Vợ Nhỏ Ít Nói

Chương 29: Song thân họ Từ




Bố mẹ Từ xuống xe đi vô nhà trước, Hải Đăng và Từ Phong xuống sau, Hải Đăng muốn kéo hành lí phụ Từ Phong... Từ Phong định cản lại thì nhanh chóng Hải Đăng bị mẹ Từ kéo tay.

" Chưa gì mà đã muốn ức hiếp con dâu ta sao? Con yên tâm ta sẽ bảo vệ con." Mẹ Từ đanh đá hất mặt.

Chưa kịp nghe Từ Phong phân trần gì mẹ Từ đã kéo Hải Đăng đi vô nhà. Anh lắc đầu bất lực... Tại sao lại xuất hiện chứ? Những ngày sắp tới của anh chắc sẽ u tối rồi. Anh buồn rầu kéo vali vào.

"Mau nói đi bố và mẹ về đây làm gì?" Từ Phong khó chịu.

" Về định hối con lấy vợ." Mẹ Từ điềm tĩnh nói.

"Hừm... Mẹ nói con không tin. Bố nói đi."

"Nghe con sống với một người lạ nên ta và bố về xem ra sao? Người đó có lừa con hay không?" Bố Từ trả lời.

" Bố mẹ làm như con còn nhỏ." Từ Phong đưa tay đỡ trán bất lực.

"Đương nhiên, mẹ mày đẻ ra mày thì mày phải nhỏ rồi... Không về sao biết mày dấu con dâu ta trong nhà..." Bà Từ chống tay vào hông đanh đá nói.

"Hừm... Mẹ xem xong thì mau về lại Mĩ đi." Từ Phong chán nản muốn đuổi người.

"Không thích. Ta thích ở đây với con dâu đáng yêu của ta... Sao mà đáng yêu thế này..."

Nói rồi bẹo má Hải Đăng một cái. Từ Phong kéo cậu lại.

"Ích kỷ." Mẹ Từ khinh bỉ nhìn Từ Phong.

"Chừng nào mẹ về?" Từ Phong ghét bỏ hỏi.

"Không thích về nữa." Mẹ Từ cũng không chịu lép vế trước thằng con của mình mà trêu ngươi.

"Bố... Mau dẫn mẹ về đi." Từ Phong tức giận muốn ăn vạ.

"Chừng nào có cháu bế ta mới dẫn mẹ con về." Bố Từ quá quen với việc hai mẹ con đối đầu nhau nhưng về việc này thì ông theo vợ, ông cũng muốn có cháu bế bồng rồi.

"Ôi ông xã tuyệt vời." Mẹ Từ vỗ tay hoan hô.

Nói rồi hai ông bà dẫn nhau về phòng. Từ Phong thở dài bất lực... Tại sao đến ông bố điềm tĩnh nghiêm túc của anh cũng như mẹ anh vậy cơ chứ? Không lẽ đã bị mẹ anh thuần hoá rồi?

"Phong..." Hải Đăng gọi.

" Hửm?"

"Anh không sao chứ?" Cậu nhỏ tiếng hỏi.

" Anh thảm rồi. Đời anh chấm dứt tại đây. Thôi về phòng nào." Từ Phong chán nản xoa xoa cái trán của mình.

Anh dẫn Hải Đăng về phòng, hai ông bà ló đầu ra. Cả hai đang rình mò thì thầm nói chuyện.

" Ông xã anh thấy Hải Đăng thế nào?"

"Đáng yêu, hiền lành... Coi bộ không phải loại lừa gạt." Ông Từ đánh giá.

"Em cũng thấy vậy... Con trai em đúng là biết lựa người." Bà Từ ra vẻ tự hào.

"Giống anh..."

" Anh thôi đi... Anh nghĩ xem khi nào ta mới có cháu bế?" Bà Từ đánh nhẹ vào vai ông.

