Vô Địch Hắc Thương

Chương 235




Lời này vừa nói ra, đám người tầng trong tầng ngoài trong phòng y tế đều cảm thấy tuyệt vọng. Ánh mắt của Quân Oa đã bắt đầu rất bất thường, đồng tử mở lớn. Diệp Sảng cau mày, âm thầm thở dài một tiếng. Ai, tới nước này thì hết cách rồi.

“Để tôi thử xem!” – Diệp Sảng bỗng nhiên cao giọng hô. Đám người toàn bộ sửng sốt.

Nữ bác sĩ ngạc nhiên: “Cậu định làm gì?”

“Cồn, bông, băng gạc, kim khâu, cặp, dao phẫu thuật… tóm lại dụng cụ phẫu thuật. Hẳn là phòng y tế phải có đi?” – Tốc độ nói của Diệp Sảng nhanh như bắn súng máy.

“Có thì có, chẳng qua…”

“Vậy thì chuẩn bị nhanh một chút!” – Diệp Sảng vừa nói vừa đặt ngón tay xem mạch đập của Quân Oa.

Nhất thời, người đến xem ở trong phòng y tế đều ngốc ra. Ngũ Tiểu Niên trầm tư, quyết đoán hỏi: “Cậu tên gì?”

Ngưu cả ở bên cạnh cướp lời: “Cậu ấy là người mới, tên là Diệp Sảng!”

“Để Diệp tử thử đi!” – Ngũ Tiểu Niên đưa ra một quyết định anh minh nhất từ trước tới giờ. Vào thời khắc nguy cấp, hắn không thể do dự. Hắn biết cứ mỗi giây mình do dự thì công nhân của mình lại bước thêm một bước trên tử lộ.

Diệp Sảng nhìn vết đao trên bụng Quân Oa. Nữ bác sĩ nói không sai. Đích xác là có một đao đâm chéo, vết thương quá sâu. Ai, quân nhân có khác, bán mạng làm hết phận sự.

“Sao rồi?” – Ngũ Tiểu Niên vẫn lo lắng.

Nghe hỏi mà An Hi lại càng giật mình hơn. Thật sự Diệp Sảng cắt hoa rất giỏi, nhưng ở chung với nhau mấy năm, cô chưa từng thấy Diệp Sảng đi chữa thương bao giờ. Cuộc sống mà, thỉnh thoảng sẽ có một số việc thần kì như vậy.

Diệp Sảng cũng không ngẩng đầu lên: “Sâu thêm nửa li nữa thì Quân ca hết đường chữa!”

Nữ bác sĩ đưa lên miếng bông, ai ngờ Diệp Sảng cư nhiên không nhận mà như làm ảo thuật lấy ra một cái hộp đồng nhỏ đầy vị cổ xưa. Sau khi hộp đồng nhỏ được mở ra, bên trong có một bó dây thép ngắn. Những người ở đây đều không hiểu gì, chỉ có nữ bác sĩ có chút kiến thức. Đây không phải là dây thép mà là ngân châm.

Mọi người ở xung quanh đứng ngốc ra. Bảy, tám cây ngân châm đã được cắm xung quanh miệng vết thương. Quân Oa khẽ hừ một tiếng. Kì tích xuất hiện. Ngân châm thật sự có hiệu quả rất nhanh. Miệng vết thương lập tức dừng chảy máu. Nữ bác sĩ hoảng sợ. Cô tự biết mình cũng hiểu biết về thuật châm cứu. Nhưng kiến thực về thuật châm cứu thật sự bác đại tinh thâm, cô giỏi lắm cũng chỉ có thể dùng hai chữ “hiểu chút” mà thôi. Nói rằng đây là môn quốc học tinh túy nhưng rất nhiều người căn bản là không biết gi về nó. Nhưng thủ pháp của cậu tiểu bảo vệ này cực nhanh, nhận biết huyệt vị rất chuẩn. Chỉ xét phương diện này thôi, các thầy thuộc đông y chuyên nghiệp mà thấy chỉ e cũng bị chấn trụ.

