Vợ Mình Tự Mình Nuôi

Chương 101




Lục Lê uống say chuếnh choáng mờ mịt nhớ lại những lời mình nói lúc nhỏ.

Hơn nửa ngày sau hắn mới tìm được mấy mảnh rời rạc từ trong ký ức xa xôi mơ hồ.

Đúng là lúc bảy tuổi Arno có xúi Khương Nghi học tiến sĩ, chỉ ước gì cậu học cả đời.

Còn âm thầm lên mạng tìm hiểu độ tuổi bình quân để học xong tiến sĩ là ba mươi ba tuổi.

Học xong tiến sĩ Khương Nghi đã ba mươi ba tuổi rồi.

Lúc bảy tuổi hắn nghĩ gì nhỉ?

À.

Hắn nghĩ sau ba mươi ba tuổi Khương Nghi mới kết hôn.

Nửa đêm nằm mơ hắn cũng phải cười tỉnh.

"......"

Lục Lê im lặng, đờ đẫn nhìn cây non trong album ảnh.

Ba mươi ba tuổi mới kết hôn.

Giờ hắn chỉ muốn xuyên về lúc đó vả mình mấy cái vì ý nghĩ nửa đêm nằm mơ cũng phải cười tỉnh thôi.

Cha Khương đã ngà ngà say trước bàn ăn lè nhè một hồi mới sực nhớ ra bà cụ còn ngồi trên ghế salon.

Ông giật nảy mình, trong lòng nhất thời lộp bộp, men say lập tức vơi đi quá nửa.

Lúc nãy ông vừa nói bé ngoan kết hôn với thằng nhóc này......

Bà cụ vẫn chưa biết bé ngoan và thằng bé tóc vàng trước mặt yêu nhau.

Nếu biết cháu cưng của mình hẹn hò với một nam sinh thì chỉ sợ thảm cỏ nhà họ Lục đều bị bà cụ này xới tung.

Cha Khương run sợ ngẩng đầu lên, ai ngờ thấy bà cụ híp mắt chống gậy cười khúc khích xem kịch trên TV, thỉnh thoảng lại phá lên cười ha ha.

Cha Khương xoa mặt một cái, ông e dè nói: "Mẹ, mới nãy con nói bé ngoan......"

Còn chưa dứt lời thì đã thấy bà cụ mờ mịt quay đầu hỏi Khương Nghi: "Bé ngoan, có ai gọi bà đúng không nhỉ?"



Khương Nghi khẽ gật đầu rồi nhắc bà: "Bà nội, ba cháu gọi bà đấy ạ."

Bà cụ lẩm bẩm: "Gọi bà già này làm gì?"

Bà chống gậy cầm điều khiển từ xa tăng âm lượng tivi lên, vừa xem kịch vừa càm ràm: "Chuyện quái gì cha cháu cũng phải gọi bà già này hết......"

Dứt lời bà cụ lại say sưa ngon lành xem kịch, tựa như hoàn toàn không nghe thấy hai người nói chuyện ở bàn bên kia.

Cha Khương thở phào nhẹ nhõm, đang định tiếp tục bày tỏ nỗi thương cảm với Lục Lê thì phát hiện người trước mặt còn thất hồn lạc phách hơn cả mình.

Cha Khương: "???"

Rốt cuộc là ông giao phó con trai hay người trước mặt giao phó con trai vậy hả?

Mãi đến khi Khương Nghi tiễn hắn ra cổng, Lục Lê vẫn còn thất hồn lạc phách.

Khương Nghi kỳ quái hỏi hắn bị sao vậy.

Lục Lê đờ đẫn ngẩng đầu lên, chưa từ bỏ ý định mà nhìn cậu hỏi: "Phải ba mươi ba tuổi mới học xong tiến sĩ thật sao?"

Khương Nghi nở nụ cười, cậu nhéo tay Lục Lê nói: "Đâu phải ai cũng học xong lúc ba mươi ba tuổi đâu."

Lục Lê đứng thẳng lên, ôm ấp hy vọng hỏi: "Vậy cũng chưa chắc là ba mươi ba tuổi đúng không?"

Khương Nghi mỉm cười, giờ phút này như bị thầy hướng dẫn ngoài năm mươi tuổi nhập xác, ôn hòa nói: "Đương nhiên rồi. Hầu hết mọi người đều tốt nghiệp muộn nên chắc chắn sẽ không thuận lợi học xong tiến sĩ ở tuổi ba mươi ba đâu."

Vẻ mặt cậu càng thêm hiền hòa: "Thầy hướng dẫn của tớ giờ đã bốn mươi lăm tuổi rồi mà còn đang viết luận văn tiến sĩ đó."

Lục Lê: "......"

Bốn mươi lăm tuổi.

Hắn chết lặng nghĩ thà giết mình còn hơn.

Khương Nghi vỗ đầu hắn thân mật nói: "Về đi. Nhớ cất kỹ hai chục triệu đó."

Lục Lê thẫn thờ gật đầu.

Vật này phải mười mấy năm sau mới được xuất hiện trong lễ cưới.

