Vợ Nhỏ Ít Nói

Chương 50: Ngoại truyện 4 (Kiếp 4/ Phần 4]




Lão Vu đi công tác vài hôm liền trở về, sắt mặt trầm ngâm có vẻ không tốt, Diệp Nhất Thành nhận ra nhưng cũng không vạch trần sợ Vu Bảo nhạy cảm lại buồn theo. Lão Vu sau lần đó lại rất bận rộn, giao cho Diệp Nhất Thành rất nhiều công vụ khác khiến hắn bận bận rộn rộn kéo theo Vu Bảo đến mệt lã cả người.

"Cái thành phố này dạo này bị sao vậy chứ?" Miệng nhỏ mệt mỏi cằn nhằn.

Diệp Nhất Thành cưng nhiều hôn lên đôi môi nhỏ kia cười, hắn cũng thấy dạo này ở đây rất hỗn loạn... Không biết lần đi công tác đó của lão Vu đã sảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy thành phố của hắn có kẻ đến gây sự.

Hắn chịu trách nhiệm rất nhiều vụ án và hoàn thành rất tốt, ngót nghét đã đến mùa đông là sinh nhật của Vu Bảo... Suốt bốn kiếp, sinh nhật của Vu Bảo đều là mùa đông lạnh giá, tiểu Bảo bối thổi nến cười hạnh phúc nắm lấy tay của bố và người mình yêu nói.

"Con ước rằng con sẽ được ở bên hai người mãi mãi."

Lão Vu có chút khựng lại rồi cười xoa đầu con trai nhỏ ừ một tiếng, Diệp Nhất Thành nhạy bén nhận ra nhưng không muốn phá vỡ bầu không khí cũng cười đáp ứng.

Lại một năm nữa trôi qua, lão Vu lục đục gửi hết toàn bộ hồ sơ phá án của Diệp Nhất Thành và cả thư đề cử lên cấp trên, lão muốn Diệp Nhất Thành lên thay chức của lão nhưng vì Diệp Nhất Thành là người mới vào nên việc tiến cử này hoàn toàn bị gác lại. Hắn thấy vậy cũng không im lặng nữa, đi thẳng đến phòng lão Vu hỏi. Lão Vu trầm ngâm.

"Có lẽ mạng của lão già này sẽ không còn được bao lâu nữa."

Lão nhìn Diệp Nhất Thành suy tư kể lại. "Ta cùng với các sở trưởng khác điều tra vụ buôn bán ma túy và vũ khí lậu của một tổ chức lớn... Trong đó có người của Vu gia."

Diệp Nhất Thành nhớ lại, trước kia vì lão Vu cưới mẹ của Vu Bảo đã bị gia đình từ mặt bởi vì mẹ của Vu Bảo là hoa khôi ở kỉ viện, họ thấy rất mất mặt nên không muốn nhận gia đình Vu Bảo làm người thân nữa, lão Vu yêu thương vợ con nên cũng chấp thuận.

Nay điều tra vụ án lớn lại dính đến người thân cũ.

"Vu gia nhất định sẽ không để yên... Còn cả... Hai sở trưởng thành phố khác đã bị ám sát, ta dám chắc là người của tổ chức đó... Đáng tiếc là ta không thể thâu tóm hết."

Lão Vu bất lực thở dài." Họ báo thù... Sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt ta."

"Còn cả, người Vu gia chắc chắn sẽ đến đây quấy nhiễu. Ta rất lo cho tiểu Bảo."

"Người đừng lo, con sẽ bảo vệ em ấy thật an toàn."

Lão Vu đứng dậy đi đến bên Diệp Nhất Thành. "Ta vốn dĩ muốn con lập nhiều thành tích, ưu tú đề cử con lên thay chức sau khi ta... Nỗi khổ tâm của ta không thể thực hiện rồi... Tiểu Bảo phải làm sao? Ta chỉ lo lắng mình nó.

"Người yên tâm, không cần làm sở trưởng con vẫn sẽ chăm sóc em ấy thật tốt." Hắn đã tính trước nên đã lén lút kinh doanh, nay dưới trướng của hắn đã có rất nhiều cơ sở buôn bán lớn và đàn em theo hắn cũng không ít.

"Ta giao tiểu Bảo lại cho con.." Lão vỗ vai Diệp Nhất Thành. "Còn nữa, tâm ý hai đứa ta đã biết..."



Diệp Nhất Thành không hề chột dạ nhìn lão Vu, lão Vu cười. "Còn không gọi ta một tiếng bố?"

"Bố."

Đã gọi một tiếng bố thì không thể để ông gặp nguy hiểm được. Diệp Nhất Thành huấn luyện đàn em rất kĩ, hơn một năm nay họ cũng đã rất chuyên nghiệp không còn là lũ côn đồ lúc trước, hắn âm thầm gọi Lâm Uyên. Về phía

Vu Bảo không hề biết sự tồn tại của đàn em Diệp Nhất Thành nhưng đàn em của họ ai cũng biết Vu Bảo là bảo bối của lão đại bọn họ.