“Bông!” – Diệp Sảng vẫn không ngẩng đầu. Nữ bác sĩ thần tốc đưa miếng bông cho hắn.

Động tác của Diệp Sảng rất thuần thục cho nên mọi người đều quên Diệp Sảng chỉ là một bảo vệ quèn. Rất nhiều người có ảo giác đây chính là phòng cấp cứu giải phẫu ở bệnh viện.

“Cồn!” – Diệp Sảng nhanh tay đến nỗi mọi người phải nói là hoa hết cả mắt. Cầm máu, tẩy trùng, tiêu độc… một loại thao tác phức tạp bị hắn thực hiện 2 phút đã xong.

Thực ra lúc này người cảm thấy rung động nhất là Ngưu ca. Ngưu ca nhớ lại hôm phỏng vấn, biểu hiện của Diệp Sảng đã rất ngưu rồi. Đương nhiên An Hi càng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra ngày hôm ấy, nghĩ thầm Diệp tử sử dụng tới bản lĩnh cắt hoa ngày trước. Lúc trước ở Hoa Như Ngọc, Diệp Sảng từng cắt tỉa gọn gàng đẹp đẽ 999 đóa hoa hồng trong 6 giờ. Tốc độ này nhanh tới nỗi làm người ta trống mắt líu lưỡi.

“Quân ca, cố nhịn một chút!” – Diệp Sảng nhận lấy kim khâu, bắt đầu khâu miệng vết thương lại.

Lúc trước Quân Oa cũng là bộ đội dã chiến, đương nhiên sẽ chịu đựng được đau đớn này. Rất nhanh, Diệp Sảng lại giấu hộp đồng đựng ngân châm vào túi áo mình.

Ngũ Tiểu Niên ngạc nhiên: “Ổn rồi?”

Diệp Sảng: “Chưa, Quân ca bây giờ chỉ có thể chịu được nhiều nhất nửa tiếng, nếu không vào bệnh viện truyền máu thì vẫn sẽ nguy hiểm tới tính mạng.”

May sao bên ngoài có người kêu lên: “Xe cứu thương đến rồi!”

Ngũ Tiểu Niên thở dài một hơi nhẹ nhõm. Tất cả bảo vệ ở đây đều tung hô. Ngưu ca vỗ vỗ vai Diệp Sảng: “Diệp tử, lần này hoàn toàn nhờ có chú a!”

Hắn không thấy lúc này đầu Diệp Sảng đầy mồ hôi. Trong toàn bộ quá trình phẫu thuật vừa rồi, chỉ cần bất kì một mắt xích nào xảy ra lỗi, tính mạng Quân Oa sẽ thật sự bị đe dọa nghiêm trọng.

An Hi đưa cho Diệp Sảng gói khăn giấy, lia tới một ánh mắt cổ vũ: “Diệp tử, tốt lắm!”

Lúc này, người đến Kỳ Lợi không chỉ có bác sĩ chuyên nghiệp chân chính mà xe cảnh sát cũng đã tới. Rất nhiều cảnh sát cầm vũ khí trong tay đi vào công trường. Đương nhiên, cũng chỉ có tập đoàn công ty Kỳ Lợi mới có thể khiến cho cảnh sát để tâm nhiều như vậy.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng từ trong xe cứu thương chạy tới có kinh nghiệm rất phong phú, chỉ nhìn thoáng qua thương thế của Quân Oa liền hoài nghi nhìn nữ bác sĩ: “Vết cắm ngân châm này là ai làm? Ai?”

“Tôi… tôi… tôi…” – Nữ bác sĩ đã bị chuyện đột ngột liên tiếp xảy ra làm cho mê muội, nhất là bị Diệp Sảng làm cho kinh hãi tột độ, nhất thời nói lắp, không một câu nên hồn.

Bác sĩ đó lại tưởng là do cô làm, gật đầu nói: “Có giấy phép không?”

“Có, có!” – Nữ bác sĩ quả nhiên là khẩn trương. Hiện tại muốn làm nghề này phải có giấy phép của quốc gia cấp cho. Cô không muốn mình bị chụp cái mũ bác sĩ rởm.