Có thể không cất kỹ được sao?

Hắn cười cha mình cùi bắp.

Cha hắn cười hắn hơn ba mươi tuổi vẫn không danh không phận không có giấy hôn thú.

Kể từ đêm đông hôm đó nói chuyện ba mươi ba tuổi chưa chắc đã học xong tiến sĩ, Khương Nghi phát hiện Lục Lê bắt đầu xem trọng việc học của cậu.

Sau lễ khai giảng, Lục Lê đặt một giá sách ở nhà thuê rồi mua cả đống sách chuyên ngành sinh học xếp thành dãy, chỉ thiếu điều cúng bái nữa thôi.

Sợ Khương Nghi đọc thiếu một quyển sẽ phải tốt nghiệp trễ một năm.

Khi Khương Nghi gõ báo cáo thí nghiệm, Lục Lê nín thở đi trên thảm, cứ như phát ra một âm thanh nhỏ xíu cũng là tội không thể tha.

Lâu lâu Khương Nghi ngẩng đầu lên lại thấy Lục Lê trừng mắt nhìn số liệu trên laptop của cậu, mặc dù xem không hiểu nhưng sắc mặt cực kỳ nghiêm trang.

Cứ như thể không phải hắn nhìn số liệu thí nghiệm mà đang nhìn một viên ngói một viên gạch xây đắp cuộc hôn nhân tương lai của mình vậy.

Khi Khương Nghi xóa một dãy số liệu, Lục Lê giật thót hỏi cậu: "Sao cậu lại xóa đi thế?"

Khương Nghi cúi đầu nhìn rồi bất đắc dĩ nói: "Số liệu không khớp nhau, số cuối lớn như vậy chắc chắn là có vấn đề rồi."



Lục Lê hậm hực nói: "Được thôi."

Vẻ tiếc nuối kia cứ như không phải Khương Nghi xóa số liệu mà lấy đi một viên ngói một viên gạch xây đắp cuộc hôn nhân tương lai của hắn không bằng.

Mặc dù Lục Lê hết sức coi trọng việc học của Khương Nghi nhưng vẫn khó tránh khỏi căm thù một vài thứ như hồi bé.

Lúc nhỏ căm thù sách giáo khoa, lớn lên thì căm thù thí nghiệm.

Bởi vì một khi Khương Nghi làm thí nghiệm, hầu như cuối tuần nào cũng nhốt mình trong phòng thí nghiệm tới khuya mới về.

Thỉnh thoảng Lục Lê bơ vơ ngồi trên giường, ủ rũ nói với Khương Nghi vừa về nhà cởi áo khoác: "Thời gian cậu ở với tớ còn không nhiều bằng ở với chuột bạch trong phòng thí nghiệm nữa."

Ít nhất chuột bạch còn có thể nhảy nhót trong tay Khương Nghi, thân mật ở với cậu cả ngày.

Khương Nghi thường xuyên chột dạ.

Bởi vì sự thật đúng là như thế.

Nhưng cậu luôn biết cách dỗ người bên cạnh.

Chỉ cần một nụ hôn say đắm thì người trước mặt sẽ phấn chấn lại ngay.

Mặc dù đôi khi phải trả giá khá lớn, thường là bị hắn nắm cổ chân kéo lại, vừa ra sức đưa đẩy vừa cúi đầu hôn tai cậu, nói lần sau phải ở với mình lâu một chút.

Ít nhất phải lâu hơn chuột bạch mới được.

Những lúc như vậy Khương Nghi đều nói không nên lời, ánh mắt tan rã, lệ rơi đầm đìa, vùi đầu cắn gối.

Cuối năm hai, thành tích của Khương Nghi đứng đầu cả khoa Sinh học.

Thành tích siêu việt cộng thêm tướng mạo xuất chúng xưa nay luôn trở thành tâm điểm của đám đông.

Nhưng hầu như cả khoa đều biết cậu sinh viên xuất sắc nhìn có vẻ lạnh lùng xa cách này rất thích nhốt mình trong phòng thí nghiệm.

Về sau có không ít người ở khoa Sinh học thấy cậu sinh viên xuất sắc lạnh lùng này ngậm bánh mì ngồi xổm cạnh bồn hoa, ấp úng nói với người trong điện thoại mình đang ăn cơm ở căn tin, bởi vậy ai cũng biết Khương Nghi là hoa đã có chủ.

Nam sinh tóc vàng kiêu căng ngang tàng, tính cách không tốt lắm.

Nhưng thường xuyên gọi trà chiều, cà phê và trà sữa cho các thành viên trong tổ thí nghiệm, cả học kỳ chưa từng gián đoạn, hầu như người nào cũng được đãi uống trà chiều.

Chuyện nam sinh tóc vàng nhờ cũng rất đơn giản.

Chỉ cần mọi người ở đó đừng cho Khương Nghi ăn trong phòng thí nghiệm thôi.

