Vô Củ

Chương 96: Không Đáng Nhắc Tới




Ngô Củ cùng Công Tôn Thấp Bằng đều không nói gì, hai người cúi đầu. Công Tôn Thấp Bằng lúc này cả câu "Quân thượng làm chủ" cũng không nói ra miệng.



Tề Hầu cười cười, cũng không thèm để ý sân khấu vắng lặng, lập tức đặc biệt hòa hợp nói với Dịch Nha.



"Ung Vu, ngươi nghĩ sao? Có để ý cô nương nào chưa?"



Dịch Nha biểu tình nhàn nhạt nói:



"Vu cũng không có cô nương nào trong lòng. Huống chi Vu hiện tại đã là nửa phế nhân, không nên liên lụy cô nương nhà người ta. Kính xin Quân thượng thông cảm."



Tề Hầu cười cười, nói:



"Ung Vu hà tất khiêm tốn. Chờ ngươi dưỡng thương tốt, Cô lại tìm kiếm cho ngươi một đối tượng tốt. Với dung mạo cùng chiến công của ngươi, còn sợ tìm không được cô nương tốt? Thời điểm đó cũng có người giúp ngươi chăm sóc Địch Nhi, phân ưu giải phiền muộn, sao lại không làm chứ?"



Dịch Nha không có lập tức nói chuyện, dừng một chút, vẫn là nói:



"Tạ ơn Quân thượng."



Tề Hầu cười ha ha.



"Cứ như vậy đi. Hôm nay cũng không còn sớm, Cô đi về trước. Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, nhanh chóng khỏe lại biết chưa?"



Tề Hầu nói rất ôn nhu, thoạt nhìn phảng phất là một trưởng bối quan tâm. Ngô Củ ngờ vực liếc mắt nhìn Tề Hầu, kết quả vừa lúc bị Tề Hầu bắt được ánh mắt. Tề Hầu cười híp mắt nhìn Ngô Củ nói:



"Nhị ca, Cô còn có việc trọng muốn nói cùng ngươi. Ngươi theo Cô đến tiểu tẩm nói chuyện."



Ngô Củ vừa nghe, trong lòng "thình thịch", phút chốc có điểm lúng túng, muốn chạy trốn. Thế nhưng Tề Hầu đã đem lời nói ra đến độ này, coi như kiên trì, Ngô Củ cũng phải đi. Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là ôm quyền nói:



"Vâng, Quân thượng."



Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, nói:



"Vậy được rồi, đi thôi."



Dịch Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng vội vã nói:



"Cung tiễn Quân thượng."



Tề Hầu cười nói:



"Không cần đưa. Đúng rồi Thấp Bằng, ngươi cũng đừng mỗi ngày ở trong cung quá muộn, sớm đi về nghỉ ngơi. Mấy ngày nay vì Vệ quốc, ngươi cũng mệt mỏi."



Công Tôn Thấp Bằng nói:



"Vâng, tạ ơn Quân thượng quan tâm."



Tề Hầu nói xong liền mang theo Ngô Củ đi ra. Hắn cười híp mắt đi ra khỏi phòng. Thời điểm đến cửa, hắn còn nói:



"Tử Thanh, ngươi không cần đi cùng, trở về nghỉ ngơi đi, trở về nói cùng Yến Nga một tiếng, nàng chờ một ngày có chút nôn nóng rồi."



Tề Hầu vừa đi vừa nói, càng đi càng xa, chỉ còn lại âm thanh mơ hồ dần dần không nghe rõ.



Công Tôn Thấp Bằng đứng dậy, không nói gì. Dịch Nha liếc mắt nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn phải đi. Liền thấy Công Tôn Thấp Bằng đi tới cửa cũng không có bước ra, mà là đem cửa khép lại, liền đi trở về ngồi xuống.



Công Tôn Thấp Bằng ngồi, Dịch Nha nửa nằm trên giường. Hắn giật giật, tựa hồ muốn nằm xuống, hai tay chống đỡ, thế nhưng động tác có chút gian nan. Công Tôn Thấp Bằng liền vội vàng đứng lên, đi tới đỡ hắn nằm xuống. Khi vừa muốn đứng dậy, Dịch Nha đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ Công Tôn Thấp Bằng.



Công Tôn Thấp Bằng lấy làm kinh hãi. Hắn không có đứng thẳng lên, cứ khom người, ở trên cao nhìn xuống Dịch Nha.



Dịch Nha cất giọng vô cùng khàn khàn, ánh mắt như mặt nước phẳng lặng.



"Ta còn chưa ăn bữa tối."



Công Tôn Thấp Bằng nói:



"Vậy ta liền gọi người bưng tới."



Dịch Nha lại lắc lắc đầu, vẫn cứ ôm lấy cổ Công Tôn Thấp Bằng. Hắn đột nhiên dùng sức kéo tay xuống phía dưới, cũng kéo Công Tôn Thấp Bằng xuống một ít. Đôi môi hai người liền đụng vào nhau.



Dịch Nha nghiêng đầu, hôn Công Tôn Thấp Bằng một cái, còn duỗi ra đầu lưỡi liếm một chút. Lời nói chẳng hề uyển chuyển.



"Ngươi mỗi ngày buổi tối khi ta ngủ đều hôn ta như vậy."



Công Tôn Thấp Bằng cảm giác mình run rẩy một cái, ánh mắt lung lay một chút, cũng không có lập tức nói chuyện. Liền nghe Dịch Nha nói tiếp:



"Rất thoải mái, tướng quân rất ôn nhu."