Ai ngờ bác sĩ mặc áo blouse trắng cũng lộ ra biểu tình buồn bực: “Trình độ này mà lại đi làm bác sĩ tư ở đây, tại sao không tới bệnh viện của tôi làm bác sĩ trưởng? Xem vết châm này, máy móc kĩ thuật tiên tiến cũng chưa chắc tinh tế được như vậy đâu. Lợi hại nha!”

Nữ bác sĩ nói: “Kỳ thật, kỳ thật tôi…”

Diệp Sảng vội nói: “Bác sĩ, anh ấy mất máu quá nhiều, cần lập tức truyền máu!”

Bác sĩ mặc áo blouse trắng gật đầu: “Người bệnh cần cấp cứu. Đặt cậu ấy lên cáng! Động tác nhanh lên!”

Lần này không đợi mấy bác sĩ, y tá động thủ, đám Ngưu ca đã nâng Quân Oa lên vọt ra ngoài.

Diệp Sảng nhỏ giọng nói: “Này… à… phó tổng, tôi muốn xin phép nghỉ, theo họ tới bệnh viện. Vạn nhất kho máu của bệnh viện không có nhóm máu tương xứng thì tôi có thể hiến!”

Bây giờ Ngũ Tiểu Niên rất tin tưởng Diệp Sảng: “Không cần xin phép, đi với tôi!” – Hắn lại nhìn Liễu Nham Phong ở bên cạnh một cái - “Liễu tổng cũng đi cùng chứ?”

Liễu Nham Phong gật gật đầu, trầm giọng nói: “Tiểu An, đi cùng đi!”

Lần này đi cùng xe với Ngũ Tiểu Niên thật sự rất oai. Dọc đường đi có xe cảnh sát hộ tống mở đường, ngay cả Diệp Sảng cũng chưa từng hưởng thụ qua loại đãi ngộ này.

Sự thật chứng minh Diệp Sảng lo lắng là có lí. Kho máu của bệnh viên quả nhiên thiếu máu O. Bảy, tám huynh đệ phòng bảo vệ đang ở trong phòng phẫu thuật, nghe y tá nói cần truyền máu liền từng người một giơ tay: “Tôi, tôi! Lấy của tôi! Của tôi cũng máu O.”

Đến lúc này Ngũ Tiểu Niên mới thở dài một hơi nhẹ nhõm thật sự. Xem ra Quân Oa không sao rồi. Lần này thực sự là tai nạn chết người. Hắn lại phải chịu trách nhiệm quá lớn rồi.

An Hi ở hành lang, kéo Diệp Sảng qua một bên nhỏ giọng nói: “Diệp tử, nhìn không ra cậu còn biết thuật châm cứu cổ nha!”

Diệp Sảng cười ha ha: “Em chỉ biết một chiêu cầm máu thôi, còn lại thì em chịu!”

An Hi hiếu kì: “Cậu học ở đâu?”

Diệp Sảng cười cười: “Trước kia nhà em có thân thích với một lão trung y tinh thông thuật châm cứu cho nên em thường xuyên được xem chú ấy châm cứu. Vừa rồi thật sự rất nguy cấp nên em mới mạo hiểm thử một phen. Hắc hắc, không nghĩ lại thành công. Ha ha…”

An Hi quả nhiên bị tiểu tử Sảng Sảng lừa, tựa tín phi tín nhìn hắn: “Phải không?”

“Tất nhiên là phải!” – Diệp Sảng bắt đầu tự biên tự diễn.

Cái gì mà chỉ mạo hiểm thử một lần? Toàn là chém gió. Châm cứu là thứ mà cứ nhìn là biết sao? Y học truyền thống của Trung Quốc, cho tới ngày hôm nay, bao nhiêu bác sĩ có kinh nghiệm 8, 10 năm còn chưa có thể đạt tới trình độ này của Diệp Sảng. Vốn Diệp Sảng cũng không muốn dùng tới tay nghề này. Nhưng hôm này sự tình xảy ra quá bất ngờ. Tất nhiên hắn sẽ không thể đứng nhìn đồng sự chết trong khi mình có thể cứu được. Cho nên hắn không muốn phá lệ cũng phải phá.

