Vô Thượng Luân Hồi

Chương 963




Cô gái áo trắng cũng bật cười, tiểu đồ đệ mà cô ta vừa mới thu nhận thật sự rất thú vị.

“Nhóm lửa nấu cơm đi, sư phụ đói rồi!”

Cô gái áo trắng ngáp, nằm nghiêng trên ghế rồi khép hờ mắt nghỉ ngơi.

Tất cả những hành động của cô ta thay cho câu nói: “Cơm chín thì gọi ta dậy!”

“Vâng”.

Mục Thanh Hàn nói xong thì vội vã đi mất.

Đi được hai ba bước thì người này quay lại, kéo theo Triệu Bân vẫn đang đứng đánh muỗi. Cái tên tiểu võ tu nhà ngươi, sao lại không biết quan sát gì hết vậy? Ở đây làm gì có muỗi, đập gì mà đập chứ?

Triệu Bân cười gượng, lập tức thu kiếm Long Uyên lại.

Mục Thanh Hàn đã xắn tay áo đứng trước bếp.

Triệu Bân thì đứng phụ, hắn hỏi: “Sư tỷ, có phải sư phụ có một muội muội sinh đôi không?”

“Không có muội muội sinh đôi nhưng có một tỷ tỷ!”, Mục Thanh Hàn vừa lặt rau vừa nói.



“Đúng là chị em sinh đôi thật!”, Triệu Bân giật khóe môi.

Chắc là người của cả Thiên Tông đều biết chuyện này.

Chỉ có mỗi đệ tử mới gia nhập như hắn giờ mới biết.

Không thể không nói rằng hắn đã rất bất ngờ.

Cuộc đời của hắn đúng là kịch tính!

Vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, mang theo đầy căm hận nhưng khi bước vào Thiên Tông thì lại nhận em gái của kẻ thù làm sư phụ, nếu như không phải tự mình trải qua thì ai tin được đó là sự thật, nhưng sự thật lại cứ là như vậy đấy!

Tâm trạng của hắn khó diễn tả được bằng lời.

Đi hay ở lại?

Nhiều trưởng lão Thiên Tông như vậy mà sao đều đến đúng lúc thế không biết? Cái này cũng phải trách hắn, trước khi đến, hắn không chịu nghe ngóng cho kỹ, cũng phải trách Vân Yên, đeo mặt nạ gì chứ. Nếu như biết cô ta giống hệt Vân Phượng ngay từ đầu thì ai lại lên đỉnh Tử Trúc làm gì.

“Nghĩ gì thế? Lựa rau đi!”, Mục Thanh Hàn trừng Triệu Bân một cái.

Hắn giật mình định thần lại, vội vã làm việc nhưng tâm trí vẫn không ở đó.



Bỗng dưng, một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương của phụ nữ.

Có người tiến đến, đó là hai người phụ nữ.

Triệu Bân liền liếc mắt, hắn cũng quen hai người đó, là Vân Phượng và Liễu Như Nguyệt.

Hắn không để tâm đến Liễu Như Nguyệt, chỉ nhìn Vân Phượng, ánh mắt thoáng qua tia băng lạnh nhưng hắn đã nhanh chóng kiềm chế lại.

“Ta đã nói là đỉnh Tử Trúc không hoan nghênh ngươi rồi!”

Vân Yên đang nhắm mắt giả vờ ngủ lạnh lùng đáp, cô ta đang nói với Vân Phượng, lúc nói chuyện còn không thèm mở mắt ra nhìn cái nào. Trước đó cô ta còn nở nụ cười trên mặt, giờ thì nụ cười đã vụt tắt, không chỉ không cười mà vẻ mặt còn lạnh lùng hơn, dường như không còn cảm xúc, mà vẻ mặt lạnh lùng đó là dành cho Vân Phượng.

Sự thay đổi kỳ lạ đó không thể thoát khỏi cái nhìn của Triệu Bân.

Cặp tỷ muội song sinh này có thâm thù đại hận sao?

“Muội vẫn còn đang trách tỷ tỷ sao?”, Vân Phượng than thở: “Ta cũng vì muốn tốt cho muội thôi!”

“Bớt giả bộ từ bi ở đây, đến từ đâu thì về đó đi!”, Vân Yên khẽ nhếch môi.

Họ chỉ nói với nhau mấy câu thôi mà không khí đã trở nên ngột ngạt, đến gió cũng trở nên lạnh đi đôi phần.