Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 30: Năng lực học tập rất mạnh




- Tiểu tử này xong rồi.

Có người thấp giọng nói:

- Cả nhà hắn xong rồi mới đúng.

- Đúng a, ngay cả Phì Long mà cũng dám đánh, coi như hắn đánh nhau có lợi hại mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Có người thấp giọng phụ họa theo.

- Dường như thì tiểu tử đó đi chung với nữ cảnh sát kia thì phải? Có cảnh sát bảo vệ thì cũng chưa chắc đã có chuyện đâu.

Một người khác lại nói.

- Cảnh sát bảo vệ sao? Tôi đã nghe người ta nói, không ít cảnh sát làm việc cho Phì Long đó.

Có người cười lạnh một tiếng:

- Chỉ sợ là kết cục của nữ cảnh sát kia cũng không được tốt.

- Nữ cảnh sát kia trông đẹp thật, thật là đáng tiếc.

Còn có người mở miệng cảm khái.

- Đừng nói nữa, nếu không muốn rước họa vào thân thì chúng ta hãy đi nhanh ra khỏi đây. Phì Long bị đánh đến như vậy, hắn là hắn cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng của hắn bây giờ.

Có một người nhắc nhở một câu.

Nghe người này nói như thế thì sắc mặt của mấy người nhiều chuyện này liền biến đổi, sau đó bọn hắn liền xoay người chạy nhanh đi. Chỉ một lát thì cả khu phố liền trở nên yên tĩnh, không còn lấy một bóng người.

- Tên mập mạp chết tiệt kia, mau cút trở về chuồng heo của ông đi, đừng để cho tôi phải nhìn thấy mặt của ông nữa nếu không thì tôi sẽ làm thịt ông rồi quăng cho chó ăn.

Đường Kim lại hung hắn đá một cước trên lưng Tả Tiểu Long.

Tả Tiểu Long lại kêu rên một tiếng, trên mặt đất lăn lộn một vòng, không thể không nói, năng lực chịu đòn của tên Tả Tiểu Long này thật sự là rất tốt. Bị Đường Kim đá hơn 10 cước vào người rồi thế mà lại không hôn mê bất tỉnh, so với tên Vương man tử thì quả thật Tả Tiểu Long mạnh hơn rất nhiều.

- Em trai, đừng đánh nữa.

Rốt cuộc thì Đường Thanh Thanh cũng phục hồi lại tinh thần, nàng liền lên tiếng ngăn cản Đường Kim:

- Giúp chị khóa hắn lại, chị muốn đem hắn đến cục cảnh sát.

Đường Thanh Thanh nói xong thì trước tiên liền cúi người xuống nhặt khẩu súng ở dưới đất lên, sau đó nàng hơi nhíu mày một chút rồi đi tới chỗ của Tả Tiểu Long. Tay phải của nàng vừa rồi bị Tả Tiểu Long đánh vào một quyền, giờ phút này vẫn còn hơi đau.

- Chị Thanh, đưa tay của chị cho em xem.

Đường Kim nói xong thì liền nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh, sau đó tay của hắn liền xoa xoa lên bàn tay của Đường Thanh Thanh. Trong lúc nhất thời cơn đau đớn trên cánh tay của Đường Thanh Thanh đã được giảm đi chút ít.

- Hoàn hảo là không có bị thương tổn đến xương cốt, không có việc gì đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một tối là có thể lành ngay.

Đường Kim mở miệng nói.

Đường Thanh Thanh có chút kinh ngạc:

- Cậu biết y thuật sao?

- Không biết, chẳng qua là đối với những cấu tạo trên cơ thể con người thì em có quen thuộc mà thôi.

Đường Kim lắc lắc đầu, nói:

- Chị Thanh, chị muốn đưa tên mập mạp chết tiệt này về đồn cảnh sát sao? Tại sao lại không trực tiếp ném hắn lên trên đường?

- Ném hắn ở đây thì quá tiện nghi cho hắn. Hắn đã đánh lén cảnh sát hơn nữa còn muốn đoạt súng, còn muốn giết chị, chị sẽ đem hắn bắt lại, để cho hắn ở trong kia ăn cơm tù 10 năm.