"Đến khi chúng cưới, anh biết tính thằng nhỏ, sẽ không làm bậy bạ đâu. Thằng bé Nhất Thành con cũng có rồi, con mình nhất định cũng sẽ không thua." Ông Từ phán đoán.

"Vậy mau hối chúng cưới đi, em muốn có cháu bế lắm rồi." Bà Từ ra vẻ gấp rút.

"Anh cũng vậy... Thôi ngủ thôi." Ông Từ biết không kêu đi ngủ là vợ ông sẽ càm ràm cả buổi.

"Ngủ sớm mai qua rủ vợ Nhất Thành đi chơi, em muốn chơi với bé con đó... Đáng yêu như búp bê sứ vậy, không thua gì con dâu nhà mình."

"Rồi rồi..."

Sáng sớm hôm sau. Mẹ Từ đã cầm lấy cái xoong, cùng cái vá múc canh gõ mạnh. "Boong... Boong... Boong... "

"Mau dậy nào... Từ Phong mau nấu cơm cho ta ăn nhanh lên." Bà Từ đứng trước cửa phòng của Từ Phong gõ.

Từ Phong phải lê thân dậy, nếu không thì không yên với mẹ đâu. Hải Đăng dậy theo. Từ Phong đi xuống bếp định nấu nhưng mẹ đã nấu xong từ khi nào rồi.

"Sao mẹ kêu con nấu?" Từ Phong ngáy ngủ bất mãng.

"Mẹ thích..." Mẹ Từ ra vẻ trêu ngươi.

" Mẹ..." Từ Phong tức giận.



" Đây... Mẹ nấu cho con dâu của mẹ ăn... Con nuôi làm sao mà con dâu mẹ ốm trơ xương thế kia. Nào con mau ăn, mập mập một xíu như vậy mai mốt có thai sinh con sẽ dễ hơn. À mẹ cũng phải vỗ béo cho vợ Nhất Thành nữa, bé con đó nhìn ốm yếu quá, ốm hơn con dâu mình nữa... Phải nuôi hơn nữa... Đúng... Nào ăn mau đi qua đón Vu Bảo đi chơi." Mẹ Từ không để ý Từ Phong mà luyên thuyên với Hải Đăng.

Mẹ Từ nói một tràng không cho ai nói câu nào... Từ Phong thở dài.Thôi quen rồi, anh im lặng mà ăn, bố Từ cũng vậy... Chỉ có Hải Đăng là cười thấy mẹ Từ thú vị, cậu thấy mẹ không ăn mà chỉ nói... Hải Đăng gắp một miếng thịt cho mẹ.

"Bác cũng ăn đi ạ." Hải Đăng rụt rè.

"Ầy... Bác gì... Phải kêu mẹ nghe chưa, bé con đáng yêu lại hiểu chuyện không như thằng kia. Hừm." Mẹ Từ liếc mắt Từ Phong một cái.

Từ Phong gắp cho mẹ.

"Mẹ mau ăn đi. Đừng làm quá Hải Đăng sợ. 7h30 rồi." Từ Phong nhắc nhở.

"Hừm."

Mẹ Từ bắt đầu ăn, ăn xong kéo cả gia đình qua nhà Diệp Nhất Thành.

"Diệp Nhất Thành con mau đưa Vu Bảo đi chơi với bác nào." Mẹ Từ hối thúc.

" Bác Từ... Bảo Bảo còn ngủ." Diệp Nhất Thành nói nhỏ.

"À.Có thai rất cần ngủ.Không sao bác chờ." Mẹ Từ cũng nói nhỏ.

"Đi đâu vậy bác?" Diệp Nhất Thành thắc mắc.

"À, ta định đưa Tiểu Bảo đi chơi đó mà."

"Vậy để con gọi Bảo Bảo dậy."

"Không sao ta chờ." Mẹ Từ kéo tay Nhất Thành lại.

