“Cho ngươi cơ hội ngươi lại không biết quý trọng, thế thì không còn tư cách làm lốp dự phòng cho ta nữa đâu”.
Đó là tiếng lòng của Vệ Xuyên, có thể thấy hắn ta đã bỏ qua Thanh Dao.
Thế thì bây giờ phải giải quyết tên đi cửa sau đó.
Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga hả? Thế thì hắn ta cũng không ngại đứng ra dạy cho Cơ Ngân một trận thay Nguyệt Linh. Bởi vì hắn ta cũng xem Nguyệt Linh là một trong những người dự bị của mình, hơn nữa còn được xếp vị trí khá cao.
Con người ấy à! Tự tin là tốt.
Nhưng tự tin thái quá, người ta gọi là ảo tưởng sức mạnh.
Chẳng hạn như tên này, cũng khá là ảo tưởng, cứ dự bị đến dự bị khác, hắn ta tưởng tất cả những cô gái xinh đẹp trên đời này đều thuộc về mình, sự thật ấy à! Từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn ta nhảy nhót mà thôi.
“Nằm không cũng trúng đạn”.
Bên này, Triệu Bân chậm rãi lên núi, vừa đi vừa thổn thức.
Nếu biết có ngày hôm nay, có ngu mới đi giúp Tô Vũ gửi thư tình.
Bây giờ đấy, một đống phiền phức vướng vào người.
“Đi thôi! Mời ngươi uống rượu”.
Không biết Tô Vũ từ đâu xông ra, cười hơ hớ nói.
“Lúc này còn đòi dứt áo đoạn tình với ta cơ mà”, Triệu Bân lại cất tiếng thở dài.
“Đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó”, Tô Vũ nói xong bèn khoác một tay lên vai Triệu Bân: “Chuyện này cũng có trách nhiệm của ngươi nữa, nào có ai gửi thư mà gửi có nửa đường, đó người ta gọi là làm không đến nơi đến chốn”.
“Chịu tiếng xấu thay ngươi rồi thanh danh cũng thành rác rồi!”, mặt Triệu Bân đen hơn một chút.
“Uống rượu, ta mời ngươi uống rượu”.
“Thôi bỏ chuyện uống rượu sang một bên đi, tranh thủ thời gian gỡ lá thư đó xuống sẽ tốt hơn đấy”.
“Gỡ, tối nay gỡ ngay”.
Nói dăm ba câu lại thành bạn bè nhưng không biết là bạn hay bè.
Đùa, tình nghĩa của bọn họ sâu đậm như thế, cái gì mà thư tình rồi là hiểu lầm ấy, cút hết mẹ đi.
Nói qua nói lại thì đi tới một ngã rẽ, trông thấy một bóng hình xinh đẹp.
Là một cô gái áo trắng, trông cực kỳ dịu dàng uyển chuyển, trông cứ như người đẹp bước ra từ bức tranh, dù đang là ban ngày nhưng cơ thể mềm mại đó lại trông như có ánh trăng mờ bao quanh, cô ta sở hữu gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, không thua kém gì Sở Vô Sương, hơn nữa khí chất đó cũng gần giống Sở Vô Sương, đều là con cưng cửa trời, đều cho người ta cảm giác như vầng mây lẻ loi, lạnh lùng nhưng tinh khiết, cộng với vẻ kiêu ngạo cách xa người ngàn dặm, gương mặt đó chẳng hề có chút cảm xúc nào.
“Huyết mạch thật là mạnh mẽ”.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ta, là ẩn sau làn khí mờ ảo.
Theo hắn, bàn về cấp bậc huyết mạch thì người này không thua gì thể Thiên Linh.
Đúng là Thiên Tông ngọa hổ tàng long mà!
“Sư muội, thật là trùng hợp!”
Tô Vũ thấy người đó thì hai mắt sáng rỡ.
Vừa nói vừa dịch sang bên cạnh từng bước theo bản năng.
Có thể là đang giữ khoảng cách với Triệu Bân, ý bảo: Ta không quen biết gì tên này.
Triệu Bân lại liếc sang.