìn đã biết mất hứng. Tề Hầu không cho mặt mũi, Vệ Hầu cũng không nể mặt mũi đi mất.



Tề Hầu vờ không thấy được, chỉ là cười lạnh, chắp tay nói.



"Tuyên phu nhân khách khí."



Tuyên Khương vừa nghe, trên mặt không dễ nhìn. Ai không biết nàng bây giờ không phải là Tuyên phu nhân, mà là phu nhân Công tử Ngoan. Tề Hầu cố tình nói như vậy, khiến Tuyên Khương không thể làm gì khác hơn là cười gượng hai tiếng.



Tề Hầu cùng Ngô Củ không ngồi nữa, liền đứng dậy cáo từ. Mà bởi vì cửa cung đã đóng, cho nên hôm nay không thể trở về dịch quán. Tuyên Khương sắp xếp hai gian phòng cho bọn họ ngủ một đêm.