Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1320




“Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Sở Vô Sương nhàn nhạt nói.

Cô ta vừa dứt lời thì đã chém ra tiếp một luồng kiếm khí ngũ sắc thứ ba, phóng thẳng lên bầu trời.

Lốc xoáy Thiên Linh không thể nuốt chửng hết luồng kiếm khí ngũ sắc này, bị một kiếm chém làm đôi.

“Thiên Linh Kính”.

Liễu Như Nguyệt lại vung kiếm, vẽ ra một mặt kính huyền ảo.

Thiên Linh Kính rung lên dữ dội, bùng nổ hào quang, mỗi một tia sáng bắn ra từ nó đều mang sức mạnh xuyên thủng, nhưng đối với Sở Vô Sương thì nó vẫn vô dụng. Thiên Linh Kính trong chớp mắt đã bị kiếm khí ngũ sắc của Sở Vô Sương hóa giải dễ dàng.

“Đây… rõ ràng là không cùng cấp bậc”.

Khán giả bên dưới đều tặc lưỡi, bọn họ không thể nhìn thấy rõ ràng vì lúc nào cũng có kiếm khí bay đầy trời.

Liễu Như Nguyệt đang ở trong trận chiến tất nhiên sẽ cảm thấy được rõ ràng nhất sự chênh lệch thực lực giữa bản thân mình và đối thủ.

Một lần nữa cô ta lại bay vút lên trời với tốc độ cực nhanh.

Không sai, cô ta đang muốn dùng tới tuyệt chiêu, đó chính là Cực Diệt Thiên Linh.



Cô ta cũng không hi vọng có thể đánh bại được Sở Vô Sương chỉ bằng một đòn này, nhưng cô ta vẫn hi vọng có thể phá vỡ được phòng ngự của Sở Vô Sương.

“Huyền pháp: Cực Diệt Thiên Linh”.

Rất nhanh sau đó thì giọng nói của cô ta đã vang vọng khắp bầu trời.

Hai tay của Liễu Như Nguyệt đã lạnh như băng, cô ta chỉ thẳng kiếm về phía Sở Vô Sương, lưỡi kiếm chém ra ánh sáng màu xanh từ trên bầu trời xuống, mang theo thần uy nghiền nát vạn vật, khiến cho khán giả dưới đài cũng phải run lên.

Động tác của Sở Vô Sương thì đơn giản hơn rất nhiều.

Sở Vô Sương lại chém ra một luồng kiếm khí ngũ sắc khác, vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, một kiếm mà Liễu Như Nguyệt vừa chém ra đã dễ dàng bị kiếm khí ngũ sắc của cô ta chém làm đôi, ngay cả kiếm uy cũng bị tiêu trừ chỉ trong chớp mắt.

Mọi chuyện còn chưa kết thúc.

Kiếm khí của Sở Vô Sương vẫn còn đó, chỉ là dư lực nhưng vẫn mang theo kiếm uy hết sức mạnh mẽ.

Phụt!

Liễu Như Nguyệt bị dư lực của kiếm khí ngũ sắc chém trúng, hộc máu tại chỗ rồi ngã xuống đất.

Không phải do cô ta không đủ mạnh, mà là do Sở Vô Sương có sức mạnh quá đáng sợ, khiến cho cô ta tới tận lúc kết thúc vẫn không thể phá được phòng ngự của cô ta.

Haiz!



Vân Phượng thở dài, đón lấy Liễu Như Nguyệt.

Không đợi Liễu Như Nguyệt nói ra hai chữ “nhận thua” thì Sở Vô Sương đã trở lại chỗ ngồi của mình.

Thua hai trận liên tiếp, Liễu Như Nguyệt đã bị loại hoàn toàn.

Tuy nhiên, thứ hạng của cô ta vẫn tốt, đứng vị trí thứ tư trong tỷ thí tân tông.

Thật lâu sau cũng không nghe thấy có ai lên tiếng, tất cả mọi người vẫn còn đắm chìm trong trận đại chiến.

Tiểu Vô Niệm bị đánh bại.

Chân thể âm băng cũng bị đánh bại.

Bây giờ thể Thiên Linh cũng đã bị đánh bại.

Không ai có thể xuyên thủng được phòng ngự của Sở Vô Sương, hơn nữa khi chiến đấu cô ta thậm chí còn không cần di chuyển một bước nào.

Cô ta hết sức xứng đáng đứng ở vị trí số một.

“Có áp lực không?”, Huyễn Mộng đã hỏi câu này mấy lần. “Vẫn ôn”. Triệu Bân cũng đã nói hai chữ này mấy lân. “Còn đánh nữa không?” Man Đằng to con lớn tiếng hỏi, đây cũng chính là câu hôi mà mọi người muốn hỏi. Ngô Huyền Thông nhìn sắc trời, sau khi thu tâm mắt lại thì ông ta liên nhìn sang Mặc Đao và Cơ Ngân.