Vô Địch Hắc Thương

Chương 200




Nhìn thấy lão đại đối phương đích thân ra tay, Diệp Sảng không dám chậm trễ, nâng M4 lên. Khoảng cách này, tầm bắn của M4 không tới, nhưng kĩ năng của Kim Tổng Quản lại có thể trúng hắn. Trên lí thuyết, chỉ cần cảm giác và mana đầy đủ, triệu hoán sư chính là chức nghiệp công kích siêu viễn trình.

Kim Tổng Quản là người có chút thực lực, tuyệt đối không mở miệng nói nhiều lời vô ích. Kim Xà Kiếm cách không “bá bá bá” vài cái. Kim Tổng Quản hét lớn một tiếng: “Phá---”

Lỗ hổng triệu hồi xuất hiện. Trong quầng sáng màu vàng, một con Thần Ưng to lớn màu vàng xuất hiện, mở hai cánh bay nhanh về phía Diệp Sảng. Diệp Sảng kinh ngạc. Hóa ra thằng dog này cũng có kĩ năng Triệu Hồi Thần Ưng, không biết có lợi hại bằng Thiên Kim Nhà Giàu không, có thể phóng điện?

Tình hình hiện tại không cho phép Diệp Sảng đi nghĩ mấy thứ linh tinh này. Con thần ưng này có kĩ năng hoàn toàn khác với của Thiên Kim. Cánh của thần ưng hoàn toàn bao trùm mặt cầu, mà cách vỗ cánh cũng rất khéo, vừa có thể tạo thành công kích, vừa không chặt đứt dây thừng. Một thanh loan đao đao phong hình cung lia ngang theo mặt cầu. Không thể không nói Kim Tổng Quản khống chế sủng vật phi hành rất tốt, khả năng thực hiện thao tác rất cao.

Nhưng Diệp Sảng còn mạnh hơn. Lần này hắn thực sự thực hiện một động tác của vận động viên thể thao. Tay lật ngửa hướng về sau, liên tục lộn nhào về sau mấy vòng. Trong một sát na đao phong cắt qua, đao phong của thần ưng hoàn toàn cắt vào hư không.

Đừng nói lần này đám người Tinh Tinh cảm thấy hung hiểm, ngay cả bọn Vô Tình cũng cảm thấy bội phục. Dám một mình thực hiện động tác đến bực này ở trên cầu gỗ treo mà vẫn có thể vững vàng tiếp đất, thân pháp tốt thư thế nào khoan hãy nói, chỉ cần có dũng khí để thực hiện cũng đã khiến người ta khâm phục. Nếu vận động viên cứ luyện tập trong tình thế cận kề cái chết như vậy, liên tục đạt quán quân Olympic 100 năm liền cũng bình thường.

Vô Tình giận: “Tên hỗn đản này, công kích ngấm ngầm hay công khai đều không gây thương tổn cho hắn.”

Truy Mệnh: “Con mẹ nó!”

Kim Tổng Quản cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh tiếp tục vung Kim Xà Kiếm. Thần ưng giống như một chiến cơ, nhanh chóng bay ra ngoài, liệng một vòng sau đó lại lao về. Quỹ tích phi hành hợp với cây cầu gỗ tạo thành một hình chữ thập. Lần này Diệp Sảng không còn biện pháp né tránh nữa. Lúc tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Sảng chắc chắn sẽ chết, Diệp Sảng lại dùng chiêu mạnh nhất – tẩu vi thương sách, quay đầu bỏ chạy. Thần ưng có nhanh thế nhanh nữa cũng không mau bằng hắn. Tinh Tinh nghĩ nếu Diệp Sảng đổi nghề đi làm vận động viên chạy nhanh nói không chừng còn có thể làm rạng danh quốc gia.

Kim Tổng Quản giống như biết được Diệp Sảng muốn chạy trốn, quyết đoán nói: “Đi lên lấy lại trang bị!”

Lãnh Huyết sớm đã gấp đến độ chịu không nổi, nhanh chóng chạy lên cầu gỗ. Tính cảnh giác của hắn rất cao, không đi quá nhanh. Hắn biết lúc hắn ôm cung chạy đi rất có thể sẽ bị trúng ám chiêu. Diệp Sảng là một kẻ rất ranh ma.

Lãnh Huyết càng lúc càng tới gần Yến Tước Cung. Tim Lãnh Huyết đập binh binh bang bang trong lồng ngực. Nhưng lúc này Diệp Sảng càng lúc càng chạy đi xa. Lãnh Huyết rốt cục cũng an tâm, xông lên lấy lại trường cung của mình, sau đó đứng ở giữa cầu, không chút phong độ điên cuồng hét lên: “Nhớ mày quá!”

Tiếng vừa dứt, tiếng “ầm ầm” đột nhiên nổ vang. Một đám lửa xuất hiện giữa cầu gỗ như một hỏa cầu tụ lại. Hỏa cầu hoàn toàn nuốt trọn lấy Lãnh Huyết. Sau đó, tấm ván gỗ bị nổ tung, mảnh gỗ vỡ bay loạn. Trung tâm cầu gỗ liền bị hổng một lỗ. Thi thể Lãnh Huyết rơi xuống vực sâu.