Lâm Uyên hiện tại đã rất trưởng thành không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như lúc trước nhưng điệu bộ ngốc nghếch vần còn sót lại.

"Lâm Uyên, cậu cho người bảo vệ bố của tôi thật chặt chẽ, phải đảm bảo rằng ông ấy luôn an toàn."

"Bố? Là ai vậy?" Lâm Uyên bỗng ngốc ra.

"Là Lão Vu... Bố của tôi." Diệp Nhất Thành bất lực nhấn mạnh.

"Ồ... Ông ấy biết chuyện rồi..." Lâm Uyên ngộ ra điều gì đó gật gù.

"Còn cả... Cử nhóm Đông Kha đi theo dõi người nhà họ Vu. Xem xem họ còn liên lạc với tổ chức kia không?"

"Đã rõ. Vậy em sẽ cho nhóm của Thạch Tựu điều tra gốc rễ của đám người đó luôn nhé?"

"Thông minh rồi đấy. Nhớ làm việc cẩn thận."

Nếu là tổ chức ngầm thì để hắn dùng tổ chức ngầm của hắn làm việc, lần này hắn chắc chắn phải thâu tóm toàn bộ, hắn sẽ không để Vu Bảo phải bận tâm dù là chuyện nhỏ nhặt nhất.

Đúng như dự đoán của Diệp Nhất Thành, lão Vu bị ám sát trong đêm khi đang trên đường trở về nhà.

"Vu sở trưởng chết rồi."

Vu Bảo nghe tin thì sốc đến ngất xỉu, Diệp Nhất Thành ôm người vào lòng lạnh lùng nói. "'Chắc chắn là chết?"

"Dạ... Đã không còn hơi thở. Vị trí đạn nhắm chuẩn vào tim."



"Giữ nguyên hiện trường."

Hắn ra lệnh xong một tay bế người về nhà, lệnh cho Lâm Uyên canh đề phòng bất trắc. Hắn đến hiện trường, lão

Vu chết không nhắm mắt... Diệp Nhất Thành bình tĩnh nói nhỏ.

"Bố vất vả rồi, nghỉ ngơi thôi." Đưa tay vuốt mắt cho lão Vu.

Chuyện lão Vu bị ám sát, cấp trên đưa xuống một sở trưởng tạm thời và lệnh cho người đó điều tra án, Diệp Nhất Thành là người thân cận nên cấm không được điều tra.

Hắn cũng không muốn đếm tới chuyện đó, hắn thừa biết lão Vu bị ai ám sát. Chỉ là hắn không muốn bên pháp y động chạm đến thi thể của lão Vu liền đút lót một chút thuận lợi đem người trở về nhà làm đám tang.

Chuyện sảy ra rất nhanh chỉ vỏn vẹn hai ngày, Diệp Nhất Thành ngồi bên cạnh giường Vu Bảo. Nơi khoé mắt lăn dài những hạt ngọc tinh khiết.

"Em tỉnh rồi." Diệp Nhất Thành khẽ nói.

Vu Bảo vẫn nhắm mắt im lặng khóc không thành tiếng, hắn thở dài trầm ngâm, vén chăn chui vào trong ôm Vu Bảo vào lòng. Vu Bảo úp mặt vào bờ ngực rắn chắc của hắn, lúc lâu sau hắn cảm thấy ngực mình dần ướt đẫm.

Hắn xoa xoa lưng cậu.

"Ngoan, khóc đi... Khóc được thì tốt."

Vu Bảo từ nhỏ đã sống trong hạnh phúc chưa bao giờ chịu đả kích lớn như vậy nên không thể chịu đựng được, hắn dung túng cho cậu mặc kệ cậu nháo nhào phá phách nhưng hắn không thể để cậu chịu đau khổ lâu được.

"Anh chỉ cho phép em khóc hết hôm nay thôi. Cả anh và bố đều không muốn em rơi lệ."

Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Vu Bảo. "Anh nhất định sẽ tóm hết kẻ đã làm hại bố."

Kiếp này hắn nhất định phải bảo vệ trọn vẹn hạnh phúc cho bảo bối của hắn.

Vu bảo mặc đồ tang thẫn thờ đứng bên cạnh quang tài nhìn bố. Đám tang hôm đó mưa lớn, người của Vu gia cũng đến cười cợt.

"Ông trời có mắt trừng phạt kẻ phản bội... Trả mạng lại cho con trai tôi rồi ha ha ha..." Người đàn bà này vốn dĩ là em dâu của lão Vu, con trai bà ta buôn bán ma túy, trên đường truy nã đã bị tổ chức giết để diệt khẩu.

Bà ta mất con sinh hận trách cứ lão Vu đã ép chết con bà, nay lão Vu chết bà ta mừng như nhà có hỷ. Bà ta thô lỗ đứng đối diện với Vu Bảo, tay cầm búa muốn đến đập quang tài của lão Vu.