Vô Hạn Sủng Ái

Chương 46




Hằng Phỉ rời khỏi Vĩnh Thịnh tập đoàn chưa khỏi bằng hoàng. Sắc mặt trắng bệnh đến doạ người, tài xế lái xe ánh mắt cẩn thận nhìn về phía sau người. Hằng Phỉ thiếu gia phản ứng hôm nay quá mức kỳ lạ, hắn không giống như mọi khi. Lúc này chắc hẳn đã phân phó với quản gia làm hắn yêu thích nhất đồ ăn. Còn có gọi cho ông chủ và phu nhân nữa. Hằng Phỉ thiếu gia cái gì đều không làm, thất thần thật lâu.

Hằng Phi nội tâm vô cùng bất an. Thanh niên đó khuôn mặt, nhớ đến thôi cũng khiến hắn rùng mình, bất an lo sợ.

Thói quen hằng ngày đều quên đi.

Hằng Phỉ có một nỗi đau in ở trong máu, đâm ở trong tim. Là cái gai đâm chọt xương tủy hắn hơn hai mươi năm.

Hằng Phỉ luôn suy nghĩ, vì sao hắn không phải là chân chính Hằng gia tiểu thiếu gia. Vì sao hắn chỉ là con nuôi danh phận?!

Hằng gia thân nhân ở trước mặt hắn quan tâm hắn, cưng chiêu hắn nhưng xa xa không đủ. Hằng Phỉ biết phía sau lưng hắn bọn họ luôn âm thầm đi cái cái đã chết chân chính Hằng gia tiểu thiếu gia! Bọn họ chỉ là đang từ nơi hắn, tìm kiếm hình bóng hài tử của họ mà thôi. Hằng Phỉ được nhận nuôi là vì hắn có gương mặt khá giống với

Hằng phu nhân, tính theo số tuổi bằng với số tuổi hài tử đã mất của họ. Cũng bởi vì lẽ đó, hắn là đứa trẻ may mắn được hào môn gia đình nhận nuôi.

Hằng Phỉ âm thầm cười nhạo. Chết thấy xác, sống thấy người. Đào không ra được một chút manh mối người ngần ấy năm sớm đã nên tắt hi vọng, không chết thì đã gì?! Hằng gia người luôn ngày đêm mong chờ, một ngày nào đó tìm được hài tử. Hằng Phỉ lại khác, hắn cầu mong ngày đó không bao giờ xảy ra. Để hắn mãi mãi là Hằng gia thiếu gia, hoàn toàn thay thế đi không biết sống chết cái kia hắn. Không cần cướp hết công sức của hắn, không cần sáo trộn cuộc sống hắn dày công vun đắp lên, không tốt hơn sao?

Hằng Phỉ móng tay đâm vào da thịt. Gương mặt đó quá mức giống với mẫu thân. Giống đến nỗi hắn có thể nhận ra, thanh niên đó là người trên dưới Hằng gia cực khổ tìm kiếm. Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt, cực cực khổ khổ tìm kiềm lại để cho hắn nhìn thấy. Có phải hay không ông trời muốn nhắc nhở hắn?! Không cần giữ lại cái kia

han?!

Hằng Phi hối hận nghĩ, hắn vì sao không ngăn cản đại ca. Làm hắn không cần chuyển công tác đến nơi này. Nếu như hắn còn sống, vậy không lâu nữa Hằng gia sẽ có tin tức về hắn. Hằng Phỉ ánh mắt lướt qua một tia ngoan độc, hắn tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra.



Đúng vậy, hắn phải ngăn cản hết thảy. Hắn không thể để Hằng gia nhìn thấy cái kia hắn. Hằng Phỉ liên hệ với một người. Xong việc, Hằng Phỉ mới thấy an tâm hơn một chút. Ngươi đừng oán hận ta, trách ngươi đã xuất hiện ở ta trước mặt, trách ngươi còn tồn tại trên thế giới này. Hãy trở thành người chết đi.