Hóa ra dưới Yến Tước Cung sớm đã bị Diệp Sảng gài vào một quả quỷ lôi Mạo Hiểm Vương được gài sẵn dẫn châm. Quỷ lôi được sắp đặt vô cùng âm hiểm. Quỷ lôi được nhét giữa hai tấm ván gỗ, dẫn châm được nối dài mắc vào cánh cung. Cho dù cầu gỗ có đung đưa thế nào thì quỷ lôi cũng không thể rơi xuống vực. Tuy nhiên chỉ cần anh nhặt cung lên, quỷ lôi lập tức sẽ nổ tung.

Đám người Vô Tình tức điên. Hóa ra Diệp Sảng ném Yến Tước Cung không thèm rờ tới hay nhặt lên, sau đó lại chạy xa như vậy là để thoát khỏi phạm vi sát thương của quỷ lôi. Kĩ xảo ám sát này lại giết một tên cao thủ của Lục Phiến Môn.

Cuối cùng thì Kim Tổng Quản cũng thiếu kiên nhẫn, đang muốn chỉ huy thần ưng truy kích, ai ngờ sau khi ánh lửa tan hết lại thâý Diệp Sảng đã đứng ở đối diện, giơ súng ngang vai, con mắt nhắm mình chằm chằm. Kim Tổng Quản thấy khẩu súng này hoàn toàn khác với M4 vừa rồi. Thấy thế, hắn nhanh chóng nằm sấp xuống.

“Oanh~ ba---”

Đạn gào thét lao ra từ 98K, lập tức hạ cánh trên thân Vô Tình. Nhưng Vô Tình cũng không làm sao vì hắn đã kịp kích hoạt Toàn Phong thuẫn. Lúc này, phía sau đột nhiên xuất hiện tiếng “oanh long long” chấn động. Đám người Lục Phiến Môn cả kinh, đến lúc quay đầu lại, phía dưới bệ tế ở trung tâm tế đàn đã dâng lên một chiếc đồng hồ cát bằng thủy tinh, bên trong là cát mịn màu trắng ngà đang chảy. Tia cát nhìn nhỏ li ti, nhưng tốc độ rất nhanh.

Bên cạnh đồng hồ cát, Yến Vân đang đứng trên bệ tế: “Đừng nhìn ta, ta biết các ngươi là một đám lợn, không biết cách mở. Đây là đồng hồ cát tính giờ. Một khi cát chảy xong, thần kiếm sẽ xuất hiện.”

Trong nhất thời Kim Tổng Quản không phản ứng kịp. Sau 2 giây ngây người liền kêu la: “Giết chết hắn!”

Đám người Lục Phiến Môn lập tức phóng tới. Con đường thương thủ của Yến Vân cũng không khác Diệp Sảng bao nhiêu, cùng đi theo con đường nhanh nhẹn, hơn nữa hắn vốn không có vũ khí hạng nặng, cảm giác chạy cũng không chậm hơn Diệp Sảng mấy. Diện tích tế đàn rất rộng, khắp nơi là quái thạch, rất dễ tránh né. Yến Vân biết một mình mình không phải là đối thủ của đám người kia, bỏ chạy.

“Lão đại, bọn họ đến đây!” – Trong đám người có người kinh hô.

Kim Tổng Quản quay đầu nhìn lại. Diệp Sảng đã lủi tới đầu cầu đối diện. Nhưng đám người bên đó cũng đã lên. Tiêu Dao Tán Tiên đã vọt tới giữa cầu, tốc độ thật sự nhanh đến đáng sợ.

“Tưởng qua được à?” – Kim Tổng Quản cười lãnh, vung tay lên. Thần ưng như nãy bay cắt ngang mặt cầu.

“Chút tài mọn!” – Tiêu Dao Tán Tiên cũng cười lạnh.

Lúc thần ưng lướt đến, Tiêu Dao Tán Tiên giống như con quay xoay tròn, nhìn qua như nhảy xuống dưới. Nhưng thực tế, đế giày của cô vững vàng giẫm lên trên dây thừng bên vách cầu. Chẳng những thần ưng không đánh trúng cô mà tốc độ còn không giảm chút nào, tiếp tục hướng bên này lao như bay. Tiêu Dao Tán Tiên bước đi như bay trên sợi dây thừng mảnh như ngón tay, quả nhiên oai hùng mà lại như tiên. Người khác nhìn vào chỉ thấy thân pháp của cô cũng không kém Diệp Sảng bao nhiêu.

Đám người Kim Tổng Quản muốn ra tay đã không còn kịp.

“Crắc.”

Kiếm của Tiêu Dao Tán Tiên đã xuất hiện, chém từ dưới lên trên. Một tia lam quang xuất hiện. Kĩ năng đã phát ra.

“Crắc crắc crắc!”

