"Nhất Thành... Cứu em..."
Trong cơn mộng, Diệp Nhất Thành nhìn thấy một người có ngoại hình rất giống Vu Bảo, người này ăn mặc rất giống thời cổ xưa. Cậu đang bị một người nào đó giữ lấy. Cậu yếu ớt cầu cứu với hắn... Người kia tựa như làn khói cười tàn độc.
"Diệp Nhất Thành, ta và ngươi ở bên cạnh nhiều năm như vậy tại sao trong mắt ngươi chỉ nhìn thấy mình nó...
Còn ta thì sao?"
"Xoẹt" một tiếng Diệp Nhất Thành giật mình tỉnh lại. Mồ hôi nhề nhại, dạo gần đâu hắn luôn mơ thấy người kia, rất giống Vu Bảo nhưng lại mềm mại và dịu dàng hơn.
Mê man chìm vào giấc ngủ lần nữa. Diệp Nhất Thành tiếp tục mơ thấy ác mộng, lần này lại thấy Vu Bảo bị giết trước mặt hẳn.
"Đùng" một tiếng sét lớn khiến Diệp Nhất Thành tỉnh lại, cũng tờ mờ sáng. Mệt mỏi vì ác mộng, Diệp Nhất Thành đi tắm để lấy lại tỉnh táo.
Tiết trời sáng âm u, dự cảm không lành. Diệp Nhất Thành thuận tay đem theo chiếc dù lên xe. Đến công ty đã thấy Vu Bảo lăng tăng làm việc. Gánh nặng trong lòng cùng với sự mệt mỏi cũng vì gặp người kia mà biến mất.
Vu Bảo đứng dậy muốn đi photo một ít tài liệu, Kiều Lạc Trân nhìn thấy vội đưa ly cho Vu Bảo, Vu Bảo khó hiểu nhìn.
"Lấy hộ tôi ít nước." Cô ta nói.
"Tại sao?" Vu Bảo hỏi lại.
"Thì trước sau gì cậu cũng đi ngang qua khu lấy nước, sẵn tiện lấy hộ tôi."
"Nghe cũng hay thật, vậy cô đi lấy nước sẵn tiện photo hộ tôi cũng được đấy."
Vu Bảo đanh đá ném sấp tài liệu lên bàn cô ta. Kiều Lạc Trân tức giận đặt mạnh chiếc ly xuống bàn. Vu Bảo lấy lại sấp tài liệu rồi đi làm việc mình cần làm. Trước khi đi còn ném thêm câu.
"Kẻo vỡ mất ly lại chết khát. À mà cũng có đi lấy nước đâu. Ly có lẽ cũng không cần dùng đến, có vỡ hay không cũng không quan trọng."
Diệp Nhất Thành đứng nhìn một cảnh lại bật cười, quả thật miệng mồm rất chanh chua. Kiều Lạc Trân chỉ biết tức giận mà không làm gì được cả.
Vừa ngâm nga bài hát vừa đợi giấy tờ photo, nhảy nhót theo điệu nhạc không may trượt chân ngã xuống. Nhắm mắt đợi cơn đau ập đến, không ngờ lại có thứ gì đó mềm lại đỡ lấy mình, sờ sờ một chút thấy cơ thể rắn chắc, thật thích.
"Không nghĩ cậu lại biến thái như vậy?
Nghe âm thanh quen thuộc Vu Bảo mở mắt ra thấy bản thân đang nằm đè lên người Diệp Nhất Thành.
"Tôi không có biến thái." Vu Bảo vội đứng dậy.
"Gương mặt cậu lúc sờ soạng tôi có vẻ rất thích thú. Chiếm lợi của tôi... Cậu thích đến vậy sao?"
"Tôi không có."
"Vậy trả phí đi. Một cái lấy rẻ 1 triệu thôi, cậu sờ tôi tổng 7 cái. 7 triệu... Chuyển khoảng hay tiền mặt?"
"Ôi mẹ ơi, sao anh không đi ăn cướp luôn đi?" Bấy nhiêu đó cũng đã là cả tháng lương thực tập của cậu rồi.
"Vậy cho cậu trả góp." Diệp Nhất Thành thong dong nói.
"Anh thiếu chút tiền này lắm hả? Đường đường là Diệp tổng lại đi cướp tiền của nhân viên trắng trợn như vậy. Ăn cướp giữa ban ngày."
"Tiền ít tiền nhiều đều là tiền. Tôi không cướp, tôi là đòi tiền rất hợp pháp, cậu sờ tôi, tôi đòi tiền. Ăn bánh trả tiền,
Vu Bảo cậu tính ăn quyt hả?"
"Tôi không có." Vu Bảo bất lực không thể cãi lại người này. "Đúng là tư bản ác độc, rất biết cách chuộc lợi từ người khác cho bản thân."
"Ngày mai tôi sẽ đem giấy nợ đến, cậu phải kí đấy."
Vu Bảo lầm bầm bảo ngày mai sẽ giả vờ mất trí, nào ngờ bị Diệp Nhất Thành nghe thấy. Hắn chỉ chỉ lên camera.
"Ở đây, ở kia... Đều có camera."