Công Tôn Thấp Bằng càng nói không ra lời. Dịch Nha ôm hắn, nói:



"Tướng quân... xin ôn nhu một chút."



Công Tôn Thấp Bằng hô hấp đột nhiên liền ồ ồ, trừng mắt nhìn Dịch Nha, môi lại đè ép xuống HunhHn786.



Ở nơi khác, Ngô Củ cúi đầu nhìn một mảnh phía trước, yên lặng đi theo sau Tề Hầu. Tề Hầu bước nhanh ở phía trước, dáng dấp khá là có tinh thần, tựa hồ rất sảng khoái. Có lẽ bởi vì Ngô Củ tụt lại ở phía sau một đoạn, Tề Hầu đi tới, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói:



"Nhị ca, đi mau lên."



Ngô Củ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi nhanh vài bước. Tề Hầu liền lui lại hai bước, cùng Ngô Củ đi song song. Hắn cười tủm tỉm nói:



"Nhị ca hôm nay ra khỏi cung sao? Chơi thế nào?"



Ngô Củ cười khan một tiếng, nói:



"Củ phải đi quán ăn, cũng không có chơi cái gì."



Tề Hầu ha ha cười một tiếng, nói:



"Vậy a, Cô còn tưởng rằng Nhị ca ở bên ngoài tìm được cái gì vui cho nên đi một ngày không trở về. Cô thật đố kị đây, trong lòng vẫn luôn nghĩ ngợi, rốt cuộc là cái gì khiến Nhị ca yêu thích."



Ngô Củ nghe mà ớn lạnh, đầu như bị gõ "bốp bốp". Tề Hầu còn nói ám muội như thế. HunhHn786 Trước đây Ngô Củ không biết là nguyên nhân gì, thế nhưng hiện tại biết rồi, bởi vì Tề Hầu muốn "tán tỉnh" mình.



Trong suy nghĩ của Ngô Củ, người Tề Hầu dụ dỗ cũng nhiều lắm. Tỷ như hậu cung chín vị phu nhân, tỷ như Dịch Nha, Yến Nga,... Chờ chút... mà không biết Tề Hầu đột nhiên ăn phải thứ gì lại bắt đầu đi tán tỉnh mình.



Ngô Củ chỉ là cúi đầu, nhàn nhạt nói:



"Quân thượng lại nói đùa."



Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, nói:



"Cô cũng không thích nói đùa. Lời Cô nói đều phát ra từ phế phủ."



Ngô Củ yên lặng lườm một cái, nghĩ thầm.



Lời Quốc quân nói mà đều phát ra từ phế phủ, cũng sẽ không có người nói miệng Quân vương là mỏ chim.



Tề Hầu cũng không biết Ngô Củ nghĩ xấu mình trong lòng. Hắn mang theo Ngô Củ trở về tiểu tẩm cung, nhanh chân đi vào, sau đó ngồi xuống, bày ra tư thế mời, cười nói:



"Nhị ca, mời vào chỗ."



Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là tạ ơn, ngồi vào chỗ, nói:



"Không biết Quân thượng có cái gì muốn dặn dò Củ."



Tề Hầu rất nhàn nhã, còn sửa lại tay áo bào màu đen của mình một chút. Dáng dấp kia thoạt nhìn vừa lười biếng vừa muộn tao. Tề Hầu có vóc dáng vừa cao to vừa tuấn mỹ, không phải dáng dấp như vậy không biết hù chết bao nhiêu người, cố tình hắn thoạt nhìn còn rất anh tuấn vừa mắt HunhHn786.



Tề Hầu cười nói:



"Không có cái gì cần phân phó, chỉ là Cô có chút lo lắng. Nghe Nhị ca hôm nay nói thân thể mình tốt rồi, cho nên Cô cố ý gọi y quan lại đây xem Nhị ca một cái."



Hắn quay đầu đối với tự nhân nói:



"Đem y sư đưa tới."



Tự nhân vội vã đáp lời, sau đó đi ra ngoài. Ngô Củ nghĩ thầm.



Mình quả thật là khỏe rồi. Dù sao cũng không còn phát sốt, hơn nữa mấy ngày ngắn ngủi thật giống mập lên một vòng. Coi như y sư có xem cũng sẽ nói đã khỏi hẳn, cũng không sợ cái gì!



Ngô Củ nghĩ tốt, nhưng không biết Tề Hầu chính là vô lại...



Rất nhanh y quan lại tới, đầu tiên hành lễ với Tề Hầu cùng Ngô Củ. Tề Hầu nói:



"Ngươi tới xem Công tử một cái. Xem hắn... có phải là còn bệnh?"



Y quan nghe Tề Hầu cắn răng nói mấy chữ cuối cùng, trong lòng có chút mê man, liền ngẩng đầu nhìn biểu tình của Tề Hầu một chút. Ánh mắt kia quá rõ ràng, một dáng vẻ uy hiếp. Y quan lúc này sợ hết hồn, liền vội vàng nói:



"Dạ vâng "



Hắn nói, tâm lý đã có một phen tính toán, nhanh chóng chạy lên bắt mạch, lập tức một mặt chân thành nói:



"Công tử xác thực còn bệnh, chưa khỏi hẳn. Thân thể vẫn suy yếu, kính xin Công tử điều dưỡng thêm mấy ngày."



Ngô Củ vừa nghe, trợn tròn mắt, rồi liếc sang Tề Hầu. Tề Hầu đang cười, hơn nữa cười vô cùng đắc ý, lại một mặt ý tứ sâu xa nói:



"Vậy... Còn cần điều dưỡng mấy ngày?"