Tấm ván gỗ trên cầu bị kiếm khí cường đại cuốn lên, bay về phía đầu cầu đối diện.

Lôi Lôi là khinh giáp chiến sĩ, lúc này cũng thấy vui vẻ thoải mái. Kĩ năng này của Tiêu Dao Tán Tiên gọi là Phong Sinh Khởi Vân, kĩ năng thiên phú của khinh giáp chiến sĩ sau khi tiến giai theo con đường kiếm khách. Trên thực tế đây chính là kiếm khí, bản thân không có lực sát thương, nhưng có thể huy động vật thể tứ phía tạo thành các loại sát thương.

Tấm ván gỗ được kiếm khí huy động, lao tới như từng thanh lợi khí.

“Phốc phốc phốc phốc!”

Vô số trị số thương tổn “-120” bay lên. Ít nhất cũng có bảy tám người bị tấm gỗ đâm vào ngực. Có kĩ năng này, không nói tới giết người, chỉ tính lúc luyện cấp, một chiến sĩ đối mặt với một nhóm lớn quái cũng chẳng vấn đề gì.

Phong Sinh Khởi Vân quấy nhiễu tầm nhìn của Lục Phiến Môn. Đến lúc tầm nhìn được khôi phục, “cạch” một cái, hai chân Tiêu Dao Tán Tiên đã vững vàng đặt trên vách đá đen. Kim Tổng Quản thấy tất cả mọi người đều kinh hãi lui vài bước. Ai cũng biết cô gái này sát tinh lợi hại.

Tiêu Dao Tán Tiên lạnh lùng nói: “Ta chỉ nói một lần. Không muốn rớt kinh nghiệm, rơi trang bị thì cút đi!”

“Hây da!” – Thiết Thủ giận dữ, rút kiếm vọt lên.

Hắn dám xông lên bởi vì hôm nay các cao thủ trong Lục Phiến Môn đều tụ hợp ở đây, tổng cộng hơn 30 người. Cho dù Tiêu Dao Tán Tiên có thực lực mạnh hơn nữa, bọn họ cũng không có lí do gì phải sợ.

“Muốn chết!” – Tiêu Dao Tán Tiên cười lạnh, người không nhúc nhích chút nào. Đối mặt với trường kiếm của Thiết Thủ, đoản kiếm của cô liền giống như một con rắn, dán thân kiếm mình lên thân kiếm của đối phương, sau đó quay vài cái. Hai thanh kiếm ma sát, phát ra một tia lửa điện. Nhìn một cách đơn giản cũng thấy tốc độ ra tay của Tiêu Dao Tán Tiên nhanh hơn Thiết Thủ không dưới 3 lần. Đó chính là thủ pháp tứ lạng bạt thiên cân. Chiến sĩ lợi hại so chiêu với nhau tuyệt đối không giống hai tên giết lợn đấu nhau. Cầm kiếm chọi cứng với nhau, đó là mãng phu đấu pháp. Cao thủ cũng có phong phạm của cao thủ.

Lưỡng kiếm nhất thiếp. Thiết Thủ cảm giác trên kiếm của đối phương phảng phất có một cỗ từ lực kì dị hút chặt lấy kiếm của mình, vốn là đâm một kiếm nhưng không kìm được hướng lệch sang phía khác. Chỉ trong nháy mắt đó, Thiết Thủ cảm thấy cổ tay mình đau tận xương tủy. Hắn coi như có chút kiến thức, biết cổ tay mình đã bị trúng kiếm, nhìn qua bảng trạng thái. HP không ngờ đã mất hơn 230 điểm.

Thiết Thủ hoảng hốt. Cô gái này có công kích hơn 200 điểm, trong khi đó mình có hơn 70 điểm phòng ngự. Mình cùng cô ta không cùng một cấp bậc. Lại hơi ngây người một cái, một tia hàn quang lại vụt qua. Đầu Thiết Thủ ngẩng mạnh lên, cả người bất động. Tròng mắt mở lớn trừng trừng.

Tiêu Dao Tán Tiên cười lạnh nói: “Cũng chỉ được có như vậy, ngay cả Thập Bộ Sát Nhất Nhân ở khu Hoàng Kim cũng không bằng mà dám khoe khoang trước mặt ta!” – Nói xong, cô đi lên trước vài bước, tay nhẹ nhàng đặt trên ngực Thiết Thủ: “Nằm xuống thôi!”

Thiết Thủ nằm xuống thẳng tắp. Lúc nằm xuống, trị số thương tổn mới bay lên.

Lục thương trị số: “-677!”

Cho đến lúc này, mọi người mới phát hiện trên yết hầu Thiết Thủ có một vết cắt cực kì nhỏ. Máu tươi không ngừng chảy ra. Mọi người hoảng sợ. Kiếm pháp cô gái này cao minh, ra tay lại tàn nhẫn, một kiếm cắt cổ tay, một kiếm cắt cổ họng, hai kiếm hoàn toàn giống như một kiếm, nhanh đến nỗi mắt không thấy rõ.