Nhìn điệu bộ hậm hực của cậu, Diệp Nhất Thành lại không nhịn được cười. Khi nãy hẳn muốn lên phòng làm việc, nào ngờ vô tình đi ngang qua nhìn thấy cậu vừa hát vừa nhảy. Hắn không nghĩ Vu Bảo lại có nhiều bộ mặt vừa buồn cười lại vừa đáng yêu như vậy.
Không nhịn được đứng nhìn một chút, lại thấy cậu suýt thì ngã. Rất may hắn đỡ được người. Hắn trêu chọc thành nghiện.
"Ai chỉ cho cậu cái chiêu tiếp đất bằng mặt vậy? Hôm nào có thời gian dạy tôi."
Bị hắn trêu chọc, nỗi đau mất tiền chưa nguôi. Vu Bảo tức giận.
"Anh mau cút về phòng làm việc của anh đi." Vu Bảo giơ tay lên đe doạ, nào ngờ nhìn mặt cậu càng tức giận lại càng đáng yêu.
Diệp Nhất Thành cười vui vẻ giả vờ sợ hãi xoa đầu Vu Bảo rồi đi về phòng làm việc.
Vu Bảo lầm bầm trong miệng. "Tiếp đất bằng mặt..." Câu này nghe rất quen, hình như cậu đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.
Trời hôm nay mưa hơi lớn, Vu Bảo đứng đợi mãi vẫn không thấy tạnh. Miệng nhỏ càm ràm.
"Mình không đem theo ô. Nếu không phải vì mấy cái này thì mình đã tắm mưa cho thật thỏả rồi."
Vu Bảo tiếc nuối nhìn mưa, cậu rất thích tắm mưa. Nếu không vì điện thoại và máy tính thì Vu Bảo đã tắm mưa chạy về nhà rồi.
"Ting, ting." Tiếng kèn xe vang lên. Vu Bảo theo phản xạ nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
"Diệp tổng?" Vu Bảo như vớt được phao cứu sinh cười rạng rỡ, mọi chuyện lúc sáng đều quên sạch.
Diệp Nhất Thành kia thấy cậu vừa gặp hắn đã cười nên lòng sinh ra chút kiêu ngạo.
"Hôm nay trời mưa lớn, tôi rộng lòng cho phép cậu lên xe, tôi đưa cậu về nhà. Không mất phí."
Hắn ngồi gõ nhẹ ngón tay đợi người kia hạnh phúc chấp nhận leo lên xe hắn.
"Không cần." Vu Bảo nhanh chóng đáp.
Như không tin vào tai hắn mở to mắt nhìn Vu Bảo. Vu Bảo cười cười nhét đồ của cậu vào xe Diệp Nhất Thành.
"Cái này, Diệp tổng anh giữ hộ tôi nhé. Mai lên công ty anh trả lại tôi là được."
Chưa kịp để Diệp Nhất Thành phản ứng lại Vu Bảo đã vui vẻ chạy ra ngoài trời mưa.
Diệp Nhất Thành khó hiểu nhìn sấp tài liệu, máy tính và cả vật bất ly thân là điện thoại Vu Bảo cũng đưa tất cho
หลีท...
Bên kia Kiều Lạc Trân lấy hết can đảm đi đến gần gõ cửa kính xe Diệp Nhất Thành, đợi cửa kính hạ xuống.
"Diệp tổng, em cũng không có ô... Anh có thể..." Kiều Lạc Trân giả vờ ấp úp.
"Cô có thể gọi cho người nhà."
Diệp Nhất Thành đóng cửa kính chậm rãi lái đi.
"Tất cả rồi sẽ phải trả giá." Kiều Lạc Trân nghiến răng nhìn theo chiếc xe kia.
Gửi hết toàn bộ đồ Vu Bảo nhẹ nhõm chạy tung tăng tắm mưa. Cậu thích nhất là tắm mưa thế này, vừa chạy vừa nghịch khắp trên đường về nhà. Diệp Nhất Thành vẫn chậm rãi âm thầm lái xe theo.
Tiết trời sắp vào đông nên cũng se lạnh, trời lạnh như thế vẫn nghịch mưa.
"Vu Bảo này... Vẫn khó hiểu như ngày đầu... Làm mình rất tò mò."
Một chiếc xe tải lớn chạy ngang qua đã không thấy Vu Bảo đâu cả. Diệp Nhất Thành vội dừng xe lại, thầm tính toán trừ quãng đường đã đi qua thì bắt đầu từ đây về nhà Vu Bảo cũng mất khoảng 20 phút đi bộ.
"Mới chớp mắt cái đã biến mất, có thể đi đâu được ?"
Diệp Nhất Thành lo lắng Vu Bảo dầm mưa lâu sẽ sinh bệnh, hắn tấp xe vào lễ, cầm vội chiếc dù phía sau bước xuống xe.
"Vu Bảo... Vu Bảo..."
Hắn gọi mãi gọi mãi, lòng thấp thỏm không yên... Một số hình ảnh trong giấc mơ hiện lên chiếm lấy tâm trí hắn, sợ hãi dâng lên ngày càng lớn.