-Bác tính cho con ba ngày không xuống được giường ~ "
Cô trong lòng thầm hỏi thăm dòng họ Hắn mấy lần,ở đâu ra cái loại người mặt dày như thế? Lại nói bản thân Cô vừa mới tỉnh dậy,mà tên này đã muốn dày vò Cô sao? Hừ còn lâu nhé.
"Sao bác lại cắn môi của con chứ? "
"Đã nói rồi không được gọi Tôi là bác."
"Nhưng bác già rồi mà! "
Một câu nói khiến cho sắc mặt Hắn thêm tối lại.Một đời Hắn chưa từng bị ai nói già.Ấy vậy mà lại bị cái con người này nói,đôi mắt hổ phách của Hắn bắt đầu nheo lại:
"Xem ra Tôi phải dạy dỗ lại em thật tốt,để khi em nhớ lại còn phải một đời cảm động."
Cô ngây thơ vô số tội nói:
"Bác đi xuống đi,bác đè lên con nặng qúa,đã già lại còn mập nữa chứ. "
"An- Khiết- Nhi "
"Ai là An Khiết Nhi,bác đang nói cái điên khùng gì vậy,mau tránh ra cho cháu đi tìm mẹ cháu. "
Nói rồi Cô dùng tay đẩy Hắn ra nhưng Hắn nào chịu thua,dùng một tay giữ chặt hai tay của Cô lại,cúi xuống hôn,ngăn không cho Cô nói thêm gì nữa.Bao lâu rồi Hắn không thưởng thức vị ngọt của đôi môi này,có trời mới biết bao ngày qua Hắn nhớ Cô đến nhường nào,nhớ khuôn mặt đỏ ửng khi cùng Hắn hòa vào đỉnh cao,nhớ đến những nụ hôn vụng về đáp trả Hắn.Nhớ đến cơ thể mẫn cảm mỗi khi Hắn chạm vào.Nụ hôn của Hắn lúc này không phải là sự chiếm hữu hay đòi hỏi,mà nó là sự nhớ nhung của một người đàn ông dành cho người con gái mà mình yêu.Hắn hôn Cô say đắm,như muốn Cô hòa vào làm một với mình,đôi mắt Hắn dịu dàng rời khỏi môi Cô,cái ánh mắt này sau này nghĩ lại Cô cũng không bao giờ quên,ánh mắt dịu dàng mà chứa chan tình cảm ấy,Hắn nhìn Cô tha thiết nói:
"Anh nhớ em! "
Chỉ 3 từ ngắn gọn.Không phải là một câu nói anh yêu em mà Cô nghĩ.Nhưng nó lại chứa chan bao nổi nhớ nhung,bao hoài niệm,cùng bao tiếc nuối.
Tiếc nuối gì? Đó là Hắn bỏ 7 năm chỉ để nhìn Cô thay đổi từng ngày.Hắn bỏ lỡ một lời yêu,bỏ lỡ cả khoảng thời gian chỉ để nhìn vết thương qúa khứ của Cô.
Định mệnh là gì?
Hắn không xác định được,nhưng điều Hắn hiểu gặp được An Khiết Nhi chính là định mệnh của cuộc đời Lôi Tử Lãnh Hắn.
Đang sống trong hoài niệm một câu nói của Cô khiến bao cảm xúc của Hắn cứ phải gọi là bị bay cao,bay xa,bay không còn gì.
"Nhưng mà cháu chỉ nhớ mẹ thôi! "
"Thế còn Tôi em không nhớ à? "
Cô lấy hai tay xoa xoa mặt Hắn trả lời thỏ thẻ:
"Có biết bác là ai đâu mà nhớ ~ "
Mặt ai kia trở nên biến sắc,trong lòng thầm nguyền rũa,ấy vậy khi tỉnh dậy lại quên đi Hắn,quên đi một người hoàn hảo như Hắn mà nghe được à? Bác? Ai là Bác? Hắn mới không phải.Tại sao lại chỉ nhớ mỗi Dĩ Thuần? Đồng tính hay Bách hợp? Hừ nếu Dĩ Thuần dám cướp người phụ nữa của Hắn,thì Hắn không ngại một cước đá bay Vũ Nhiễm.( Tg: Anh đánh người liên quan vãi lọ:v)
[Vũ Nhiễm ở đâu đó hắc hơi vài cái lẩm nhẫm:
"Kì quái chẳng lẽ do mình đẹp trai qúa nên bị nhiều người nhắc? "]
" Thực sự không nhớ? "
~Liên tục gật đầu ~
Hắn đưa tay luôn vào áo Cô không nói lời nào bóp mạnh vào ngực Cô gian xảo nói:
"Đúng qúa khứ thì chúng ta nên lãng quên.Em không nhớ cũng Không sao.Lên giường vài lần thì tự khắc có kí ức. "
Cô ngoài mặt vẫn tỏ ra ngây ngô nhưng trong lòng thì tức đến xì khói.Trên đời này còn có người mặt dày bằng người đàn ông này? Thì An Khiết Nhi Cô mang họ Lôi.Cô đôi mắt đây sương mù mong manh mà dễ vỡ nói:
"Đau....hức "
Lúc này Hắn mới giật mình vội buông bàn tay đang luôn trong ngực Cô ra ngoài,sau đó theo bản năng lo lắng lại lấy bàn tay xoa xoa phía bên ngoài ngực Cô hỏi:
"Sao đã đỡ đau chưa ? "
Cô thật muốn một đạp đá bay tên đàn ông này xuống một giây trước thì luồn tay vào ngực Cô.Một giây sau tưởng Hắn thấy hành động mình là sai trái rút tay ra,trong lòng Cô còn đang khen Hắn có tình người,có đạo đức,nhưng xin đi hành động này với hành động kia có khác gì nhau? Đều đang lợi dụng ngực Cô đây này.An Khiết Nhi Cô không phải là loại người dễ dụ,Lôi Tử Lãnh để xem em chỉnh anh thế nào.