Có mấy sinh viên phải đuổi kịp tiến độ nên trong túi luôn trữ sẵn đồ ăn vặt chống đói, hễ đói bụng thì ra ngoài phòng thí nghiệm ăn để bổ sung năng lượng, nhân tiện nghỉ ngơi một lát.

Túi Khương Nghi luôn bị nhét đầy ắp, thỉnh thoảng cậu cũng chọn mấy thứ không gây nóng người như bánh mì và sô cô la, ăn xong lại quên mất bữa chính.

Dù sao làm thí nghiệm cũng rất hiếm người có thời gian đi ăn.

Về sau ít ai cho cậu ăn vặt nên Khương Nghi đến căn tin ăn cơm rất đúng giờ.

Mùa xuân năm thứ ba, Lục Lê từng bước tiếp quản công ty, thường xuyên làm việc ngày đêm hai mươi bốn giờ không nghỉ.

Nhưng lần nào đi công tác Lục Lê cũng dành chút thời gian đi mua xếp hình ở thành phố đó cho Khương Nghi.

Dần dà trợ lý của Lục Lê đều biết rõ thói quen này của Lục đại thiếu gia.

Cho đến một ngày nọ, Lục Lê đi công tác với Lục Tiêu, bàn việc xong trợ lý như thường lệ muốn tìm giùm Tiểu Lục tổng xem ở thành phố này có chỗ nào bán xếp hình không, nhưng Lục Lê lại ra thẳng sân bay.

Trong lúc chờ máy bay, trợ lý thấy Tiểu Lục tổng luôn lạnh lùng nghiêm mặt, tính tình hết sức nóng nảy này lộ ra ý cười trên môi, thấp giọng nói với đầu dây bên kia: "Cuối tuần không làm thí nghiệm sao? Muốn ở với tớ thật à?"



Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì mà ý cười của Lục Lê càng sâu hơn: "Đây là cậu nói đấy nhé. Ừ, khoảng ba tiếng nữa tớ sẽ đến thành phố A. Ứng Trác Hàn? Kệ nó đi, cậu làm người mẫu cho nó là nể mặt nó lắm rồi đấy."

Lục Lê vẫn canh cánh trong lòng, hắn bảo Khương Nghi mặc váy thì cậu không chịu, nhưng tên đầu quắn ngu xuẩn kia khóc lóc ỉ ôi nói mình không tìm được người mẫu thì Khương Nghi mềm lòng đồng ý ngay.

Nhìn bộ dạng Lục Lê, trợ lý chợt nghĩ người mà họ gọi là Tiểu Lục tổng chỉ mới hai mươi tuổi, khi gặp người mình thích cũng giống như bao thanh niên khác mà thôi.

Trong lòng trợ lý hết sức tò mò.

Dù sao Lục đại thiếu gia cũng chưa bao giờ để lộ mặt người yêu.

Mấy con em nhà giàu khác ở công ty luôn sai trợ lý đi mua túi xách hay quần áo cho bạn trai bạn gái mình, ít nhất cũng phải làm tài xế mấy lần.

Nhưng Lục đại thiếu gia chưa từng như vậy.

Mọi việc liên quan đến người yêu hắn đều đích thân làm.

Giống như từ nhỏ đến lớn đã quen tự tay làm, chưa bao giờ để người mình thích phải động tay vào việc gì.

Ba tiếng sau.

Máy bay đúng lịch hạ cánh xuống thành phố A.

Ở sân bay, trợ lý xách vali đi theo Lục Lê, sau đó thấy Tiểu Lục tổng nhà mình ngẩn người nhìn nam sinh cách đó không xa.

Trợ lý ngẩng đầu lên, trông thấy nam sinh gần đó cũng giật mình.

Nam sinh kia dáo dác ngó quanh như đang tìm ai trong đám đông, nhìn khí chất có vẻ trầm lặng hướng nội, tóc đen mềm mại, nước da trắng sáng, gương mặt xinh đẹp vô cùng bắt mắt.

Quan trọng nhất là cậu mặc áo len hồng cổ rộng để lộ một đoạn xương quai xanh, trên cổ đeo đủ loại trang sức bạc, quần jean lưng cao tôn lên vòng eo thon nhỏ.

Quần jean thủng lỗ chỗ bó sát eo hông, những lỗ thủng màu xanh đậm lộ ra đôi chân thon nuột, lúc đi nhìn dài miên man.

Loè loẹt nhưng lại hút mắt cực kỳ.

Trợ lý còn tưởng đây là minh tinh nào nên băn khoăn tự hỏi sao chung quanh không có fan hâm mộ ra đón.

Lục Lê đứng sững tại chỗ, nhìn thấy ánh mắt người qua lại ở sân bay đều đổ dồn vào Khương Nghi, có nam có nữ nhưng hầu hết đều là nam.

Hắn lạnh mặt nghĩ thầm rốt cuộc bọn họ là gay hay Ứng Trác Hàn là gay vậy?

Tên đầu quắn ngu xuẩn kia đóng học phí tám mươi tám ngàn (303 triệu) một năm mà thiết kế quần cho Khương Nghi cũng không nỡ thêm mấy miếng vải hay sao?