Y quan chớp mắt một cái, nịnh nọt nói:



"Chậm thì một hai tháng, nhiều thì non nửa năm."



Tề Hầu vừa nghe, càng thêm hài lòng, gật gật đầu, nói:



"Được rồi, hôm nay đã trễ ngươi cũng cực khổ rồi. Thuốc, ngày mai trở lại đưa đi... A đúng rồi, Nhị ca không thích uống thuốc, các ngươi phối chút dược thành canh bổ thân thể."



"Vâng vâng vâng! Tiểu thần tuân mệnh."



Tề Hầu phất phất tay, cười nói:



"Lui đi. Người đâu, mang y quan đi lĩnh thưởng."



Y quan cũng không cần ra lực, nói mấy câu làm Tề Hầu cao hứng, liền đắc ý cùng tự nhân xuống lĩnh thưởng.



Ngô Củ trừng hai mắt nhìn bóng lưng người kia.



Quả nhiên người trong cung đều là "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ" a. Bắt mạch kiểu gì đây? Mở miệng là phán mình phải điều dưỡng non nửa năm!



Ngô Củ trong lòng có chút không cam. Tề Hầu cười híp mắt nói:



"Xem ra Nhị ca còn phải điều dưỡng thân thể, đúng không?"



Ngô Củ thấy hắn tỏ vẻ, càng không cam lòng, cắn răng, chắp tay nói:



"Quân thượng, ngài bỏ qua cho Củ đi."



Tề Hầu vừa nghe, híp mắt cười ha ha. Nụ cười tà mị cuồng quyến. Hắn còn chưa mở miệng, mí mắt Ngô Củ giật kinh hoàng, trong lòng có linh cảm không lành. Quả nhiên liền nghe Tề Hầu xa xôi nói:



"Nhị ca sao lại nói lời ấy chứ? Cô còn chưa hề làm gì cả, Nhị ca liền cầu xin tha thứ? Như vậy người khác sẽ hiểu lầm Cô."



Ngô Củ:



"..."



Ngô Củ nghe, khó giải thích được cảm thấy da mặt rất nóng, nghĩ thầm.



Chính mình không nên tùy tiện đi so da mặt cùng Tề Hầu. Da mặt hắn đã luyện lâu năm, đắm chìm trong hậu cung đi ra. Bản thân mình da mặt còn rất mỏng a!



Tề Hầu dứt lời, cười một tiếng, vẫy tay gọi tự nhân.



"Đi mang chút nước nóng đến, Công tử ở bên ngoài bôn ba một ngày đã mệt nhọc, phải giải mệt."




"Dạ."



Tự nhân vội vã đi xuống. Mí mắt Ngô Củ càng giật kinh hoàng.



Rất nhanh liền thấy tự nhân trở lại. Thùng tắm nước nóng chuẩn bị tốt. Phút chốc bên trong điện sương khói lượn lờ, thoạt nhìn phảng phất là tiên cảnh.



Con ngươi cuồng xoay chuyển vài lần, Ngô Củ đang suy nghĩ lợi và hại, thầm muốn làm sao thoát khỏi Tề Hầu.



Cứ bị dây dưa cũng không tiện. Huống chi là trước mắt liền phải đối mặt vấn đề cởi quần áo!



Ngô Củ đang nghĩ ngợi. Tề Hầu tựa hồ biết đối phương đang suy nghĩ gì, đứng lên cười híp mắt nói:



"Nhị ca trước tiên tắm rửa. Cô còn có vài phần quân báo chưa xem, đi ra ngoài điện xử lý một phen."



Ngô Củ vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Vốn là người ưa sạch sẽ, ở bên ngoài lâu như vậy, một thân đều là bụi bẩn, cảm giác càng không thoải mái. Bây giờ có thể tắm rửa, hơn nữa Tề Hầu tránh đi, nhất thời tâm lý buông lỏng không ít.



Tề Hầu rất nhanh đi ra ngoài. Ngô Củ bảo đảm hắn đi ra ngoài, lúc này mới cho cung nhân lui ra, tự mình cởi xiêm y ném qua một bên, sau đó bước vào trong thùng nước tắm.



Nhàn nhã ngồi xuống. Nước ấm áp, bên trong còn có cánh hoa, cùng một ít dược liệu. Mùi hương thanh nhã dễ chịu. Ngâm nước ấm thực sự thoải mái hưởng thụ.



Ngô Củ rất phóng khoáng ngồi ở trong nước nóng, đầu dựa vào thành thùng tắm, hai tay mở ra khoát lên hai bên, hưởng thụ. Liền nghe tiếng cười khe khẽ, Ngô Củ giật mình tỉnh mộng, mở mắt ra.



Ngô Củ vừa mở mắt, liền thấy được gương mặt tuấn tú khuếch đại.



Tề Hầu không biết thời điểm nào đã đi vào. Rõ ràng là một con thú hoang khổng lồ, thế nhưng đi như mèo, bước chân không có tiếng. Hắn đã ở trên cao nhìn xuống, liếc mắt một cái là nhìn rõ mồn một.



Vì Ngô Củ là dựa đầu về phía sau, mặt Tề Hầu ở trên, Ngô Củ không dám tùy tiện cúi đầu, sợ đụng phải Tề Hầu.



Tề Hầu cúi đầu nhìn xuống, một lọn tóc buông xuống quét vào gò má Ngô Củ. Hắn nhíu mày, nở nụ cười, nói:



"Đừng có gấp, Cô chỉ là đột nhiên nhớ tới quên cùng Nhị ca nói một câu, nói xong cũng đi."



