Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1413




Không biết đến bao giờ, hắn mới đứng lại.

Hắn nhìn thấy một bóng người đứng trên đỉnh núi.

Là một cô gái, theo suy đoán của hắn thì tầm tuổi Vân Yên, mặc thanh y phiêu diêu, không nhuốm bụi trần, mái tóc đen tự lay động dù không có gió, từng lọn từng lọn phảng phất khói sương, ánh lên trong mây mù vấn vít, giống như một tiên nữ giáng trần trong giấc mơ.

Triệu Bân ghé tới, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới một phen.

Có lẽ vì tò mò, hắn còn vòng ra phía trước cô gái.

Thế nhưng, vì đạo hạnh quá nông, hắn không nhìn rõ dung mạo của cô gái.

Hay nói cách khác, trên gương mặt cô gái có mây mù che khuất, mờ mờ ảo ảo, chắc hẳn là một tuyệt thế giai nhân.

Sau cùng, ánh mắt của hắn mới rơi xuống hai chân của cô gái.

Cô gái không đi giày, để chân trần trên đất.

“Nhà nghèo… không có giày để đi?”, Triệu Bân lầm bầm, tự mình đùa với mình.



Qua hồi lâu không thấy cô gái cử động, nàng ta cứ đứng thẳng như thế.

Triệu Bân nhíu mày, nán lại bên cạnh nàng, giống như một pho tượng dựng ở đó.

Ý cảnh có “rễ”.

Cô gái này… là rễ của ý cảnh.

Muốn có được cơ duyên thì tốt nhất là chờ ở đây, tất cả tinh túy, đa phần đều ở trên cơ thể nàng ta.

“Đại địa chi linh, vạn vật chi bản!”

Đột nhiên, cô gái nhẹ nhàng cất tiếng nói, thánh thót và huyền ảo.

Triệu Bân nghe xong mà tâm trí hoảng hốt, giọng nói này dễ nghe quá, mỗi một từ giống như âm phù đang nhảy nhót, lọt vào tim gan như rửa sạch bụi bặm. Đôi mắt của U Lan là đôi mắt đẹp nhất mà hắn từng thấy, vậy thì giọng nói của cô gái này là giọng nói kỳ diệu nhất mà hắn từng nghe.

Dứt lời.

Cô gái tiến một bước lên đỉnh núi, bước chân thẳng tắp, tiếp đất bình ổn.

Triệu Bân vội vàng đi theo.



Cô gái lại trở nên im lặng, bước chân phiêu diêu, từng bước từng bước đi trên mặt đất.

Triệu Bân nhìn mà không thấy tự nhiên lắm, đi chân trần trên nền đất mà không sợ đau chân ư?

Thế nhưng, hắn vẫn đi từng bước theo sau nàng ta, đồng thời nhìn chằm chằm vào đôi chân của cô gái. Thật kỳ lạ, bước chân chạm đất như nở hoa, mỗi bước là một đóa sen, tất nhiên cũng là một hiện tượng lạ hiếm thấy.

“Huyền cơ nằm ở đôi chân!”

Triệu Bân lầm bầm một tiếng, vô thức ngồi thụp xuống.

Bàn chân của cô gái trắng nõn như ngọc, bóng loáng, có thể nhìn rõ được một phù văn như ẩn như hiện đang phát sáng ở gan bàn chân. Nhờ phù văn này mà mỗi khi bàn chân nàng ta chạm đất, nó có thể hút được tinh hoa của mặt đất, mà đấy chỉ là khi di chuyển thôi. Nếu đứng im bất động, có thể hút được nhiều hơn.

Hai mắt Triệu Bân sáng ngời.

Cô gái này chắc hẳn đang mượn nhờ sức lực của mặt đất, chỉ cần chân chạm tới nền đất sẽ có sức mạnh cuồn cuộn không dứt từ lòng bàn chân rót vào cơ thể, thế thì có thể bổ sung sức mạnh không ngừng.

Mẹ kiếp… đúng là bậc thầy ăn gian!

Chỉ cần sức lạc của mặt đất không khô kiệt thì nguồn sức mạnh cũng không kiệt quệ. Nếu đánh trận với người ta chắc sẽ khiến đối phương hao mòn đến chết! “Đây chính là đại địa linh chú, phép thuật của Linh tộc”, Nguyệt Thân thong thả nói.