Hằng Phỉ bình ổn lại cảm xúc, tươi cười chạy vào bên trong biệt thự. Hắn ngay lập tức nhìn thấy tuấn tú cùng nghiêm túc bộ dạng đại ca. Hắn chợt khựng lại vài giây, nhanh chóng chạy đến, ngồi xuống hắn bên cạnh, nhoẻn miệng cười thật tươi. " Đại ca, ngươi về nhà cùng ta dùng bữa tối sao?! "

Hằng gia người vô cùng bận rộn, số lần cùng nhau ăn một bữa cơm có thể đếm trên đầu ngón tay. Hằng Phỉ luôn luôn dùng bữa một mình. Cô đơn cảm giác, một mình ở trong căn phòng rộng lớn, đối với hắn quá mức quen thuộc.

Đại ca trở về không báo một tiếng. Hắn vừa giật mình vừa vui. Đại ca tính cách hắn hiểu, luôn dùng một bộ mặt lạnh nhìn người. Nhưng bên trong vô cùng ấm áp, mỗi lần đại ca đi công tác đều mang về cho hắn vô số món quà. Hằng Phỉ đối đại ca kính trọng, cùng ngưỡng mộ.

" Không phải." Nụ cười bất giác cứng đờ, Hằng Phỉ không khỏi sựng lại một chút, cảm giác được điều không ổn.

Lại nghe đại ca nói.

" Chiều hôm nay, ta nhận một cuộc gọi." Hằng Phỉ âm thầm nuốt một ngụm nước miếng. Đại ca khí thế làm hắn sợ hãi, bí mật dịch người ra xa một chút. " Là Vĩnh Thịnh tổng tài. Ngươi biết hắn nói gì với ta không?! " Hằng đại ca giọng nói từ từ, trầm ổn mang theo băng hàn đâm vào Hằng Phỉ tâm trí. Hằng Phỉ nghe đến đây, đã biết được đã có chuyện gì xảy ra. Xoay chuyện lại mọi thứ. Nam nhân bất ngờ xuất hiện đó, hắn vậy mà là người đứng đầu

Vĩnh Thịnh?! Hằng Phỉ trái tim đập bang bang, như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.

Hắn toàn thân run rẩy, sợ hãi nuốt chửng hắn, Hằng Phỉ hối lỗi quỳ gối cầu xin đại ca. " Đại ca, là ta sai. Ngươi, ngươi tha thứ cho ta. " Hằng Phỉ hai tay chà xát, khẩn cầu cầu xin tha thứ, không còn bộ dạng kiêu căng ngạo mạn đối với Lâm Tử Thanh kia. Đại ca một khi tức giận vô cùng đáng sợ, hắn không thể hứng chịu nổi.

" Hằng Phỉ, ngươi thật biết kiếm việc cho ta làm a. " Hằng Phỉ đón nhận ánh mắt hàn ý từ đại ca, máu như bị đông cứng hoàn toàn. Hằng Phỉ chậm chạp lắc đầu. " Ta làm ngươi ngoan ngoãn ở nhà, chăm chỉ học tập một chút. Không cần nơi nơi gây loạn, ngươi để ta lời nói đi nơi nào?! " Hằng Vân bóp lấy khuôn mặt của Hằng Phỉ, khuôn mặt này quả thực giống với mẫu thân, nhất là đôi mắt. Nhưng dù là thế, Hằng Phỉ không bao giờ có thể thay thế được hắn đệ đệ.

"Ngươi hết lần này đến lần khác tạo cho ta 'kinh hỉ. Hằng Phỉ, Hằng gia có thể bảo vệ ngươi nhất thời, lại không thể bảo vệ ngươi cả đời. " Hằng Phỉ cảm giác cằm hắn muốn bị bóp nát. Hắn không giám phản kháng, một khi có hành động chống đối, đại ca sẽ còn làm ra điều còn khủng khiếp hơn đối với hắn.