Ngô Củ không thể cúi đầu, thế nên vội vã đem hai tay co lại, giấu vào trong nước nóng, cười khan một tiếng, nói:



"Quân thượng mời nói ra, Củ rửa tai lắng nghe."



Tề Hầu nhíu mày, đưa tay giữ cằm Ngô Củ, nói:



"Cô muốn cùng Nhị ca nói... Xem ra Nhị ca tối hôm qua xác thực không có say, là tỉnh."



Hắn nói, nở nụ cười, liền buông tay ra, cũng không có làm khó Ngô Củ, quay người đi ra ngoài.



Ngô Củ trừng hai mắt. Nghe âm thanh Tề Hầu đi ra ngoài, lúc này mới phát giác cả người đã tê rần, Ngô Củ vội vàng dùng tay hất nước lên, nhanh chóng vỗ vỗ mặt của mình. Cảm giác trên mặt vẫn rất nóng, Ngô Củ hít một hơi, rồi nín thở lặn xuống. Cả người đều chìm vào nước nóng.



"Ùn ục ùn ục."



Vài cái bong bóng nổi lên.



Ngô Củ không còn dám chậm rãi hưởng thụ nước nóng, nhanh chóng tắm rửa, mặc xiêm y. Không biết Tề Hầu có ở một góc nào đó lén lút rình xem hay không.



Ngô Củ vừa mới cột xong dây quần, còn chưa kịp cột dây áo, Tề Hầu liền từ bên ngoài đi vào, nói:



"Nhị ca tắm xong rồi sao?"



Tề Hầu lúc này tiến vào, cùng mới vừa rồi khác nhau, tựa hồ cũng vừa tắm rửa qua. Tóc còn ướt khoác trên vai, che một phần gương mặt ác liệt, đường nét hiện ra mấy phần nhu hòa, thoạt nhìn càng thêm tuấn mỹ.



Tề Hầu đi tới, rất thân thiện, còn cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một chút, cười híp mắt nói:



"Ừm... Nhị ca thật là thơm."



Ngô Củ sợ đến lui về sau hai bước. Luôn cảm thấy Tề Hầu thủ đoạn tán tỉnh đếm không xuể. Mỗi một câu nói đều có thể lộ ra phong cách tổng tài. Ngô Củ ho khan một tiếng, nói:



"Quân thượng, thời gian không còn sớm, Củ vẫn là về..."



Lời còn chưa nói hết, Tề Hầu đã cắt ngang, cười nói:



"A, thời điểm không còn sớm, vậy chúng ta sớm đi ngủ thôi?"



Ngô Củ phút chốc lại bị nghẹn. Tề Hầu cười đi tới, ngồi ở trên giường, nói:



"Nhị ca, thích ngủ ngoài, hay là bên trong?"



Ngô Củ tâm lý phát hỏa lớn. Nhìn bộ dạng Tề Hầu cười tươi rõ ràng là thành tâm, lại khiến Ngô Củ nổi nóng thiếu chút thuận miệng nói "ngủ ngươi!". Bất quá Ngô Củ không nói ra miệng, chỉ có thể nói trong lòng.



Ngô Củ nói:



"Củ không dám. Hay như vậy đi, Củ ngủ ở ngoài điện. Nếu có chuyện gì, Quân thượng cứ dặn dò."



Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, nói:



"Cái này không thể được. Nhị ca thân thể yếu đuối, ngủ ở ngoài điện cũng không có chậu than, vẫn là cùng Cô ngủ ở một chỗ thôi... Đến đây Nhị ca, ngươi ngủ bên trong."



Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tới, sau đó cảm tạ Tề Hầu, rồi chầm chậm bò lên giường. Nhanh chóng tiến vào chăn, Ngô Củ kéo chăn cuộn lại như một cái kén, chặt chẽ dựa vào tận cùng bên trong.



Tề Hầu nở nụ cười, cũng nằm xuống, nhàn nhạt nói:



"Nhị ca rất lạnh sao? Ngươi cho Cô một góc chăn."



Ngô Củ vừa nghe khó chịu.



Làm Quốc quân mà nghèo như vậy sao? Trên giường chỉ có một cái chăn?



Vốn biết Tề Hầu là cố ý, Ngô Củ liền vội vàng đem chăn trả cho Tề Hầu. Tề Hầu cười nói:



"Cũng không thể để Nhị ca cảm lạnh, không thì Cô sẽ đau lòng. Chúng ta cùng đắp chung."



Ngô Củ liền vội vàng nói:




"Đây không hợp quy tắc. Hay là tìm tự nhân lấy thêm một cái chăn đến?"



Tề Hầu cười nói:



"Muộn rồi, đừng khổ cực tự nhân, chúng ta cùng đắp được rồi."



Trong đầu Ngô Củ nổ pháo hoa, suýt nữa miệng văng tục.



Tề Hầu thời điểm nào biết quan tâm khổ cực của cung nhân. Thậm chí lấy một cái chăn cũng cảm thấy khổ cực!



Thời điểm Ngô Củ âm thầm mắng hắn, Tề Hầu đã đem chăn đắp kín hai người, cười nói:



"Nhanh ngủ thôi Nhị ca, sáng sớm ngày mai còn phải đưa Hình Công ra khỏi thành. Nếu không muốn dậy trễ."



Hắn nói, nhẹ nhàng ngắt chóp mũi Ngô Củ một cái. Ngô Củ cảm thấy mũi của mình mất một đoạn.



