- Công ty chuyển phát nhanh Vận Đạt?
Diệp Tử Vận nhất thời cạn lời với Đường Kim, lúc nàng nhìn rõ tình huống trong quán ăn thì lại một lần nữa cạn cmn lời, chiêu này của Phương Đại Dân tuy rằng bỉ ổi nhưng nàng đúng là không có cách nào giải quyết hết.
Nhà hàng của Diệp Tử Đạt cũng không nhỏ, đại sảnh cũng có vài chục cái bàn, chỉ là lúc này mấy chục bàn ăn đều có người ngồi nhưng mỗi bàn chỉ có một người, vậy thì cũng không có gì hết nhưng vấn đề là mấy người này cứ ngồi không vậy, không hề gọi món gì cả, trước mặt chỉ để mỗi một cốc nước lọc, ngoài ra thì không còn gì hết, rất rõ dàng, đám người này muốn đến phá đám!
Gặp phải chiêu trò bỉ ổi như thế, Diệp Tử Vận đúng là không có cách gì hết, người ta chỉ ngồi đó chưa có gọi món mà thôi, cũng không thể gọi cảnh sát đến bắt họ được, nhà hàng cũng không thể đuổi người, nếu đuổi người thì đám người này kiếu gì cũng sinh sự bởi vì Diệp Tử Vận biết rõ bọn chúng là đám lưu manh giang hồ sống ở gần đây, nếu thực sự làm gắt quá thì được không bù mất.
- Tỷ à, mấy người này đều nói là Phương công tử nào đó mời họ đến đây ăn cơm, nhưng mà Phương công tử còn chưa tới nên họ chưa gọi đồ ăn, chỉ chiếm chỗ trước thôi, nếu cứ như vầy thì nhà hàng của ta làm sao kinh doanh tiếp được nữa chứ? – Diệp Tử Đạt bắt đầu tức giận:
- Ta gọi điện cho tên khốn Phương Đại Dân thì hắn lập tức cúp máy, hắn còn đòi ta đến tìm hắn.
- Các người ở đây giá cả thế nào? – Đường Kim đột nhiên hỏi.
- Không cao, bình thường một người bình quân chỉ hết khoảng trên dưới 100 tệ. – tuy không hiểu tại sao Đường Kim lại hỏi như thế nhưng Diệp Tử Vận vẫn lập tức đáp.
- Món rẻ nhất quán này là gì? – Đường Kim lại hỏi thêm một câu
- Lạc rang 2 tệ một đĩa. – Diệp Tử Vận đáp.
- Rẻ quá, thế nào cũng phải bán 2 vạn tệ một đĩa chứ. – Đường Kim lắc đầu nhìn Diệp Tử Đạt:
- Ngươi cho người mang lên cho họ mỗi người một đĩa lạc rang.
- Cái này… - Diệp Tử Đạt nhìn Diệp Tử Vận như muốn hỏi ý kiến nàng.
- Cứ làm theo đi. – Diệp Tử Vận không biết Đường Kim muốn làm gì nhưng vẫn chọn tin tưởng hắn, bởi vì hắn là nam nhân của Đại Nhi tiểu thư, nàng tin vào ánh mắt nhìn người của Đại Nhi tiểu thư.
Đương nhiên là Diệp Tử Vận không biết Đường Kim và Tiêu Đại Nhi là do một sự cố ngoài ý muốn nên mới đến với nhau, điều này không liên quan gì đến ánh mắt nhìn người của Tiêu Đại Nhi.
Diệp Tử Đạt phân phó xuống để bồi bàn bưng lên cho mỗi bàn một đĩa lạc rang.
- Ai bảo các ngươi đem lạc rang lên, lão tử không gọi mà!
- Lão tử cũng chưa gọi gì, đừng có mong ta sẽ chả tiền nhé!
- Đem xuống đi, lão tử chỉ cần nước lọc thôi…
…
Mấy chục người bắt đầu hò hét ngậu ngã ầm lên, dọa cho cô bé bồi bàn sợ quá tránh qua một bên mà Diệp Tử Đạt vẫn đang nhìn Đường Kim, hắn đang nghĩ xem Đường Kim định chơi trò gì.
Chỉ là đang nghĩ thì đã nghe mấy tiếng hét thảm thiết:
- Ôi đê mờ, bụng ta đau quá!
- Cmn, chúng ta có phải là ăn phải đồ ăn có độc không?
- đê ma ma, đau chết ta rồi!
…
Mấy chục tên đang ngồi trong quán kia bỗng nhiên ôm bụng la hét, lúc này bọn chúng chỉ cảm thấy bụng mình càng ngày càng đau, giống như có một con dao đâm thẳng vào trong bụng vậy, có vài tên còn ôm bụng lăn qua lăn lại dưới đất.
- Đi, lão tử phải…đi viện… - một tên lưu manh ôm bụng đang định ra khỏi cửa nhưng hắn còn chưa đứng vững đã lần nữa ngã nhào ra đất.