"Hức...hức "
Từ đôi mắt long lanh của Cô chảy ra hai hàng nước mắt.Khiến cho Hắn một phen bàng hoàng. Đây là lần đầu tiên sau bảy năm Hắn thấy Cô khóc,còn khóc một cách triệt để như thế này,Hắn không phải kiểu đàn ông biết sử dụng lời nói ngọt ngào,dù lời nói là sự hối lỗi nhưng người nghe lại cảm thấy đây là câu đe dọa trắng chợn:
"Không được khóc.Còn khóc nữa Tôi móc mắt em giờ "
Nghe vậy Cô càng khóc lớn hơn.
"Nín.Tôi có làm gì em đâu? "
"Hức...bác bắt nạt...cháu..."
Hắn bật cười dùng một tay chống lên giường tư thế vẫn nằm đè lên người Cô,tay còn lại thì lau nước mắt cho Cô,tỉnh bơ an ủi:
"Ngoan đừng khóc...Tôi là đàn ông sẽ không bắt nạt phụ nữ! "
"Thật không...hức...nhưng cháu là trẻ em không phải phụ nữ...."
Hắn tiếp tục lau nước mắt cho Cô giọng nói vẫn cất đều đều:
"Thật em xem từ nãy đến giờ Tôi làm gì có bắt nạt em? Tôi chỉ nhiều nhất bóp ngực em một lần,cũng không thể nói là ức hiếp,đây chỉ là một hành động xả giao cơ thể. "
Hắn giải thích như kiểu điều ấy là sự thật.Tôi không sai.Các người mới sai khi nghĩ bóp ngực là việc làm xấu ~ Hắn thấy không xấu đây là một hành động xoa bóp có gì đâu mà xấu? Ngược lại Hắn lại nghĩ sau này phải thường xuyên xoa bóp ngực cho Cô,ba tháng qua ngực Cô nhỏ đi không ít.Hắn nghĩ bản thân cần cố gắng thêm ?
Cô nhất thời rơi vào trạng thái ngu toàn tập.Cách nói này mà có thể chấp nhận?
Cô mới tỉnh dậy chưa đây một ngày mà đã muốn đạp Hắn không dưới 10 lần.Dặn lòng kiềm chế và kiềm chế.
Hắn thấy Cô thôi khóc thì bình thản nói:
"Bây giờ thì chúng ta tiếp tục chứ nhỉ? "
"Tiếp tục..gì? "
Hắn nhìn Cô đầy từ bi cùng đức độ trả lời:
"Lên giường.Tạo ra bảo bối.Tránh tình trạng Bố già con trẻ.Em nên ngoan ngoản sinh cho Tôi một đứa con,thì Tôi mới yên tâm rằng tình trùng của mình không bị bất lực . "
Cô vẫn ngu ngơ chưa kịp tiêu hóa,thì bên tai cảm thấy một luồng điện chạy qua:
"Giúp tôi kiểm tra xem Tôi có bị liệt không? Nếu không tại sao em mãi không mang bầu? "
Cô ú ớ...
" a...a.. Bác...á....bỏ áo... Cháu ra "
Hết chương 62.
Vâng Tớ comeback rồi đây......!!!!
Chắc có H nhờ:v
Theo như lời hứa đã up.....a a cho tớ thấy cmt của các cậu nào -))))))))) cho nhau động lực đêê
Tháng 12 tháng của may mắn.
Tháng của anh - tháng của hạnh phúc!
Sao sao sao....bình chọn sao nào!!!!