“Ai… chị An.” – Diệp Sảng thở dài.

“Sao?” – An Hi khó hiểu.

Diệp Sảng thật sự vô sỉ: “Hôm nay ra khỏi nhà em chỉ mang theo 1 tệ 3 đồng, trưa nay chị mời cơm em ở nhà ăn công ty được không? Mỗi ngày em đều ăn cơm miễn phí nên rất nhớ mấy món mất tiền…”

An Hi cười: “Không thành vấn đề. Hôm nay biểu hiện của cậu thật sự quá tốt. Muốn ăn gì chị cũng cho!”

Diệp Sảng đảo con người một vòng: “Vậy được, để em nghĩ xem. Cánh gà kho tàu, sườn xào chua ngọt, thịt thỏ xào cay, thịt ướp tương…”

Tiểu tử Diệp Sảng một hơi kể mười mấy món mặn nhưng không hề nhắc tới một món chay nào, thật sự là hồ ly xảo trá.

An Hi còn chưa trả lời, Ngũ Tiểu Niên đã đi tới, vui mừng nói: “Diệp tử, trưa nay tôi mời cậu dùng bữa.”

Phó tổng công ty mời cơm, Diệp Sảng đương nhiên không thể cự tuyệt. Trên thực tế, sau khi trở lại công ty khai đơn, Diệp Sảng liền được các công nhân viên của Kỳ Lợi hoan nghênh chào đón như anh hùng. Chuyện sớm đã được truyền đi khắp công ty. Rất nhiều người biết nhờ có Diệp Sảng mà một nhân viên bảo an của công ty mới giữ được một mạng. Các công nhân viên ở đây đều tung hô động viên Diệp Sảng bởi mọi người đều cảm nhận được một cảm giác an toàn cùng thân quen. Ngưu ca và Quân Oa sớm đã bằng 5 người bọn họ đánh lùi một đám người. Mà Diệp Sảng cũng phối hợp chữa bệnh bảo toàn mạng sống cho Quân Oa. Hiện tại lại có cảnh sát bắt đầu tham gia công trường, xem ai về sau còn dám tới nháo sự nữa.

Ngũ phó tổng không nuốt lời, thực sự giữa trưa mời Diệp Sảng ăn cơm. Trong lịch sử ở tập đoàn Kỳ Lợi, một CEO mời cơm một bảo vệ vẫn là lần đầu tiên phá lệ xảy ra. Khi đoàn người Diệp Sảng đi vào căn-tin, rất nhiều người đang dùng cơm đều chiếu ánh mắt tôn trọng vào Diệp Sảng. Cũng không biết là ai khởi đầu, một lát sau trong phòng ăn liền vang lên tiếng vỗ tay rào rào như sóng thần đổ bộ.

Ngũ Tiểu Niên rất ít khi ăn ở căn tin công ty, thật vất vả mới tới một lần liền thấy cảnh tượng này, nhịn không được có chút cảm khái. Loại đoàn kết như thế này ở Kỳ Lợi thực sự là cực kì hiếm. Cũng chỉ có Diệp Sảng mới có thể làm vậy.

Tô Mị cùng bộ phận nhân sự ăn cơm ôm một bụng hỏa. Nhưng thấy Diệp Sảng cùng dùng cơm với Ngũ phó tổng, đám người cũng không dám hó hé gì. 

Diệp Sảng đương nhiên không thèm nhìn cô ta, khua tay với mọi người: “Mọi người đừng khách khí, đừng khách khí!”

Hắn rất muốn học Phản Thanh Phục Minh rống mấy câu: “Hành tẩu giang hồ, thay trời hành đạo là việc mà người trong chính đạo như ta nên làm.”. Nhưng trưa nay Trang bá mời Diệp Sảng hai chai bia, tên này cũng không giữ hình tượng, cuồng ăn lạm uống, tướng ăn như tội phạm đang cải tạo nên lại nuốt xuống, không dám nói.