- Mau, mau gọi xe cứu thương, mau lên… - một tên khác cũng hét lên, tình hình này sợ rằng chúng không thể tự mình đi viện được rồi.
Nhìn một đám lưu manh đang hét thảm, Diệp Tử Vận và Diệp Tử Đạt bốn mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Đường Kim, chuyện này không phải do hắn động tay động chân chứ? Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy được, một người đau bụng thì nghe còn có lý chứ vài chục người cùng đau một lúc thì quá vô cmn lý đi, việc này nhất định có vấn đề.
- Một đám trẻ đáng thương, không biết ăn phải thứ gì mà lại ra nông nỗi này! – Đường Kim đi đến trước một cái bàn ở giữa đại sảnh rồi ngồi xuống, mặt hắn tràn đầy thương cảm, hắn nhìn một tên đang đau đến mặt tái nhợt:
- Bụng đó thì nên ăn chút gì đó đi, thật ra ngươi cũng không béo, không cần phải giảm béo đâu, ăn một chút lạc rang là hết đau bụng liền.
Đáng thương cho tên gia hỏa kia đau tới mức không nói nên lời, nhưng mà ít nhất hắn vẫn còn ngồi được trên ghế chứ chưa bị lăn vật vã dưới đất.
- Nhìn bộ dạng của ngươi thật đáng thương, tặng cho ngươi một hạt lạc đấy. – Đường Kim búng tay một cái, một hạt lạc đã nằm gọn trong miệng tên kia, hắn cũng phối hợp nhai vài cái rồi mới nuốt.
- Ôi đờ ệch! Hình như không đau như trước nữa! – tên kia tự nhiên lại nói được ra tiếng, lập tức dùng một tay vồ lấy đĩa lạc, dường như muốn ăn tiếp.
Nhưng rất tiếc hắn chỉ vồ được không khí mà thôi, đĩa lạc lúc này đã nằm trên tay Đường Kim, Đường Kim nhìn hắn từ từ nói:
- Muốn ăn cũng được nhưng mà phải trả tiền.
- Đê mờ, mau đưa cho ta, ta trả tiền là được chứ gì! – tên lưu manh buồn bực nhìn Đường Kim, chỉ là vừa mới lớn tiếng thì bụng lại bắt đầu đau như dao cắt, hắn lập tức hét lên thảm thiết:
- A…
Tên lưu manh ôm lấy bụng nằm lăn ra đất rên rỉ.
- Lạc này không phải ngươi muốn là có thể ăn. – Đường Kim lắc đầu, không thèm để ý đến tên đó nữa, hắn vung tay một cái đột nhiên mấy chục đĩa lạc kia cùng bay về phía hắn xếp ngay ngắn thành một chồng
ngay trước mặt hắn.
Mấy chục tên lưu manh kia không nhìn thấy một màn này nhưng hai chị em Diệp Tử Vận ở một bên thì nhìn rõ ràng, Diệp Tử Vận thì bình thường còn Diệp Tử Đạt thì há hốc mồm kinh ngạc, vị tỷ phu này hình như còn biết cả ảo thuật.
- Tử Đạt, mau đi đóng cửa lại. – Diệp Tử Vận đột nhiên mở lời.
- Vâng! – Diệp Tử Đạt tuy rằng ngạc nhiên nhưng cũng lập tức gật đầu và làm theo. Lần này hắn có cảm giác giống như chuẩn bị đóng cửa đánh chó vậy.
Lúc này ở trong quán ăn mấy chục tên lưu manh kia đã đau đến lăn lộn bừa trên mặt đất, cái tên lúc nãy nếm thử lạc rang của Đường Kim bắt đầu cầu xin:
- Lão đại, cho ta một hạt đi, ta, ta xin ngươi đấy…
- Lạc rang không phải ngươi xin là ta có thể cho, đây là quán ăn, muốn ăn thì phải trả tiền. – Đường Kim từ tốn nói rồi hướng về phía bồi bàn ở phía xa vẫy tay:
- Cô mau lại đây, hỏi xem vị khách này có muốn gọi đồ gì không?
Cô bé bồi bàn kia đơ ra một lúc mới kịp phản ứng lại, nàng vội vàng đến chỗ Đường Kim sau đó nhìn tên lưu manh hỏi:
- Tiên sinh, ngài có muốn ăn chút gì đó không?
- Lạc rang, ta muốn ăn lạc rang! – tên lưu manh dường như muốn hét lên.
- Ừm, cô mau ghi lại, lạc rang đặc chế, giá bán lẻ 2 vạn tệ ( khoảng 70 củ) – Đường Kim nhìn cô bé kia nói.
- A! – Cô bé cứ nghĩ là mình nghe nhầm:
- Ha…hai…hai vạn tệ?
Diệp Tử Đạt đang ở gần đó cũng run lên một cái, hắn dường như đã hiểu, Đường Kim thật sự muốn bán lạc rang với giá 2 vạn tệ.