Vì người mà hoán đổi thân phận, nguyện dùng sinh mạng để bảo vệ. Diệp Nhất Thành ngươi đã làm được... Vậy mà sao bây giờ lại cảm thấy không cam tâm khi nhìn thấy Vu Bảo vì hắn khóc đến tâm can liệt phế.
"Muốn sống hạnh phúc bên một người lại khó khăn đến như vậy sao?"
Nhiều đêm nằm mơ thấy cảnh Vu Bảo vì hắn mà chết, hắn đã quyết tâm kiếp này phải hoán đổi vị trí cho cậu...
Hắn sẽ là người chết. Vậy mà bây giờ lại hối hận rồi, Diệp Nhất Thành hắn không muốn thấy Vu Bảo sống cô đơn lẻ loi suốt quản đời còn lại.
Đưa người vào bệnh viện, Vu Bảo thẫn thờ ngồi nhìn vào hư không. Lão Vu vỗ về con trai, Vu Bảo hai mắt đỏ hoe hỏi chuyện, lão Vu thở dài.
"Nhất Thành đã lên kế hoạch, bảo bố giả chết để bảo đảm tính mạng... Sau đó nó sẽ giải quyết hết mọi chuyện, nó đưa toàn bộ chứng cứ cho bố, kêu bố hãy đem đến cho cục trưởng và gọi người xuống chi viện...."
Hắn đã thú thật với lão Vu tất cả chuyện hắn là lão đại và cả tất cả các chuyện hắn làm ăn, cố gắng thuyết phục lão Vu hãy yên tâm để hắn xử lý hết toàn bộ việc còn lại.
Vu Bảo chỉ im lặng khóc trách bản thân quá vô dụng. Cậu đâu biết linh hồn của Diệp Nhất Thành đang đứng bên cạnh, thân xác hắn vẫn bên trong cùng các bác sĩ khác.
Trời bên ngoài vẫn mưa như trút nước, sấm chớp xé trời. Đây là kiếp cuối cùng của hai người, kiếp sau nhất định sẽ hạnh phúc...
"Vu Bảo... Kiếp này em sẽ không cô đơn, anh sẽ luôn bên cạnh em."
"Không được để Diệp Nhất Thành chết... Cậu ta mà chết... Cậu ta... Cậu ta sẽ làm loạn sổ sinh tử mất. Mau, mau hạ chỉ cho Diệp Nhất Thành sống lại đi."
Suốt mấy ngàn năm Diệp Nhất Thành ở bên cạnh bảo vệ Ngọc Hoàng, hắn ta biết Diệp Nhất Thành là con người ương bướng và quyết đoán như thế nào. Ngay cả chuyện tự ý bản thân đổi mệnh mà hắn còn dám làm thì chuyện làm loạn sổ sinh tử thì có là gì.
"Vậy còn Vu Bảo... Trong hai người họ phải một người chết như vậy mới đúng theo bản mệnh."
"Vậy sửa bản mệnh là được mà... Làm đi, ta là Ngọc Hoàng, ta nói được là được."
Vị tiên nhân canh giữ bản mệnh đành phải cáo lui về sửa bản, đáng lí ra trong suốt bốn kiếp luân hồi Vu Bảo và
Diệp Nhất Thành không thể ở cạnh nhau như vậy mới đúng với lẽ trời. Vu Bảo tạo hóá sinh ra đã định sẵn là người thế mạng của Diệp Nhất Thành.
Bác sĩ đi ra khẽ lắc đầu, người nằm trên giường bệnh cũng được đẩy theo sau đó, người nằm trên giường cũng đã được vải trắng phủ kín mặt... Vu Bảo như sụp đổ ngã khụy xuống, rất may được lão Vu đỡ lấy.
"Tại sao lại trêu ngươi như vậy? Người nghĩ đã chết vẫn còn sống, người sống sờ sờ trước mắt lại chết... Tại sao?
Tại sao vậy?"
Tiếng nấc từ từ tăng nhiều dần.
"Bảo bối... Bảo bối." Giọng nói phát ra từ phía sau vải trắng. "Sao lại khóc rồi?"
Giọng nói thều thào quen thuộc. Vu Bảo vội vàng đẩy tay bố mình ra chạy đến bên giường bệnh giật miếng vải trắng che mặt ra liền phát hiện người nằm đó đang mở mắt mỉm cười yếu ớt với cậu.