Gần đây Tề Hầu đặc biệt thích thân mật nắm chóp mũi của mình. Nếu một ngày thật sự có cơ hội, mình tuyệt đối sẽ đem cái mũi cao sống thẳng tắp suất khí kia vỗ xẹp, để giải mối hận trong lòng!



Tề Hầu nằm ở bên cạnh, cũng là quy củ, không có bao nhiêu động tác thừa. Điều này làm cho Ngô Củ căng thẳng thần kinh chậm rãi thả lỏng ra. Ngày đó ở bên ngoài bôn ba, vẫn luôn không có nghỉ ngơi, còn nháo đến trễ như vậy, Ngô Củ mệt mỏi thật sự, cuối cùng cũng là nặng nề ngủ.



Ngô Củ ngủ còn rất ngon, dù sao tiểu tẩm cung giường tương đối thoải mái. Giường to đệm dày mềm mại thơm tho, phòng của Ngô Củ không có thể so sánh. Hơn nữa tiểu tẩm chậu than nhiều, thân nhiệt Tề Hầu cũng hơi cao.



Ngô Củ là loại ngủ không có cảm giác an toàn, khi ngủ không thế nào không ôm vật gì. Ngô Củ thích chui vào trong lòng ngực Tề Hầu, còn dùng sức chui vào, suýt nữa đem Tề Hầu làm chăn.



Trong lòng ngực Tề Hầu có một con mèo nhỏ, một buổi tối cơ bản ngủ không ngon. Dù sao có trăm cái móng vuốt cào tâm, vẫn luôn cào a cào a, hắn hận không thể trợn tròn mắt thức trắng đêm.



Ngô Củ lúc tỉnh lại, Tề Hầu đã dậy, đang thay thường phục, cũng không có gọi người vào. Ngô Củ mở mắt ra liền nhìn thấy Tề Hầu đứng ở trước gương đồng bên cạnh giường. Hắn đem ngoại bào khoác lên, sau đó dùng tay luồn vào cổ đem tóc đặt ở bên ngoài áo. Hai tay vuốt tóc về sau lưng, còn phát ra một tiếng vang nhỏ HunhHn786.



Ngô Củ nhìn, còn chưa có tỉnh hẳn, chỉ là trong lòng suy nghĩ.



Muộn tao... Không, Tề Hầu những ngày qua đột nhiên đổi khẩu vị muốn tán tỉnh nam nhân. Từ muộn tao đã biến thành minh tao (công khai) rồi!



Ngô Củ tỉnh rồi, phút chốc thất thần. Khi Tề Hầu phát hiện Ngô Củ theo dõi, hắn liền dời đi tầm mắt. Tề Hầu quay đầu cười nói:



"Nhị ca ngủ ngon không?"



Ngô Củ cười khan một tiếng, nói:



"Tạ ơn bệ hạ quan tâm, Củ ngủ rất ngon."



Tề Hầu cười một tiếng, nói:



"Cô cũng cảm thấy vậy. Đêm qua Nhị ca ngủ cùng, thật chọc người ta thương yêu đó."



Mí mắt Ngô Củ giật lên, nhìn Tề Hầu cười đến một mặt nham hiểm. Suy nghĩ một chút về tối hôm qua, Ngô Củ không cảm thấy có gì không ổn. Nếu đêm qua có động tĩnh gì nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng Ngô Củ tựa hồ không cảm giác được gì. Tề Hầu sẽ không có làm việc xấu gì mới đúng.



Tề Hầu thấy đối phương ngẩn người, nói:



"Mau đứng lên thôi mèo lười. Một chốc đội ngũ của Hình Công liền phải lên đường."



Ngô Củ nghe Tề Hầu nói, trong nháy mắt nổi ốc ác nổi đầy người. Buồn nôn quả thực muốn lăn lộn trên giường đem ốc ác trên người rơi hết mới thoải mái.



Tề Hầu vào lúc này đã gọi tự nhân vào hầu hạ Ngô Củ mặc quần áo, còn có chải đầu cho mình.



Không lâu sau tất cả đều chỉnh tề, dùng bữa sáng xong, hai người liền chuẩn bị xuất phát đi tiễn đưa.



Hình Hầu hôm nay xuất phát, bất quá không phải về Hình quốc, mà là trước tiên đi một chuyến đến Tấn quốc, thay Tề quốc cùng Tấn Hầu nói vấn đề thuê đất đào kênh.



Ngô Củ cùng Tề Hầu từ tẩm điện đi ra, liền thấy Tử Thanh cùng Yến Nga chờ ở bên ngoài. Tề Hầu cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Yến Nga, nói:



"Người đâu, mang Yến Nga đổi xiêm y."



Yến Nga sợ hết hồn, không biết có ý gì. Bất quá cung nhân vội vàng đem Yến Nga dẫn đi. Không bao lâu liền trở về, Ngô Củ vừa nhìn đã kinh ngạc. Yến Nga ngày thường trang phục cũng không có gì đáng chú ý, hơn nữa bản thân Ngô Củ là một đại nam nhân, cũng không biết quan tâm trang phục của Yến Nga.



Yến Nga tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng đang chậm rãi nẩy nở. Thay đổi xiêm y hiện ra vô cùng xinh đẹp rực rỡ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Mặc dù không bì kịp quốc sắc thiên hương, thế nhưng có một loại ý nhị.



Ngô Củ nghĩ thầm.



Đây mới là loại hình mình thích, vừa nhu mì lại khéo léo, có lúc còn biết làm nũng. Rõ ràng đây là loại hình mình thích!



Ngô Củ tâm lý kêu hối hận.



