Vô Thượng Luân Hồi

Chương 767: “Huyền Dương tầng cao nhất”.  




Thế thì cộng thêm hắn sẽ tròn bốn người.



Triệu Bân nhìn lướt qua, lại tiếp tục đi về phía đại đường.



Đại đường đèn đuốc sáng trưng, tập trung rất đông người, hình như trưởng lão đang họp mặt, nói chính xác hơn là mấy kẻ trộm cắp đang chia của, cái gì mà đồ sứ châu báu, cái gì mà ngọc thạch sách cổ, chất thành cả ngọn núi nhỏ, giá trị xa xỉ.



Người ngồi ở vị trí cao nhất chính là một lão già mặc mãng bào.



Phong thái uy nghiêm đó chứng tỏ người này chính là đầu sỏ của băng cướp.



“Huyền Dương tầng cao nhất”.



Triệu Bân liếc mắt một cái đã nhận ra tu vi của lão ta, cảnh giới cao như thế, có lẽ đủ sức để thành lập một gia tộc nhỏ, thế mà vẫn muốn làm trộm cắp, sang gia tộc nào đó làm khách khanh trưởng lão còn kiếm được nhiều hơn đi cướp của thế này!



“Nhiệm vụ tiếp theo chính là bắt trẻ sơ sinh, càng nhiều càng tốt”.



Lão già mặc mãng bào nằm nghiêng người trên ghế, thoải mái nói, vẻ mặt cũng cực kỳ nhàn nhã.



Nghe thế, vẻ lạnh lẽo trong mắt Triệu Bân tỏa ra bốn phía, bắt trẻ sơ sinh thì chắc dùng để tu luyện, có rất nhiều võ tu tà ác, thường cắn nuốt trẻ sơ sinh… Để tẩm bổ cho khí lực của mình.



“Dễ thôi”.



Đám trộm cắp kia nở nụ cười khát máu.



Triệu Bân vẫn không cử động, những kẻ đó đúng là phường trộm cắp, nhưng tu vi cũng không thấp, một khi đối đầu nhau thì chắc chắn sẽ có người thoát được, đó không phải là điều hắn muốn, hắn muốn giết sạch hết đám người này. Báo thù cũng được, báo ơn cũng thế, thay trời hành đạo cũng chẳng sao, đêm nay hắn sẽ đại khai sát giới.



Sau khi chia của, đám trộm cắp đó lập tức giải tán.



Triệu Bân cũng bắt đầu di chuyển, chạy tới chỗ tên râu ria xồm xoàm.



Tên xấu xa đó thì nhàn nhã thích ý lắm, đọc đường đi cứ cười khẽ mãi thôi.



Triệu Bân không nhiều lời vô nghĩa, xuất hiện như âm hồn.



“Ngươi…”



Tên râu ria xồm xoàm chợt tái mặt, sao dưng không lại xuất hiện một người thế này.



Phụt!



Triệu Bân đã tấn công tới, chẳng có một tiếng la hét nào đã, một kiếm cắt ngang qua cổ.



Tên đó ôm cổ ngã ầm xuống đất, cũng muốn kêu la thảm thiết nhưng lại chẳng phát ra nổi âm thanh gì, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Triệu Bân, đến chết vẫn không biết người giết mình là ai.





chapter content