Từ Phong ngồi nhâm trà. Bình tĩnh, im lặng. Không sao với cái tính nói nhiều làm càng của mẹ anh quen rồi, quen rồi nên không để tâm mấy.

Đang ngồi nói chuyện thì Vu Bảo tỉnh dậy đi ra ngoài.

"Chồng ơi..." Vu Bảo dụi mắt.

Diệp Nhất Thành vội đi lên lầu dẫn Vu Bảo đi vào vệ sinh cá nhân, thay đồ cho cậu.

"Mặc đồ đẹp đi chơi nha." Diệp Nhất Thành nói.

" Đi chơi?" Vu Bảo thắc mắc.

"Với bố và mẹ Từ Phong và Hải Đăng."

"Dạ." Vu Bảo cười.

Mau chóng họ đến công viên, mẹ Từ dẫn hai bé con đi trước ba người kia đi sau. Mẹ Từ chăm cho Hải Đăng và Vu Bảo rất chu đáo.

"Hai con ăn bim bim này.Kem này.Xúc xích này. Kẹo bông gòn nữa."

Mẹ Từ cứ liên tục dẫn đi khắp công viên. Đến nỗi rã cả chân, tất cả ngồi nghỉ một lát. Bà đem sữa, bánh mì và nước lại cho hai bé con. Vu Bảo nhìn bà.

"Tiểu Đăng con uống sữa hay nước? Tiểu Bảo chắc chắn cho uống sữa rồi."

" Dạ nước ạ." Hải Đăng đang khát nên không muốn uống sữa.

"Mau uống đi kẻo khát."

Hải Đăng nhận lấy chai nước rồi uống, mẹ Từ đưa sữa cho Vu Bảo uống, bé con uống dính đầy miệng, bà cười lâu miệng cho bé con.

- Bé con uống dính đầy này.

Vu Bảo đột nhiên nhớ đến mẹ, mẹ cũng chăm cậu chu đáo đến như thế, cậu nhìn mẹ Từ mà bật khóc, Diệp Nhất Thành nghe thấy vội từ ghế bên kia đi lại ốm lấy vợ.

"Em sao vậy? Ngoan nín nào." Anh lau nước mắt cho Vu Bảo.

" Mẹ.. Mẹ..." Vu Bảo nấc lên gọi.

"Sao?" Diệp Nhất Thành không hiểu.

Vu Bảo chỉ bà Từ và gọi mẹ.

"Em nhớ mẹ?"

Vu Bảo gật đầu khóc nức nở. Mẹ Từ nghe thấy đi lại từ từ kéo Diệp Nhất Thành ra

"Để bác."

Mẹ Từ lau nước mắt cho Vu Bảo, nhẹ nhàng đúng như một người mẹ.

"Con trai ngoan, ta làm mẹ con được không?" Mẹ Từ dịu dàng hỏi.



Vu Bảo nhìn bà Từ.

"Mẹ... Mẹ..." Cậu vẫn khóc nức nở.

Bà ôm Vu Bảo vào lòng.

"Ngoan lắm con trai, từ giờ con sẽ làm con trai ta, con có bố mẹ rồi biết chưa. Mau gọi mẹ đi, còn người kia con gọi là bố của con." Mẹ Từ vỗ về.

Bà Từ nhìn chồng, ông Từ cười hiền lành với Vu Bảo.

"Bố... Bố..." Cậu bập bẹ gọi.

Ông Từ xoa đầu Vu Bảo.

"Con trai ngoan." Ông Từ yêu chiều khen.

Vu Bảo ôm lấy mẹ mà khóc nức nở. Diệp Nhất Thành đứng đó nhìn vợ nhỏ của mình mà ấm lòng từ giờ vợ anh có bố mẹ rồi, mỗi khi buồn sẽ không tủi thân nữa. Hải Đăng và Từ Phong đứng đó nhìn mà rơi nước mắt.