Yến Nga ở bên cạnh thời gian dài như vậy mà mình không chú ý, bây giờ sắp bị Hình Hầu "lấy đi". Mà chính mình không duyên cớ chọc một quân vương như thú hoang có mỏ chim, cũng chỉ có chính mình hối hận!



Ngô Củ nghĩ như thế. Tề Hầu cười híp mắt nói:



"Được rồi, đi thôi."



Mọi người ngồi truy xe đi tới cửa Lâm Truy thành. Đội ngũ Hình Hầu cũng ở nơi đây, đang chuẩn bị xuất phát. Nhìn thấy Tề Hầu tự mình đến đưa tiễn, Hình Hầu nhanh chân đi lại.



Tề Hầu từ trên xe bước xuống, cười tươi nhìn về phía Hình Hầu, nói:



"Cầu chúc Hình Hầu mã đáo thành công!"



Hình Hầu cười nói:



"Xin nhận Tề Công chúc lành. Ta nhất định tận tâm. Tề Công yên tâm, Hình quốc cùng Tấn quốc luôn luôn giao hảo, không có cái gì khó, Tề Công chờ tin tức tốt."



Tề Hầu cười cười, nói:



"Hình Công trượng nghĩa giúp đỡ, Cô thực sự là không thể báo đáp."



Hình Hầu cười nói:



"Tề Công nói đúng. Tề Công lẽ nào quên mất là Tề Công trước đó đã trượng nghĩa cứu viện. Ta đến Tề quốc cảm tạ Tề Công. "Báo đáp" hai chữ này quá nghiêm trọng."



Tề Hầu nói:




"Hình Công chớ vội từ chối. Báo đáp này ngài nhất định muốn, chỉ có điều Cô không thể làm nhiều, chỉ để Yến Nga tự mình nói cùng Hình Công vài lời thôi."



Hình Hầu vừa nghe hai chữ Yến Nga, nhất thời đôi mắt sáng lên. Tề Hầu cười ha ha, nói:



"Mời Yến Nga đi ra."



Hắn nói, mấy cung nữ vây quanh Yến Nga từ phía sau đi ra. Hình Hầu liếc mắt một cái liền thấy được Yến Nga.



Yến Nga hôm nay tựa hồ có hơi khác với tất cả mọi người. Nàng mặc một thân áo váy màu hồng sáng rực rỡ, trên đầu cũng mang trang sức, thoạt nhìn vừa đáng yêu, vừa xinh đẹp, còn có trang điểm.



Tề Hầu cười cười, thấy ánh mắt Hình Hầu vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm Yến Nga, liền nói:



"Vậy Cô đi trước, Hình Công xin cứ tự nhiên."



Hắn nói, quay người đi trở về, trực tiếp leo lên truy xe. Màn xe buông xuống, liền ngăn cách thân ảnh Tề Hầu.



Hình Hầu nhìn thấy Yến Nga, nhất thời đi vài bước đến trước mặt nàng, cười nói:



"Yến Nga cô nương đến đưa tiễn, ta thực sự là thụ sủng nhược kinh, cao hứng vô cùng."



Yến Nga có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói:



"Tỳ nữ là theo Công tử đến."



Hình Hầu cười nói:



"Phải phải, ta suýt nữa quên mất hôm nay Tề Công tử cũng đến đưa tiễn. Bất kể như thế nào, có thể gặp được Yến Nga cô nương một lần, trong lòng ta cũng là cao hứng."



Yến Nga nghe hắn nói như vậy, càng ngượng ngùng. Nàng mím mím môi, can đảm tựa hồ cũng hơi lớn, nói:



"Ngài là tên ngốc."



Hình Hầu cười to, nói:



"Cô nương nói chính phải. Khi ta còn chưa kế vị, quân phụ cũng từng nói ta như vậy. Chỉ tiếc bản tính khó dời. Bây giờ làm Hình Hầu, ta cũng còn là một tên ngốc, khiến cô nương cười chê rồi."



Yến Nga cũng không biết nói cái gì cho phải, trong lúc nhất thời hai người không nói, liền đứng mặt đối mặt.



Lúc này một tướng sĩ chạy tới, thấp giọng nói với Hình Hầu.



"Quân thượng, nên khởi hành."



Hình Hầu gật gật đầu, nói với tướng sĩ kia:



"Liền khởi hành."



Yến Nga phát hiện, thì ra tên ngốc kỳ thực còn rất có uy nghiêm, chỉ có điều không phải đối với mình. Lúc hắn nói chuyện với người dưới mới như là vua của một nước.



Hình Hầu xoay đầu lại, đối với Yến Nga chắp tay nói:



"Yến Nga cô nương, ta phải đi rồi. Hôm nay cửa thành gió mạnh, Yến Nga cô nương cũng sớm trở về."



Hắn nói, quay người phải đi. Yến Nga liền vội vàng nói:



"Hình Công chờ một chút."



Hình Hầu dừng bước, quay đầu nhìn lại Yến Nga. Yến Nga nhẹ giọng nói:



"Hình Công ngày trước nói... ước hẹn ba năm còn giữ lời không?"



Hình Hầu vừa nghe, lập tức nói:



"Đương nhiên giữ lời."



Yến Nga cúi đầu, không nhìn thấy biểu tình, nói:



"Tỳ nữ... tỳ nữ cũng muốn chờ. Để xem ba năm sau, Hình Công còn nhớ tới trong Tề cung có một tỳ nữ không đáng chú ý."



