Vô Thượng Luân Hồi

Chương 986




Cô ta đã nghe chuyện đình Ngọc Tâm rồi.

Cả người làm sư phụ như cô ta cũng giật mình sửng sốt, tiểu đồ đệ nhà mình đúng là người nổi tiếng, một câu nổi khắp Thiên Tông, đến tận bây giờ cô ta vẫn không biết rốt cuộc Triệu Bân lấy đâu ra cái gan đó.

“Con đánh nhau… Cũng giỏi lắm”, Triệu Bân ho khan.

“Giỏi đến mức nào”, Vân Yên bị chọc cười, nhìn Triệu Bân với ánh mắt thú vị.

“Con…”

“Cơ Ngân, ngươi cút ra đây”.

Triệu Bân còn chưa nói hết lời đã nghe thấy một tiếng hét to.

Tiếng quát lớn có sóng âm rất mạnh, khiến rừng Tử Trúc phải sột soạt lay động.

Còn chưa dứt lời đã thấy sáu bóng người đi lên.

Tất nhiên ba người trong đó chính là ba tên gây chuyện: Nghiêm Khang, Vũ Văn Hạo và Ngụy Đằng.

Đến tận lúc này vẫn không thể đi đường bình thường được.

Còn ba người kia thì có thể thấy là sư phụ của bọn họ, một đạo sĩ áo tím, một tên trung niên áo bạc, một lão già râu bạc trắng, đều là trưởng lão thế hệ Chúc Huyền, đều là Địa Tàng tầng cao nhất.



Triệu Bân đều gặp hết rồi.

Hôm qua có mặt ba người họ trong số những người đá hắn như quả bóng dưới chân núi.

“Ba vị sư huynh, sao lại tức tối thế”.

Vân Yên cười khẽ, nhấc chân ra khỏi đình nghỉ mát, còn tiện thể liếc nhìn bọn Nghiêm Khang.

Ba tiểu bối này giẫm trúng mìn hả?

Cả cô ta còn thế nữa là Mục Thanh Hàn, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

“Cơ Ngân nhà ngươi cũng độc ác quá, ném bùa nổ đồ đệ nhà ta”, tên trung niên áo màu bạc nói to.

Nghe thế, Vân Yên khẽ nhướng mày, thì ra là kiệt tác của đồ đệ nhà mình!

“Cơ Ngân, ngươi nói xem chuyện thế nào”, Vân Yên cười.

“Sư phụ làm chứng cho, là ba người họ chạy tới cướp Tử Ngọc của con, còn muốn đánh con”, Triệu Bân vội vàng nói: “Ba Huyền Dương, tất nhiên là đồ nhi không đánh lại, bị ép bất đắc dĩ… Mới dùng tới bùa nổ”.

“Ba vị sư đệ, có phải thế không?”, Vân Yên cười nhìn ba người bọn Nghiêm Khang.

“Ngậm máu phun người, rõ ràng là mượn xem thử”, Nghiêm Khang nói đầy khí thế hào hùng, có lẽ là dùng quá nhiều sức, cũng có thể do bị nổ mạnh quá nên đã phun thêm một ngụm máu tươi: “Hơn nữa, đó chỉ là so tài”.



“Ba tên cảnh giới Huyền Dương chạy tới so tài với cảnh giới Chân Linh, ba người các ngươi không biết ngượng à?”, Mục Thanh Hàn quát lên, câu từ khá là súc tích, nếu không được dạy dỗ gia giáo đàng hoàng thì cô ta đã chửi ầm lên từ lâu rồi.

“Ngươi…”

“Đánh đồ nhi của ta bị thương thảm như vậy, sư muội Vân Yên, ngươi phải cho lão già này một câu công bằng”, đạo sĩ áo tím

“Không biết sư huynh muốn đòi lại công bằng gì?”, Vân Yên cười nói.

“Đưa tới Giới Luật Đường”.

“Độc ác như thế, phải dạy dỗ lại cho ra trò”.

Lão già râu bạc và tên trung niên áo màu bạc cũng quát lên, có vẻ tức tối lắm.

“Buồn cười thật đấy”, Vân Yên bình thản nói, giọng đã lạnh đi phần nào: “Nếu sư muội không nghe lầm thì là đồ nhi của các người ra tay trước, giờ thì sao, Cơ Ngân nhà ta phải đứng yên cho chúng đánh hả? Ba tên Huyền Dương đánh một Chân Linh, bị nổ là đáng đời, còn mặt dày mày dạn đến tìm ta dạy đời ư?”

“Ngươi…”

“Nếu ba vị sư huynh không phục thì có thể đến Giới Luật Đường để tố cáo, sư muội nhất định sẽ theo cùng”, Vân Yên hờ hững nói, sau đó phất tay áo bỏ đi, còn để lại một câu: “Hàn Nhi, tiễn khách”.

“Hay, hay lắm”.

Ba trưởng lão lửa giận ngút trời, nhanh chóng xoay người.