Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1459: Chương 1471







Tên lính vội vã xuống lầu, lúp xúp chạy đi.

“Thiếu chủ, chiêu này của cậu cao tay thật”, hai ông lão áo đen đều cười.

“Dám giành phụ nữ với ta ư, ta cho ngươi thân bại danh liệt”, Ngô Khởi cười nguy hiểm.

“Tránh ra, tránh ra nào!”
Đường phố Đế Đô vô cùng náo nhiệt trong đêm.

Chủ yếu là hoàng ảnh vệ quá nổi bật, đặc biệt là hoàng ảnh vệ doanh trại thứ bảy, giọng hét một phát lớn phải biết.

Thống lĩnh đã nói, có thể hét được bao to thì hét, khiến càng nhiều người vây đến càng tốt.

Đúng thật là vậy, có rất nhiều người đã kéo đến!
Cả đám người đông nghịt, tụ tập hết trước cổng lầu xanh, nhìn những người đến chơi gái, từng người một bị đưa ra khỏi lầu xanh.

Ai nấy cũng bị còng tay, xếp một hàng rất dài, trong đó có gần một nửa chỉ mặc có mỗi chiếc quần lót hoa trên người, lúc ra ngoài còn bất giác lấy tay che mặt lại.

Chơi gái không mất mặt.


Chơi gái mà bị bắt thì rất mất mặt.

Đấy là điều mà các khách làng chơi đang nghĩ trong lòng lúc này.

Người trên đường đều chỉ trỏ, cứ như đến xem khỉ, còn họ chính là những con khỉ đó, nhân vật quèn thì còn đỡ, người có mặt mũi thì không biết giấu mặt vào đâu.

“Có chuyện gì thế?”, những người đến xem đều ngạc nhiên.

“Nghe nói là bắt dâm!”, một ông già vuốt râu nói.

“Đến lầu xanh bắt dâm sao?”
Rất nhiều người nhếch môi, người ta làm nghề đó mà, còn cần phải đến bắt sao?
Hơn nữa, còn là hoàng ảnh vệ đích thân đến nữa, chắc đầu óc của thủ lĩnh của doanh trại thứ bảy bị lừa đá hay bị úng nước mất rồi, nếu như có việc để làm thì cũng không rảnh đến mức làm hành động nhức trứng thế đâu.

Trên thực tế, những người khác đều là làm nền.

Người tên Cơ Ngân kia mới là nhân vật chính.


Để xử lý hắn, Ngô Khởi đã “bứng” hết cả lầu xanh.

“Ta đúng thật là vinh hạnh!”
Triệu Bân mang còng tay, đi theo dòng người, vẻ mặt đầy cảm xúc.

Đối với hắn mà nói thì đêm nay đúng là đêm đáng nhớ.

Vì chuyện này mà tên thiểu năng nào đó có thể mắng hắn cả tám trăm năm mất.

“Chà, đấy chẳng phải là Cơ Ngân sao?”
Không biết ai đó thốt lên trong đám đông, đó là kiệt tác của Ngô Khởi, hắn ta chỉ sợ người ta không biết nên đã sớm sắp xếp người diễn trò, giọng đối phương hét lên rất lớn.

“Cơ Ngân? Ai là Cơ Ngân?”
“Còn ai vào đây nữa, Cơ Ngân đạt quán quân của cuộc tỷ thí tân tông chứ ai!”
“Trong số những người bị bắt có hắn sao?”
“Có nhìn thấy chưa? Chính là người đó!”
Người mà Ngô Khởi sắp xếp cũng rất kính nghiệp, chỉ thẳng vào Triệu Bân.

Hắn ta chỉ như vậy thì Triệu Bân lập tức trở thành đối tượng quan sát trọng điểm” của tất cả mọi người, không biết có bao nhiêu con mắt đang hướng về phía hắn, quan sát từ trên xuống dưới, họ chỉ mới nghe thấy tên hắn thôi, đây là lần đầu được nhìn thấy hắn thật sự.

Không ngờ lại trong tình huống này.

Những đôi mắt ấy đều tràn đầy vẻ thắc mắc.