Vô Hạn Sủng Ái

Chương 62




Sau khi được cẩn thận điều dưỡng và phục hồi khả năng đi lại. Lâm Tử Thanh đã có thể được bác sĩ cho phép xuất viện. Tuy nhiên, định kỳ hai tháng một lần phải đến bệnh viện kiểm tra.

Hoắc Tinh Tuyền nhất nhất ghi nhớ. Còn kém lấy vở ra ghi chú mà thôi.

Lâm Tử Thanh nằm trong lồng ngực nam nhân ngủ say, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc.

Hoắc Tinh Tuyền từ tốn vỗ nhẹ lưng của ái nhân, làm hắn dễ dàng đi vào giấc ngủ.

Nam nhân ánh mắt lúc này mới nhìn thấy được sự nhu hòa của sự sống, không còn lạnh băng trầm đục thiếu đi linh hồn như trước kia.

Nam Tùng Anh từ kính chiếu hậu âm thầm quan sát hai người. Tảng đá trong lòng cuối cũng cũng đã được gõ xuống. Hắn khẩn cầu, không cần có thêm chuyện gì xảy ra nữa. Hắn trái tim yếu đuối này sẽ không chịu nổi mất.

Vì chúc mừng hai vị chủ nhân trở về nhà, Hoắc quản gia dày công chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ chào đón hai người.

Thiếu phu nhân gặp nạn, trên dưới biệt thự đều lo lắng.

Xung quanh biệt thự bao trùm một nổi u uất, lạnh lẽo. Cho đến bây giờ mới biến mất đi.

"Tại sao lại có ớt chuông vậy?! " Lâm Tử Thanh nhíu mày nhìn thực đơn của ngày hôm nay.



" Không phải ngươi rất thích ăn hay sao?! " Nam nhân hỏi. Hoắc quản gia gật đầu. Hắn cũng có cùng chung thắc mắc với thiếu gia. Thanh niên thật thích ăn ớt chuông, sau khi có một loại ớt trái cây được nhân giống. Trong tủ lạnh đều chứa thật nhiều loại ớt trái cây này.

"Ta không thích. " Lâm Tử Thanh lắc đầu. Đáng thương muốn mệnh nhìn nam nhân. Hoắc Tinh Tuyền thở dài, cho người mang đĩa ớt chuông xào thịt xuống.

" Ăn nhiều một chút, ngươi thật gầy. " Nam nhân một bên không chuyên tâm ăn uống, liên tục gắp thức ăn cho thanh niên. Thanh niên hôn mê không tỉnh, ngày qua ngày chỉ có thể chuyền dịch dinh dưỡng duy trì sự sống.

Thân thể đều gầy một vòng lớn, nam nhân đau lòng cực kỳ.

" Ngươi cũng ăn nhiều vào. " Lâm Tử Thanh cong mắt, không quên gắp thức ăn cho nam nhân. Thức ăn hôm nay thật ngon, chỉ trừ một điều. Hắn thực chán ghét ớt chuông.

"Ừm." Hoắc Tinh Tuyền ánh mắt hơi ám, nhìn sợi cà rốt trong chén cơm. Ái nhân biết, hắn cực kỳ chán ghét ăn cà rốt. Cũng sẽ không miễn cưỡng hắn ăn loại thực phẩm này. Nam nhân nhíu mày, vẫn là ăn thức ăn Lâm Tử Thanh gắp qua.

"Ta muốn ăn bánh kem, còn có trái cây nữa. Mau mau đi chuẩn vị đi. " Dùng bữa xong, Lâm Tử Thanh thoả mãn xoa xoa bụng. Ngay lập tức thúc dục Hoắc quản gia đi chuẩn bị đồ ăn tráng miệng.

Hoắc Tinh Tuyền bế thanh niên ngồi trên đùi của hắn, xoa xoa cái bụng có hơi căng tròn, không hài lòng nói. " Ăn no như vậy còn muốn ăn thêm, không sợ bể bụng sao?"

"Làm sao có thể? Ta còn có thể ăn được. " Lâm Tử Thanh hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của nam nhân, lắc đầu nói.

" Không thể ăn nhiều. " Hoắc Tinh Tuyền cẩn thận nhắc nhở thanh niên.

Thanh niên mệt mỏi, lại lười biếng không muốn làm gì. Hoắc Tinh Tuyền chỉ có thể bắt đắc dĩ, ôm người về phòng ngủ chính.



Lâm Tử Thanh ngồi trên giường, ánh mắt tìm tòi nhìn khắp nơi. Căn phòng lấy màu trầm làm chủ đạo, cửa sổ sát đất lấy ánh sáng cực kỳ tốt. Cách bài trí khá đơn giản nhưng tinh tế, đẹp đẽ. Còn có không ít các bức ảnh của hắn và nam nhân.

Lâm Tử Thanh yêu thích không thôi cầm một khung ảnh lên thưởng thức. Nụ cười dần tắt lịm đi.

"Tinh Tuyền, ngươi đang làm gì vậy? " Lâm Tử Thanh có chút thấp thỏm lo âu mở cửa thư phòng, rụt rè đứng ngoài cửa hỏi thăm. " Ta có thể tiến vào sao?! "

Hoắc Tinh Tuyền giời mới không đống tư liệu, không mấy phản ứng trước xưng hô của ái nhân, hắn thở dài. " Vào đi. "

"Ngươi thật là vất vả. Là ông chủ công việc cũng nhiều như vậy, chất thành đống. " Lâm Tử Thanh treo lên đùi nam nhân, ngồi xuống. Oán hận chỉ chỉ hai núi giấy trước mặt. Còn không phải vì bọn chúng, Tinh Tuyền đều không có thời gian ở bên cạnh hắn.

" Tinh Tuyền, không cần làm việc nữa có được không?! Ngươi bồi ta chơi đi. " Lâm Tử Thanh câu cổ nam nhân, nũng nịu giọng nói người nghe đều phải nổi da gà. Hoắc Tinh Tuyền xem như không thấy, xoa nhẹ má người trong lòng.

"Không được, rất nhiều chuyện cần đích thân ta giải quyết." Nghe được lời này Lâm Tử Thanh tức giận, nhảy xuống người nam nhân, chỉ trích kèm theo nghẹn ngào tiếng khóc.

"Ta quan trọng hay đống giấy này quan trọng?? Ngươi phải cùng ta đi chơi!! " Giọng điệu ra lệnh này khiến nam nhân khó chịu, ánh mắt lại vô cùng bình lặng nhìn thanh niên.

"Được, ta bồi ngươi." Thanh niên thái độ quá mức kiên quyết. Hoắc Tinh Tuyền đành gác lại công việc, cùng ái nhân đi ra ngoài giải sầu. Vừa mới tỉnh lại, cái gì đều không nhớ, tính cách cũng có chút thay đổi, khiến nam nhân đau đầu.

"Muốn đi nơi nào?" Nam nhân kiên nhẫn hỏi thanh niên. Công việc dồn ứ, không thể ngày một ngày hai có thể giải quyết vẹn toàn. Nhưng làm thanh niên vui vẻ vẫn là điều quan trọng nhất.