Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1437: Chương 1442







Triệu Bân hiểu ý, phóng thiên lôi màu vàng kim ra, bao bọc lấy một thỏi huyền thiết, tôi luyện và tinh chế hết mức.

Thứ hắn cần phải là tinh túy nhất, các loại vật liệu cần phải được kết hợp với nhau một cách chuẩn xác nhất mới được.
“Gặp nữ soái rồi à?”, lão đạo Âu Dương cũng bắt tay vào tôi luyện, lão ta tùy tiện hỏi.
“Ta đã bị đánh một trận”, Triệu Bân trả lời.
“Bị đánh cũng là một loại tu hành!”
Lão đạo Âu Dương đưa một tay lên vuốt râu, chủ yếu là câu trả lời của Triệu Bân khiến lão ta thấy rất hài lòng, lão ta rất thích nghe tin hắn bị đánh, thấy ai cũng đập, bị đánh cũng đáng đời thôi!
“Sư bá có bán mấy vật liệu này không?”, Triệu Bân cười hehe.
“Đợi thanh đao này được luyện thành công thì ngươi có thể tùy ý chọn một loại”, lão đạo Âu Dương mỉm cười.
“Trưởng lão đúng là người rộng rãi!”, Triệu Bân cười vui vẻ, hai mắt đã bắt đầu nhìn ngang liếc dọc, thầm nghĩ trong đầu tí nữa nên lấy loại nào đây, luyện loại nào vào Long Uyên cũng đều có thể tăng độ cứng cho kiếm và đều có thể gia tăng uy thế.
Hắn nhìn lướt một vòng thì đã có quyết định.
Chính là thỏi cửu dương huyền thiết đó, màu vàng kim lấp lánh, đã có lửa mạnh, nó là vật liệu cương chí dương, trong địa cung thì giá trị của nó có thể xếp thứ ba.


Nếu như không phải vì huyền cương thứ nhất có thuộc tính không hợp với huyền thiết thứ hai thì hắn đã chọn nó rồi.
“Nhóc con, có phải ngươi có kim vũ binh tinh không?”, lão đạo Âu Dương mỉm cười nhìn Triệu Bân.
“Không có!”, Triệu Bân lập tức lắc đầu, đấy là lời thật lòng của hắn.
“Vậy sao trên kiếm của ngươi lại có kiếm khí màu vàng kim dài ba tấc kia?”
“Không nói được đâu!”, Triệu Bân trả lời thật lòng.
Long Uyên được tôi luyện từ tử lệ binh tinh thì phải có kiếm khí màu tím, sở dĩ lại trở thành kiếm khí màu vàng là vì thiên lôi và Độn Giáp Thiên Tự tác động lẫn nhau gây ra.

Dù cho hắn có nói với lão đạo Âu Dương thì lão già này cũng sẽ không tin, đến cả Nguyệt Thần cũng không nói rõ được nguồn gốc của Độn Giáp Thiên Tự lấp lánh kia, chắc chắn nó là không tầm thường, không thể nào cho người ngoài biết được.
Lão đạo Âu Dương bĩu môi, tiếp tục tôi luyện huyền thiết.
Trong địa cung, tiếng nói chuyện ít đi còn tiếng tia lửa điện giằng xé ngày một nhiều hơn.
Hai loại thiên lôi cảm ứng với nhau.
“Thiên lôi thật bá đạo!”
Lão đạo Âu Dương không chỉ lẩm bẩm câu đó có một lần.

Lôi điện có phân đẳng cấp thì thiên lôi cũng có phân đẳng cấp.
So sánh với nhau thì dường như thiên lôi của lão ta có cấp bậc kém hơn so với thiên lôi của Triệu Bân.

Nguyên nhân lão ta có thể cảm nhận được là vì thiên lôi của lão ta có vẻ như kiêng dè hoặc cũng có thể nói là sợ hãi thiên lôi màu vàng kim của Triệu Bân.
Triệu Bân rất thản nhiên.
Thiên lôi của hắn là thiên lôi từ trên trời, có thể thăng cấp nhờ vào việc hấp thụ lôi điện.

Nếu như ngày nào cũng mưa dông thì nói không chừng thiên lôi của hắn còn có thể đột phá, đấy là điểm mà thiên lôi bình thường không thể nào so bì được.
“Phải đảm bảo liều lượng, đừng cho quá nhiều!”, lão đạo Âu Dương nhắc nhở.
“Đệ tử hiểu rồi!”, Triệu Bân mỉm cười.

Liều lượng chính là tỷ lệ kết hợp của huyền thiết, nhìn vật liệu luyện khí thì hắn đã hiểu rõ, hắn nghiên cứu thuật luyện khi thâm sâu mất biết bao nhiêu ngày, đâu phải chỉ để chơi.

“Tên nhóc này có thiên phú khiến người ta phải kinh ngạc thật!”, lão đạo Au Dương giật mình.

Sau khi giật mình thì lại không khỏi xuýt xoa.