"Anh không sao rồi."
Vu Bảo không nói gì chỉ bật khóc, lần khóc này không phải ai oán nữa mà là hạnh phúc. Lão Vu thấy con khóc liền hỏi tội bác sĩ.
"Sao lúc nãy đi ra ông lại lắc đầu là ý gì?"
Bác sĩ cũng không biết tại sao, lúc nãy thật sự đã vô phương cứu chữa, tim ngừng đập rồi... Ông ta thấy người còn sống cũng bất ngờ không kém, lắp ba lắp bắp.
"Tôi... Tôi cứu người mỏi cổ... Lắc... Lắc cổ đỡ mỏi không được à."
Lão Vu cũng không buồn cãi nhau để bác sĩ đưa người đi đi kiểm tra tổng thể một lần nữa.
Sợi tơ nguyệt trên tay cũng âm thầm biến mất, Nguyệt Lão thu tơ hồng trở về.
"Bốn kiếp luân hồi xem như chấm dứt, Diệp Nhất Thành thế mạng được đặc ân sống sót... Quãng thời gian sau này duyên kiếp thế nào chỉ đành để hai người tự định đoạt."
"Thế nào nữa... Cậu ta ở dưới chịu khổ chán sẽ về. Đúng là ương bướng, trên đây ta xem trọng hắn như thế hắn lại không chịu, nằng nặc đòi ở dưới với tên tiểu tiên hoa của hắn. Có phúc không biết hưởng." Ngọc Hoàng cằn nhằn trách móc.
Nhớ lại lúc Ngọc Hoàng giáng xuống muốn đem linh hồn Diệp Nhất Thành trở về thể xác, hắn ta hỏi Diệp Nhất Thành có muốn trở về thiên đình với mình không?
Không chần chờ suy nghĩ dù là nửa giây, Diệp Nhất Thành dứt khoát lắc đầu. Ánh mắt ôn nhu vẫn nhìn vào tiểu tâm can của hắn trả lời.
"Người ta yêu còn ở đây... Trở về đó còn có nghĩa lí gì? Dù trở thành hình dạng gì ta cũng muốn ở bên cạnh em ấy."
Ngọc Hoàng hậm hực phất tay áo, đích thân đem linh hồn kia trở về thân ác.
Chỉ có Nguyệt Lão theo dõi họ từ đầu đến cuối biết rõ Diệp Nhất Thành yêu tiểu tiên hoa Vu Bảo sâu đậm thế nào, vì người mình yêu mà chịu bỏ mạng 3 kiếp cũng chỉ có Vu Bảo.
Sợi tơ nguyệt biến mất nhưng tình cảm của họ không hề bị ảnh hưởng, ngày càng sâu đậm. Vui vui vẻ vẻ sống qua ngày cùng với nhau đến cuối đời. Ác mộng mỗi khi ngủ thấy Vu Bảo chết của Diệp Nhất Thành cũng không còn nữa... Hiện tại chỉ còn là hạnh phúc bên gia đình nhỏ.
"Nhân sinh như mộng, chớp mắt một cái đã là trăm năm. Tại sao hắn vẫn cố chấp ở dưới đó không trở về?" Ngọc Hoàng vẫn càm ràm.
Nguyệt Lão thở dài lắc đầu, Ngọc Hoàng bảo Diệp Nhất Thành cố chấp chấp niệm nhưng bản thân hắn ta cũng không khác gì người kia có mấy.
Nom thấy Nguyệt Lão không trả lời, Ngọc Hoàng bực bội.
"Đi đi, đi xuống bảo Diêm Vương phải chắc chắn rằng lần này tên Diệp Nhất Thành và Vu bảo kia phải uống hết canh mạnh bà rồi mới trở về.".
Nhận lệnh, Nguyệt Lão xuống dưới giám sát.
"Để ta xem lần này không có tơ nguyệt, không có kí ức... Ta xem cái thứ tình yêu chết tiệt kia có hiệu lực gì không.
Xem xem nhân duyên hai người lớn đến đâu."
Ngọc Hoàng hậm hực cắn hạt dưa ném ra đầy sàn cung điện.
…
"Bốn kiếp nạn luân hồi đã hết. Vu Bảo, chúng ta cùng đi đón hạnh phúc mới.
Toàn văn hoàn
Đã đọc hết trọn bộ, thêm nhiều bộ truyện đặc sắc tiếp theo