Nước mắt lã chã rơi, Diệp Nhất Thành dùng tay nâng mặt Vu Bảo, đau lòng lau nước mắt. Đôi mắt đỏ hoe, miệng nhỏ mấp máy phát ra âm thanh run rẩy.
"Tại sao lại bị thương?"
"Lúc nãy có ẩu đả, anh đi ngang muốn giúp dẹp loạn... Không ngờ lúc mất cảnh giác liền bị đánh lén."
Diệp Nhất Thành đã chuẩn bị sẵn thành thục nói dối không chút chột dạ nào. Vu Bảo mím môi, nước mắt không thể kìm nén được lại rơi, Diệp Nhất Thành ăn nhiều mật ngọt ôm người vào lòng vỗ về.
"Ngoan. Anh không sao."
"Sau... Anh đừng bị thương nữa. Em rất sợ."
Vu Bảo đẩy người ra, chỉ vào nơi phía có trái tim đang đập liên hồi. "Ở đây cảm thấy đau."
Diệp Nhất Thành cảm thấy bất ngờ vì câu nói này. Vu Bảo ngốc, cách biểu hiện tình cảm cũng rất đơn thuần, đôi môi hắn cong lên cười đến nỗi không thể hạ xuống... Vu Bảo đang ám chỉ là vì hắn mà đau lòng, yêu hắn...
Hắn lau nước mắt cho cậu. "Không khóc nữa, anh sẽ không để bị thương nữa."
Vu Bảo gật đầu nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng rơi, toang rồi bảo là dỗ người bớt giận, không nghĩ lại làm cho người ta khóc không thể ngừng.
Đôi má đỏ ửng, mắt to đẫm lệ, môi nhỏ mấp máy khẽ nấc nhẹ. Tâm can hắn ngứa ngáy, hai tay giữ lấy mặt Vu Bảo, môi mềm hạ xuống lại thuận tay đưa ra sau gáy giữ lấy đầu người nọ triền miên hôn xuống. Đến khi hắn cảm thấy thoả mãn mới thả ra.
"Đừng khóc nữa. Anh... Đau lòng."
Vu Bảo đỏ mặt ngại ngùng quay sang bên khác. Hắn thuận nước nói thêm.
"Tiểu Bảo còn giận anh sao?"
Vu Bảo không nói gì vẫn im lặng, hắn khẩn trương nói thêm.
"Anh... Lúc đó bụng hơi khó chịu... Anh không biết là của em nấu, nếu biết là em nấu. Anh nhất định sẽ ăn hết."
Tay nhỏ che miệng không cho hắn nói nữa. "Bụng khó chịu thì không cần ép ăn thêm... Không tốt."
Hắn biết người kia đã mềm lòng, cầm lấy tay Vu Bảo. "Vu Bảo không giận anh nữa?"
Vu Bảo im lặng, hắn nói thêm. "Tay anh đau, tiểu Bảo giận... Anh lại đau lòng... Thật đau."
"Em không giận... Không giận nữa."
Vu Bảo lo lắng cho vết thương của hắn, cũng không muốn giận nữa. Hắn được nước lấn tới.
"Tiểu Bảo thân thiết với người khác... Anh cũng thật khó chịu, đau lòng... Có lẽ tiểu Bảo không cần anh nữa. Tiểu Bảo không thích anh nữa."
Hắn tỏ vẻ giận hờn ủy khuất làm cho Vu Bảo khẩn trương dỗ dành ngược lại. " Tiểu Bảo thích anh nhất, thật đấy.
Không thích ai khác. Chỉ mình anh thôi."
Bé con hoảng hốt giải thích. Người bị đưa bào tròng rồi, hắn lưu manh hôn lấy tay cậu.
"Thật là Vu Bảo thích mình anh không?"
Vu Bảo ngây ngô chắc chắn khẳng định. "Thật." Tay bị hắn hôn cũng ngứa ngáy đỏ mặt.
Tâm can hắn lăng tăng. "Anh cũng rất thích tiểu Bảo, chỉ duy nhất tiểu Bảo. Anh không muốn tiểu Bảo thân thiết với ai ngoài anh cả. Được không?"
Từ nhỏ đến lớn Vu Bảo được hắn chăm sóc, hắn cẩn thận né tránh các mối quan hệ khi cậu cảm thấy khó chịu, từ đầu đến cuối trong mắt hắn cũng chỉ có mình cậu. Cậu đều biết tình cảm cậu dành cho hắn cũng không đơn thuần là tình cảm anh em nữa rồi.