Hình Hầu nhất thời mở to hai mắt. Một bước vượt đến, hắn nắm lấy tay Yến Nga. Yến Nga sợ hết hồn. Cũng biết mình có chút thất lễ, nhưng lập tức sẽ phải rời khỏi Lâm Truy, Hình Hầu cũng không lo nhiều như vậy. Hình Hầu nói:



"Yến Nga cô nương, ba năm sau ta nhất định trở về."



Yến Nga gật gật đầu, Hình Hầu cười nói:



"Bây giờ, cáo từ trước!"



Hắn nói, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, quay người đi về phía trước, đột nhiên nhảy một cái lên lưng ngựa, vẫy tay nói:



"Khởi hành, đi!"



Rất nhanh đội ngũ liền phát ra tiếng vó ngựa. Hình Hầu được một đội kỵ binh hộ tống, Tề Hầu cũng phái một đội kỵ binh đi theo hỗ trợ. Trong gió xuân hơi chút se lạnh, bụi đường bốc lên cuồn cuộn, đội ngũ dần dần biến mất không thấy...



Ngô Củ vén rèm lên, hướng bên ngoài nhìn.



Yến Nga còn đuổi theo vài bước, ngơ ngác nhìn đoàn người đi xa.



Tề Hầu thấy gió lớn, rót cả vào trong xe, liền nói:



"Nhị ca, nhanh ngồi vào trong một ít, thả mành xuống, đừng để bị bệnh."



Ngô Củ chậm rãi buông rèm xe xuống, quả nhiên ngồi nhích vào một ít, bất quá lại nhàn nhạt nói:



"Quân thượng không muốn để cho Yến Nga gả tới Hình quốc, cần gì phải lợi dụng Yến Nga?"



Tề Hầu nở nụ cười, nói:



"Chuyện này sao là lợi dụng?"



Ngô Củ liếc mắt nhìn Tề Hầu. Tề Hầu thở dài nói:



"Nói thật ra, Cô thực sự không muốn để Yến Nga gả tới Hình quốc, vẫn là lý do trước đã nói. Có phụ thân nào nguyện ý để con gái mình chịu khổ? Cô đối xử với Yến Nga như là con ruột. Nếu như Yến Nga gả đi, Cô thực sự không nỡ..."



Hắn thở dài, còn nói:



"Mà... Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Nhị ca nói cũng có lý. Hình Hầu đại nghĩa hùng hồn, là đối tượng tốt khó gặp, có thể giao phó chung thân. Tuy rằng Hình quốc nhỏ yếu, dù sao cũng hơn Lỗ quốc, Vệ quốc lang hổ nhiều. Nếu như... ba năm sau, Hình Hầu không thay đổi ước nguyện ban đầu, đến tìm, mà Yến Nga cũng đồng ý. Vậy Cô liền để Yến Nga dùng thân phận Công chúa gả cho Hình Hầu. Thời điểm đó thỉnh Công tước chủ hôn, cũng là một chuyện tốt."



Tề Hầu dứt lời, nhìn Ngô Củ, nói:



"Cô nói đúng không?"



Ngô Củ không nghĩ tới Tề Hầu thật đồng ý đem Yến Nga gả cho Hình Hầu. Trước tiên không nói Yến Nga có phải con gái hắn hay không. Những nữ tử được phong Công chúa cũng cần thông gia để cống hiến. Tề quốc thông gia xưa nay đều là cùng quốc gia lớn, chưa từng coi trọng loại nhỏ yếu như Hình quốc.



Ngô Củ nhất thời không lên tiếng, Tề Hầu lại nói:



"Sao, bị Cô làm cảm động?"



Ngô Củ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nói:



"Quân thượng anh minh."



Tề Hầu cười híp mắt nói:



"Loại lời khen tặng này để người khác nói, Nhị ca không cần nói."



Hắn nói, liếc mắt nhìn bên ngoài. Đội ngũ Hình Hầu đã không thấy, hắn liền cao giọng nói:



"Hồi cung thôi."



Tự nhân đáp một tiếng, rất nhanh đội ngũ liền xuất phát hướng Tề cung mà đi.



Hai người trở về Tề cung, còn tưởng rằng có thể thanh nhàn mấy ngày, dù sao việc Vệ quốc đã giao cho Hình Hầu đi giải quyết. Kết quả mới vừa vào cung, truy xe vẫn chưa có dừng hẳn, Công Tôn Thấp Bằng cũng đã từ xa chạy tới, vội vội vàng vàng đứng ở dưới truy xe, cao giọng nói:



"Quân thượng, Toại quốc cấp báo đại sự!"



Tề Hầu nghe Công Tôn Thấp Bằng gấp gáp, vén rèm xe lên đi xuống, sau đó lại đưa tay đỡ Ngô Củ xuống xe, lúc này mới nói:



"Toại quốc... Bọn họ có phải xảy ra chuyện xấu gì hay không?"



Công Tôn Thấp Bằng nói:



"Chính là... Quân thượng, cấp báo từ Toại quốc nói là sứ thần đi Toại quốc đưa thiệp mời chư hầu dự hội minh bị Toại Công xé bỏ, còn chế nhạo sứ thần Tề quốc một trận, đuổi ra khỏi Toại quốc."



Ngô Củ vừa nghe thấy quốc quân Toại quốc thực sự là to gan. Bất quá suy nghĩ một hồi lâu, Ngô Củ cũng không nhớ rõ mình đã xem qua tài liệu nào nói về Toại quốc. Có khả năng Toại quốc quá nhỏ, ở thời Xuân Thu rất nhiều quốc gia, cũng bị diệt quá nhanh, cho nên không lưu lại ấn tượng gì.



