Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1309




Đến tận bây giờ vẫn chưa thấy hắn dùng đến tư chất thật sự của mình, thậm chí còn hiếm khi dùng đến bí thuật, hắn sâu không thể lường được thật ư? Với tu vi và lực chiến của cô ta, đánh mười mấy hiệp nhưng vẫn chưa thể tổn thương đối thủ chút nào.

Sự im lặng của cô ta cũng là sự im lặng của những người đang có mặt ở đây.

Nhất là đệ tử nội môn, mày cứ nhíu chặt.

Trước đó nghe đồn họ còn không tin nhưng lần này thì tin thật rồi.

Rõ ràng chỉ là cảnh giới Chân Linh, tại sao lại mạnh đến thế, cứ như trên người đang có một tấm mạng che mặt bí ẩn vậy, đừng nói là các đệ tử, các trưởng lão cảnh giới Địa Tạng cao nhất cũng không thể nhìn thấu, hất tung một tấm mạng che mặt thì bên trong… Lại có thêm một tầng khác, cảnh giới Chân Linh nho nhỏ rốt cuộc đang che giấu bao nhiêu bí ẩn?

Đệ tử ngoại môn xem mãi cũng quen, họ cũng chẳng thể nhìn thấu, chỉ biết tiểu võ tu tên Cơ Ngân đó còn đáng sợ hơn những gì bọn họ nghĩ rất nhiều, đến giờ vẫn chưa dùng đến thực lực thật sự và bí pháp, có thể nói là ẩn giấu rất sâu.

“Sao lại như thế được”, Vân Phượng nhíu mày lại thật chặt.

Đồ đệ của cô ta là thể Thiên Linh hàng thật giá thật, thế mà lại chẳng thể làm gì một cảnh giới Chân Linh.

Một lần nữa, Vân Phượng liếc sang nhìn Vân Yên.

Cô ta đã quá xem thường Cơ Ngân rồi, cũng đánh giá thấp Vân Yên nữa. Ánh mắt của người muội muội này vẫn rất cao, có thể nói là mắt sáng như đuốc, kỳ tài có một không hai như thế lại được cô ta khai thác về.

Điểm này thì cô ta đã nghĩ sai cho Vân Yên rồi.

Dù là sư phụ nhưng cô ta cũng chẳng hề hay biết gì, kinh ngạc hết lần này đến lần khác, khiếp sợ hết lần này đến lần khác, đến tận lúc này cô ta vẫn chưa hiểu hết về đồ đệ nhà mình, hôm đó cô ta nhận Cơ Ngân không phải vì hắn vượt trội hơn người mà là… Cô ta tin tưởng nữ soái Xích Diễm vô điều kiện, sự thật đã chứng minh người Sở Lam chọn quả là một yêu nghiệt nghịch thiên.



“Đánh xong rồi thì đến lượt ta”.

Triệu Bân bước trên đài chiến đấu vỡ nát, lao tới trong vài giây, một chưởng đánh tới.

Liễu Như Nguyệt giật mình tỉnh táo lại, vội vàng đối phó, tay kết ấn chữ triện, cũng giơ một chưởng lên.

Phụt!

Hai đòn tấn công va vào nhau, màu máu chợt lóe lên.

Là máu của thể Thiên Linh, bị một chưởng của Triệu Bân đánh văng.

Soạt!

Triệu Bân bám theo như cái bóng, những ngón tay chứa chân nguyên dâng trào.

Định!

Trong lúc văng ra xa, Liễu Như Nguyệt vung tay, một kiếm vẽ ra một vòng ánh sáng giam cầm Triệu Bân giữa không trung, vòng ánh sáng trói rất chặt, nhưng với Triệu Bân mà nói chỉ là một món đồ chơi, một kiếm khí thoải mái xem đứt.

Keng!

Liễu Như Nguyệt giữ vững thăng bằng, chuyển lùi thành đánh, một kiếm lao tới. Triệu Bân giơ tay nắm lấy mũi kiếm, dù chân nguyên của Liễu Như Nguyệt có mạnh cách mấy cũng không thể đâm vào nửa tấc, kiếm uy sắc bén mạnh mẽ cũng bị xóa tan, chỉ nghe thấy tiếng kiếm Thiên Linh run lên, kiếm khi bắn ra hỗn loạn, có cái bị ép nhập vào thân kiếm, có cái bị phá hủy thành tro. Phá!