Hải Đăng tuy bên mẹ Từ một ngày nhưng cậu cũng cảm nhận được tình yêu của một người mẹ như Vu Bảo vậy, cậu thật sự rất kính trọng người mẹ này, Hải Đăng ôm Từ Phong khóc, anh vỗ về người yêu mình. Dỗ cậu nín xong, Từ Phong nhìn Vu Bảo và nhận ra mình có em rồi... Và một đứa em đáng yêu, Vu Bảo làm em Từ Phong đồng nghĩa với việc... Từ Phong liếc qua bạn mình...

"Em rễ..." Từ Phong tinh ranh trêu chọc.

Diệp Nhất Thành liếc mắt một cái.

"Ha ha... Em rễ..." Từ Phong vẫn không ngừng mà chọc.

Từ Phong thích điều này. Mẹ từ dỗ Vu Bảo nín, lau cái mặt mèo tèm lem nước mắt kia đi.

" Ngoan nín nào, đi chơi thôi nha."

Bà đỡ Vu Bảo dậy, vì cậu mang bầu nên mọi người không dám đi chơi trò cảm giác mạnh. Mọi người dẫn nhau đi mướn xe đạp. Giữa trời lạnh tuyết rơi thế này đạp xe cho nóng người thì còn gì bằng.

Ba cặp chở nhau đi, ba anh chở còn ba người kia ngồi sau hưởng thụ.

"Bảo bối em ngồi cẩn thận nhé."

" Dạ."

Cứ thế ba người đi chơi hết ngày. Đâu đó có người bắt gặp. Là Yeni... Cô ta siết chặt tay lại.

" Vu Bảo.Vui đi. Rồi mày sẽ biến mất.Thành ca là của tao." Sự đố kị ghen ghét trong cô ta ngày càng lớn.

Một tuần trôi qua nhanh chóng, mẹ Từ luôn ở bên cạnh chăm sóc hai bé con, làm hai bé con vui vẻ lắm. Tuy là ba anh kia có hơi nhứt đầu về sự nói nhiều của mẹ như vậy cũng vui. Nhưng mà cũng đến ngày mẹ và bố cũng phải về nước rồi, công việc bên đó không thể bỏ mặc được.

*Sân bay.*

Vu Bảo nước mắt đầm đìa ôm mẹ khóc.

"Mẹ." Vừa mới nhận nhau, giờ đã xa. Vu Bảo đau lòng.

"Bé con... Ngoan đừng khóc, mẹ sẽ mau về với con. Nhất Thành chăm sóc vợ cho tốt nha." Bà Từ cưng chiều nói.

"Dạ."

Bà quay qua con dâu mình, dang tay ra. Hải Đăng ôm lấy bà.

" Mẹ." Hải Đăng gọi.

"Ở lại ngoan, Từ Phong ăn hiếp con nhớ nói ta sẽ trừng trị nó." Bà nhìn qua Từ Phong cảnh báo.

"Dạ." Hải Đăng buồn cười, sắp không thấy được cảnh hai mẹ con đấu khẩu nhau nữa rồi.

"Từ Phong nhớ chăm sóc con dâu ta... Không được ăn hiếp nghe chưa?"

"Dạ." Từ Phong nhức đầu với người mẹ này.

" Bố và mẹ đi nha... Tạm biệt mấy đứa." Bố Từ kéo tay mẹ đi nếu còn nói sẽ trễ chuyến bay mất thôi.

Hai người quay lưng đi bà ôm chồng khóc nức nở, bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ để mấy con không buồn thôi chứ bà yếu đuối lắm.

"Nhìn mấy đứa nhỏ khóc, em đau lòng lắm." Mẹ Từ nức nở.

"Nín, em khóc anh cũng đau lòng. Chuyến này về chúng ta lời thêm một đứa con rồi còn gì." Bố Từ vỗ về.

Thế là hai người về rồi, chỉ còn lại mấy người này thôi... Và cả...

"Sẽ nhanh thôi tao sẽ giải quyết bọn mày."

Yeni và ông Lâm.