Tề Hầu nghe nói quốc quân Toại quốc xé bỏ thiệp mời, chế nhạo sứ thần, không cho mình thể diện trái lại vô cùng trấn định. So với Công Tôn Thấp Bằng, hắn trấn định hơn nhiều lắm, một điểm cũng không ngoài ý muốn.



Chính là như thế này, dù sao cũng không ai biết Tề Hầu đã sống qua một đời người, hắn tự nhiên biết đến Toại quốc là loại gì.



Toại quốc chính là quốc gia phụ thuộc Lỗ quốc. HunhHn786 Nói trắng ra là Toại quốc dựa vào Lỗ quốc sinh tồn, ngoại trừ hàng năm dâng cống phẩm Chu Thiên tử, còn phải tiến cống Lỗ quốc. Hơn nữa tiến cống Lỗ quốc phân lượng nhiều hơn không ít.



Cứ như vậy, rất nhiều quốc gia ở trước mặt Chu Thiên tử nói xấu quốc quân Toại quốc. Nhưng mà Chu Thiên tử chưa bao giờ động tới Toại quốc. Toại quốc là một quốc gia nhỏ, còn không bằng một thành của người khác, nhưng có thể tồn tại tới ngày nay, cũng là bởi vì Chu Thiên tử kiêng kỵ Lỗ quốc. Cho nên Chu Thiên tử mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua Toại quốc.



Bây giờ Toại quốc có can đảm. Không phải là có Lỗ Công bày mưu đặt kế, Toại quốc sao dám thất lễ với Tề quốc?



Đặc biệt lần này Hội chư hầu là Thiên tử đề xuất, Tề Hầu thân phận thay mặt Thiên tử, Toại quốc không khách khí chính là bất kính.



Tề Hầu cười lạnh, nói:



"Toại quốc? Hắn còn nghĩ mình có chút phân lượng. Một Tử tước cũng không phải quốc quân, bất quá là chó săn của Lỗ quốc thôi..."



Công Tôn Thấp Bằng ôm quyền nói:



"Kính xin Quân thượng hạ lệnh, nên xử lý Toại quốc như thế nào?"



Tề Hầu cười nói:



"Đem chuyện Toại quốc cố gắng càng nhanh càng tốt báo lên Thiên tử. Toại quốc không cung kính Thiên tử, không tới phiên chúng ta nhúng tay, thỉnh Thiên tử tự mình định đoạt."



Công Tôn Thấp Bằng lập tức nói:



"Vâng, Thấp Bằng tuân mệnh."



Công Tôn Thấp Bằng nói xong, nhanh chóng liền đi xử lý chuyện này.



Theo lý mà nói, quốc quân Toại quốc xé thiệp mời, sỉ nhục sứ thần, chuyện này quả thật là xúc phạm Tề Hầu. Nói khó nghe, có thể so với đem danh dự ngâm nước tiểu, dù sao sứ thần là đại biểu cho quốc quân.



Ngô Củ trong lòng sinh kỳ quái.



Tề Hầu cũng không phải loại thiện tâm, vì sao nghe đến tin tức này mà không tức giận? Không tức giận? Không tức giận? Chỉ là cười lạnh một tiếng, liền nhẹ nhàng nói Công Tôn Thấp Bằng báo cáo Thiên tử xử lý? Đây không khỏi quá bình tĩnh. Chẳng lẽ khi xử Vệ quốc, Tề Hầu đang ở thời kỳ mãn kinh? Bây giờ thời kỳ mãn kinh trôi qua rồi?



Ngô Củ không biết bởi vì Tề Hầu đã trải qua một lần. Đời trước nghe nói Toại quốc xé bỏ thiệp mời, Tề Hầu cũng tức giận thiếu chút ngất đi. Sau đó Tề Hầu trong cơn tức giận phát binh đánh Toại quốc, tận diệt, cũng trục xuất quốc quân Toại quốc.



Bây giờ Tề Hầu nghe, trái lại không tức giận. Thứ nhất là đã trải qua một lần. Thứ hai cũng là vì Toại quốc thực sự không đáng nhắc tới, quá mức nhỏ yếu. So về diện tích, Đàm quốc không chênh lệch nhiều, thế nhưng Đàm quốc kinh tế vượt xa Toại quốc. Đánh hạ Đàm quốc còn có thể thu được một khối lớn tài vật. Đánh hạ Toại quốc bất quá là một câu chuyện cười. Không đáng nhắc tới, lại càng không đáng cho Tề Hầu nổi giận.



Tề Hầu phân phó Công Tôn Thấp Bằng xong, liền nói:



"Đi thôi Nhị ca, sáng sớm liền bôn ba, chắc chắn ngươi cũng mệt mỏi, về nghỉ đi."



Ngô Củ trong lòng nghi hoặc, cùng Tề Hầu trở về tiểu tẩm cung.



Trong hơn một tháng, Tề quốc không ngừng cho sứ thần đến các nước chư hầu đưa thiệp mời. Hội minh quyết định thời điểm cuối mùa xuân, tổ chức long trọng ở ấp Bắc Hạnh, Tề Hầu dùng thân phận đại diện Thiên tử tham gia.



Lần này sẽ có hai việc quan trọng cần làm. Thứ nhất là "Tôn Vương Nhương Di", giúp đỡ Vương thất cùng chống đỡ giặc ngoài. Thứ hai là dùng danh nghĩa Chu Thiên tử, trước mặt chúng chư hầu sắp đặt Tống Công mới.