Đường Thanh Thanh dùng ánh mắt oán hận nhìn Tả Tiểu Long, sau đó nàng lấy còng tay ra rồi còng Tả Tiểu Long lại.

Đường Thanh Thanh lấy ra một chiếc điện thoại di động sau đó nói vào trong đấy:

- Đội trưởng, tôi là Đường Thanh Thanh, hiện tại tôi đang đứng trước quán lẩu Tứ Hải ở đường phía Bắc Nam Sơn, tôi đã bắt được Tả Tiểu Long… đúng rồi là Phì Long, hắn muốn đánh lén cảnh sát hơn nữa lại còn muốn giết tôi… Được … Được… Tôi sẽ đứng đây đợi.

Để điện thoại di động xuống, Đường Thanh Thanh lại nhìn vào Đường Kim rồi nói:

- Tiểu đệ, chị đã gọi điện cho đội trưởng, anh ấy lập tức sẽ đưa xe đến đây, tối nay cậu có rảnh không? Hiện tại chị cần lấy lời khai của cậu, nói cách khác nếu không có nhân chứng chứng minh Tả Tiểu Long động thủ trước với chị thì chỉ sợ là không có cách nào để định tội hắn.

- Chỉ là ghi chép thôi sao?

Đường Kim nhớ tới hôm qua chính bản thân mình đi tới đồn cảnh sát, rồi trải qua những chuyện trong đó thì không khỏi có chút lo lắng:

- Đừng có coi em là phạm nhân mà thẩm vấn a.

- Sẽ không có như vậy đâu, có chị ở đây thì sẽ không có người nào dám coi cậu thành phạm nhân. Chị đã nói với cậu rồi, trong sở cảnh sát chị chính là một đóa hoa được rất nhiều người hoan nghênh đó.

Bộ dạng của Đường Thanh Thanh tỏ ra tự hào.

- Được rồi, vậy thì em đi với chị.

Đường Kim yên lòng sau đó nhìn vào Tả Tiểu Long nằm ở dưới mặt đất, hắn nhịn không được mà hỏi:

- Chị Thanh, đến cuối cùng thì tên mập mạp chết tiệt này có thù oán gì với chị vậy?

- Sau này chị sẽ nói cho cậu biết, tóm lại là thù oán giữa chị và hắn rất nhiều, chị làm cảnh sát là muốn tự mình bắt tên cầm thú này.

Khuôn mặt của Đường Thanh Thanh khẽ buồn, giọng nói cũng hạ thấp, hiển nhiên là hiện tại nàng cũng không muốn nói đến chuyện này.

Đường Kim cũng không hỏi thêm điều gì nữa. Kỳ thật thì lúc nãy Đường Thanh Thanh đã nói rồi, Tả Tiểu Long làm hại cha của nàng suốt phần đời còn lại ngồi trên xe lăn. Kỳ thật thì xem ra thù này cũng rất lớn, hắn chỉ có chút tò mò muốn biết tình huống cụ thể mà thôi.

Mấy phút sau, một chiếc xe cảnh sát dừng lại ở ven đường, rất nhanh hai tên cảnh sát từ trong xe đi xuống, đi về phía Đường Thanh Thanh.

- Thanh Thanh, không có việc gì chứ?

Đi ở phía trước là một nam cảnh sát khoảng chừng 30 tuổi, thân người có chút cao lớn, bộ dạng cũng rất anh tuấn. Hắn nhìn vào Đường Thanh Thanh, có thể thấy bộ dạng hắn rất quan tâm đến Đường Thanh Thanh. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đội trưởng, tôi không sao.

Đường Thanh Thanh vội vàng nói:

- Chỉ là bị một chút vết thương nhỏ mà thôi.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Đội trưởng quét mắt nhìn vào Phì Long cùng với hai tên nam tử đi cùng với Tả Tiểu Long nằm ở dưới mặt đất, trong mắt nhất thời xuất hiện một tia kinh ngạc:

- Thanh Thanh, đây là do cô làm sao?

- Không phải, tôi đâu có lợi hại như vậy đâu.

Đường Thanh Thanh có chút không được tự nhiên cho lắm, nàng nhìn về phía Đường Kim rồi nói:

- Là em trai của tôi giúp tôi.