Cậu trai nhỏ ngại ngùng gật đầu, hắn vẫn hôn hôn tay cậu, lại gần cúi xuống bên lỗ tai đang bừng đỏ kia thì thầm nói. "Vậy nói anh nghe... Tiểu Bảo có thích anh không?". Giọng nói trầm ấm đầy ma mị phát ra. Tay quyến luyến ôm lấy người ngồi hẳn vào lòng.
Vu Bảo đỏ mặt lí nhí vào tai hắn ngại ngùng. "Tiểu Bảo thích anh."
Mặt đối mặt thoả mãn cười, hắn môi khẽ nâng lên nói. "Vậy chứng minh điều tiểu Bảo nói cho anh xem." Diệp Nhất Thành nhắm mắt lại chờ đợi.
Người nọ trong lòng bối rối, ngại ngùng hôn xuống, bắt được người, hắn giữ lấy đầu bé con triền miên hôn lấy. Vu Bảo bị hôn đến đỏ mặt.
"Hết giận anh rồi." Hắn muốn chắc chắn rằng đã dỗ người thành công, còn cả đã tỏ tình được rồi.
Vu Bảo ngại ngùng gật đầu. Tâm can bảo bối của hắn, hắn chăm suốt ba kiếp làm sao mà không yêu hắn cho được, còn cả vòng tơ nguyệt trên tay... Đời đời kiếp kiếp nối chặt với nhau.
Hắn bảo tay hắn đau không thể ăn được, Vu Bảo đành phải bón cơm cho hắn, hắn thừa cơ hội vương đầu lưỡi chạm nhẹ vào tay cậu. Vu Bảo dễ ngượng đỏ mặt mắng hắn. •
"Lưu manh."
Hắn vui vẻ cười đáp. "Ta cũng thấy ta thật lưu manh."
Ý tứ của hai đứa trẻ lão Vu từ nhỏ đã thấy cũng ngầm chấp nhận.
"Cái thằng nhóc này... Thật tình không giữ ý tứ.
Bà của Diệp Nhất Thành mất. Hắn cũng rất điềm tĩnh, sinh lão bệnh tử, sinh ly tử biệt hắn trải qua suốt ba kiếp...
Cũng đã quen, chỉ là bà chăm hắn từ nhỏ, lòng hắn cũng có chút man mát buồn. Vu Bảo nắm tay hắn muốn an ủi.
Hắn khẽ cười nhẹ lắc đầu.
"Ta không sao."
Đến năm 18 tuổi, cả hai trực tiếp được tuyển vào sở cảnh sát làm việc, Diệp Nhất Thành vẫn là nhiệm vụ cũ bảo vệ Vu Bảo.
Thế nhưng thành tích quá xuất sắc hắn nhanh chóng được thăng quan tiến chức, còn Vu Bảo vẫn là một bé cảnh sát thong dong không thăng tiến.
Mọi người xì xầm với nhau rằng không biết ai mới là con ruột của sở trưởng bởi vì Diệp Nhất Thành quá nối trội, phong độ thật giống lão Vu năm xưa. Diệp Nhất Thành nhíu mi, bởi vì đáng lý ra nếu hắn không đổi mệnh thì người làm con của lão Vu kia là hắn không phải Vu Bảo.
Mọi người còn nói nếu lão Vu về hưu chắc có lẽ người lên chức sở trưởng tiếp theo có lẽ là Diệp Nhất Thành. Lão Vu gật gù, lão ấy là không hi vọng tiểu bảo bối của lão sẽ khổ cực lại thấy tên Diệp Nhất Thành kia đối với con trai của lão không phải tình cảm bình thường, sống hơn 50 năm trên đời sao lão lại không biết thứ tình cảm kia là gì được chứ, thế nên mới âm mưu đào tạo Diệp Nhất Thành, sau này sẽ thay lão chăm sóc tiểu Bảo của lão. Lão Vu bình thản, miễn sao con của lão vui vẻ an nhiên là được.
Lão Vu nhận lệnh đi công tác, lão đến bên Diệp Nhất Thành vỗ vai.
"Ta đi vài hôm, tiểu Bảo giao con chăm sóc."
"Người yên tâm." Diệp Nhất Thành lòng đột nhiên có chút bất an. "Người cẩn thận.... Sớm trở về."
Lão Vu cười gật đầu quay đi. Diệp Nhất Thành bất an càng lớn.