Vô Thượng Luân Hồi

Chương 864: “Khí thế Thiên Võ của ngươi từ đâu ra đấy?”






“Đi”.



Hai người không hề dừng lại, sau khi hủy thi diệt tích thì tiếp tục chạy đi.



“Bảo bối”.



Râu chữ bát ôm cái kính bát quái, suốt đường đi cứ cười hà hà.







Triệu Bân liếc sang nhìn, đúng là vật bất phàm, trên thân nó có cấm chú, có lẽ là một bảo bối pháp tu nào đó, một mặt gương chiếu sang đây, có lẽ sức mạnh cũng khá, nếu không lão ta đã chẳng vui vẻ đến thế.



Nhưng hắn cũng có thu hoạch.



Kiếm của thanh niên tóc đỏ là thanh kiếm tốt, đã bị hắn luyện dung nhập vào Long Uyên.



Ngoài ra còn có khá nhiều thuốc, khiến hắn vui sướng nhất là một viên đan được tam vân, nó được dùng để chữa thương, đã bị hắn nhét vào hồ lô tím vàng, có linh dịch hòa tan, tác dụng rất được.



“Chiếc nhẫn đó của ngươi nên giấu đi thì hơn”.



Râu chữ bát liếc sang nhìn Triệu Bân một cái, lão ta đang nói về chiếc nhẫn ma.



Triệu Bân không ngốc, hắn đã dùng khí Huyền Hoàng để tẩy luyện, biến nó thành chiếc nhẫn bình thường, chuyện hôm nay không thể xảy ra thêm lần nào nữa, thất phu vô tội nhưng cầm ngọc lại có tội, để an toàn đến nơi thì không nên để lộ tiền tài ra ngoài.



Vượt qua ngọn núi lớn thì trời đã về đêm.



Khi hai người nghỉ chân thì trước mặt đã là một con sông lớn.



Có lẽ là sông Vong Xuyên, nhưng trên bản đồ lại không ghi như thế, có lẽ là tên do Mộng Điệp đặt, hai người đi thẳng lên phía bắc con sông. Khởi nguồn của con sông Vong Xuyên này chính là quê hương của Mộng Điệp.



Nhắc tới Mộng Điệp, Triệu Bân lại liếc sang chiếc nhẫn ma.



Mộng Điệp lẳng lặng nằm đó như một tảng băng được điêu khắc cực kỳ sinh động.



Vì đang ở trạng thái người chết, chú ấn tạm thời đóng băng, tuổi thọ của cô ta cũng dừng lại ở đó.



Dù thế, sau khi tỉnh lại thì Mộng Điệp cũng không thể sống lâu.



“Khí thế Thiên Võ của ngươi từ đâu ra đấy?”



Râu chữ bát nhìn Triệu Bân, quân bài tẩy đó vẫn khá là hữu dụng.



Lúc ở dưới địa cung bị lão già mãng bào đuổi theo gần như phát cuồng đến nơi vẫn không thấy Triệu Bân dùng đến con bài tẩy đó, hôm nay lão ta cũng mới biết được, đúng là mở mang tầm mắt, khiến lão ta ngày càng cảm thấy mình không thể nhìn thấu con người này.



“Bí mật”, Triệu Bân thoải mái trả lời.



Râu chữ bát không cho là đúng, lão ta đang muốn học nhưng có lẽ Triệu Bân sẽ không dạy.



Đoạn đường sau đó cũng không được yên bình cho lắm.


Những kẻ đuổi giết Mộng Điệp cứ xuất hiện liên tục, có Huyền Dương và cũng có Địa Tàng nhưng bọn họ đều lanh trí trốn thoát, không phải họ sợ, chỉ là không muốn kéo dài thời gian, tác dụng của đan dược giả chết đang dần biến mất.