Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1004




“Ta cũng thấy xấu hổ thay cho Vũ Văn Hạo”, Tư Không Kiếm Nam tặc lưỡi nói.

Trận này đúng là quá dữ, Triệu Bân đập đối thủ ba lần khiến cho diễn võ đài trở thành một mớ hỗn độn!

Triệu Bân phe phẩy đống ngân phiếu, chuẩn bị bước xuống đài.

“Đi đâu đó!”

Nghiêm Khang hừ lạnh một tiếng rồi bước lên diễn võ đài.

Thắng một trận liền muốn rời đi sao? Mơ gì đẹp vậy?

“Sao, Nghiêm sư huynh cũng muốn luận võ sao?”

Triệu Bân đang định rời đi thì đột ngột dừng lại, đánh nhau có tiền mà, hắn tất nhiên sẽ rất vui vẻ mà đánh.

So với Vũ Văn Hạo, Nghiêm Khang cũng không kém cạnh, tộc Huyết Ưng của hắn có nội tình không tầm thường, vô cùng giàu có trù phú. Triệu Bân đã đánh được một trận thì cũng không ngại đánh thêm trận nữa.

“Nghiêm Khang, ngươi muốn đột nhiên khiêu chiến mà không báo trước sao?”, Mục Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng nói.



Vũ Văn Hạo còn biết gửi một lá thư khiêu chiến trước, còn ngươi thì muốn thừa cơ hội nhảy lên đài ư?

“Nếu như ngươi không dám đánh thì cứ dập đầu nhận lỗi đi”, Nghiêm Khang không để ý đến Mục Thanh Hàn, chỉ nhìn Triệu Bân, cơn tức giận của hắn ta đã bị đè nén nhiều ngày nay, lúc trước khi mua bản đồ bảo tàng hắn ta đã đánh giá thấp Triệu Bân cho nên thậm chí còn không dùng toàn lực, hôm nay hắn ta nhất định sẽ không nương tay nữa, hắn ta phải đánh Triệu Bân tàn phế.

“Có cược thêm không?”, Triệu Bân cười nói.

“Hai mươi vạn lượng, thắng được thì lấy”.

Nghiêm Khang cũng là một hảo hán, hắn ta lấy ra một xấp ngân phiếu đặt lên diễn võ đài, đúng là hắn ta đã có chuẩn bị mới đến, tộc Huyết Ưng không thiếu bạc, so với trận đấu giá ở thành Vong Cổ thì đây chỉ là chuyện vặt.

Phía dưới lại vang lên tiếng tặc lưỡi thổn thức.

Nhà giàu có khác, cược một trận tận hai mươi vạn lượng.

Nếu như thắng trận này thì sau này không cần phải làm nhiều nhiệm vụ của Thiên Tông nữa! Chỉ cần ra diễn võ đài là có thể kiếm tiền nhanh chóng rồi!

“Nếu như sư huynh muốn đánh nhau như vậy thì sư đệ như ta cũng phải giúp cho sư huynh tận hứng”.

Triệu Bân lắc lắc cổ, xoay xoay cổ tay, chuẩn bị đập người một lần nữa.



Bang!

Hắn còn chưa bắt đầu thì đã nghe thấy một tiếng nổ vang.

Nghiêm Khang dĩ nhiên đã tấn công, hắn ta giậm chân xông tới với khí thế vô cùng mãnh liệt, khiến cho những phiến đá lát còn lại trên diễn võ đài đều bị nứt toát. Tốc độ của hắn ta nhanh khủng khiếp, thân thủ vô cùng quỷ dị, bất luận xét về tốc độ hay thân thủ thì hắn ta đều ăn đứt Vũ Văn Hạo.

Keng!

Triệu Bân lại phất tay bắn ra một ngọn phi đao, bên trên đó cũng có treo bùa lôi quang.

Trong mắt mọi người bên dưới thì sử dụng cùng một chiêu hai lần là hết sức sai lầm, dù sao Nghiêm Khang cũng không phải là kẻ ngốc.

Ầm!

Bùa lôi quang nổ tung, ánh sáng chói mắt của lôi điện bắn ra bốn phía.

“Ta không phải là Vũ Văn Hạo”, Nghiêm Khang cười lạnh, hắn ta có Thiên Nhãn, không hề bị bùa lôi quang làm cho ảnh hưởng.

Keng!