- Em trai của cô sao?

Tên đội trưởng có chút ngạc nhiên, sau đó tầm mắt của hắn chuyển dời ra khỏi người Đường Thanh Thanh, rồi ngó về Đường Kim:

- Thanh Thanh, tôi cũng không biết cô còn có một người em trai a.

- Đội trưởng, nó chính là em trai của tôi. Hôm nay tôi mới vừa nhận nó làm em kết nghĩa của mình, nó gọi là Đường Kim, cậu ta rất lợi hại, nếu không phải là do cậu ta cứu tôi thì khẳng định súng của tôi sẽ bị Tả Tiểu Long đoạt đi rồi.

Đường Thanh Thanh lôi kéo cánh tay của Đường Kim rồi hướng về tên đội trưởng kia nói:

- Em trai, đây chính là đội trưởng đội hình cảnh của chị, tên là Hà Vĩ Minh.

- Em kết nghĩa à?

Sắc mặt của Hà Vĩ Minh tỏ ra cổ quái, liếc mắt vào Đường Thanh Thanh và Đường Kim một cái rồi nói:

- Thanh Thanh, thật ra thì cô cũng tìm đuộc một người em kết nghĩa rất lợi hại a. Tạm thời không nói vấn đề này nữa, đem người mang về trong cục rồi nói sau.

Nói xong lời này, Hà Vĩ Minh liền hướng về phía Tả Tiểu Long đi tới:

- Phì Long, càng ngày thì lá gan của ông cũng càng to ra. Ông lại dám đánh cảnh sát hơn nữa còn muốn đoạt súng từ trên người cảnh sát nữa, lúc này thì tôi xem ông làm thể nào để trốn thoát được?

Hà Vĩ Minh cùng một người cảnh sát khác cũng nhau đem Tả Tiểu Long kéo từ trên mặt đất lên rồi nhét vào trong chiếc xe cảnh sát. Mà hai tên nam nhân đi theo Tả Tiểu Long cũng bị lôi dậy rồi nhét vào trong đó luôn, chỗ ngồi phía sau đã bị nhét đầy, đến lúc này, ngay cả Đường Thanh Thanh và Đường Kim cũng không có cách nào ngồi trong này được.

- Đội trưởng, mọi người về trước đi, tôi sẽ đi xe đạp điện về sau.

Đường Thanh Thanh đề nghị nói với Hà Vĩ Minh.

- Được rồi.

Hà Vĩ Minh gật đầu sau đó hắn nhìn về phía Đường Kim rồi nói:

- Thanh Thanh, nhớ rõ là cô hãy đem cậu em trai của cô đến cục cảnh sát luôn, chúng ta cần nhân chứng.

- Tôi biết rồi.

Đường Thanh Thanh gật gật đầu.

Hà Vĩ Minh cũng không còn nói cái gì nữa, rất nhanh mở ra xe cảnh sát rồi rời đi.

- Cậu em, chúng ta đi thôi.

Đường Thanh Thanh lại bước lên chiếc xe điện của mình rồi nhìn vào Đường Kim nói.

- Chị Thanh, tay của chị đang bị thương, có thể chở được sao?

Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra lo lắng hỏi Đường Thanh Thanh.

- Hẳn là không sao, cũng không đau cho lắm.

Đường Thanh Thanh cũng không xác định được điểm này.

- Hay là cứ để em chở cho.

Đường Kim nghĩ nghĩ một lát rồi nói.

Đường Thanh Thanh nhất thời ngẩn ngơ:

- Không phải lúc nãy cậu nói rằng cậu không biết lái xe sao?

- Hiện tại thì em đã học được rồi.

Đường Kim cười hì hì, nói.

- Đứa em chết tiệt này, có phải trước đó cậu giỡn mặt với chị hay không hả?

Đường Thanh Thanh nhất thời có chút tức giận, rõ ràng là lúc nãy tên tiểu quỷ này cố ý chiếm tiện nghi của nàng.

- Không phải.

Đường Kim cũng thề thốt phủ nhận điểm này:

- Chị Thanh, chẳng qua là năng lực học tập của em rất mạnh mà thôi, nhìn người ta làm một lần thì em sẽ học được ngay.