Vô Thượng Luân Hồi

Chương 987




Ba tên đồ đệ vội vàng chạy theo, trước khi đi vẫn không quên đe dọa: “Ranh con, ngươi chờ đó cho ta”.

“Ta lại sợ các ngươi quá cơ”.

Triệu Bân thầm cười lạnh, ta làm gì ghê gớm lắm hả?

Cũng may là đang ở Thiên Tông, có nhiều người nhìn nên hắn không tiện ra tay.

Nếu đang ở bên ngoài, hắn cũng không ngại đóng gói cả ba lại, gửi bưu kiện xuống cầu Nại Hà.

“Ngươi… Không bị thương chứ!”

Mục Thanh Hàn liếc nhìn Triệu Bân, trông thì lạnh lùng đấy nhưng thật ra đang quan tâm hắn.

Triệu Bân nhún vai, ta có thể nhảy nhót tới mai.

“Chọc phải bọn họ rồi e là sau này phiền toái sẽ kéo tới không ngừng”, Mục Thanh Hàn nói: “Tỷ thí tân tông sắp bắt đầu, cứ ngồi yên thì hơn, ngươi đi vào bằng cửa sau nên tới đâu cũng là cái bia cho mọi người nhắm tới”.

“Đã hiểu”, Triệu Bân cười cười.

“Hay lắm Cơ Ngân, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì”.



Đạo sĩ áo tím, trung niên áo bạc cùng với lão già râu bạc xuống đỉnh Tử Trúc, hùng hùng hổ hổ, sau lưng họ là Nghiêm Khang, Vũ Văn Hạo và Ngụy Đằng, tất cả đều bị mắng mỏ suốt một đường. Ba tên cảnh giới Huyền Dương mà bị tên cảnh giới Chân Linh nổ bay lên trời, làm cái gì thế không biết, đúng là mất hết mặt mũi sư phụ.

Bị sư phụ mắng cho một trận, ba người lại nghiến răng nghiến lợi.

Nhất là Nghiêm Khang, đây là lần thứ ba hắn ta chịu nhục thế này, lần đầu tiên là lúc mua bản đồ kho báu, lần thứ hai là ở phủ thành chủ thành Minh Nguyệt, lần này thì thảm hại hơn, bị nổ đầu ong ong lên cả.

Thật ra đây đã là lần thứ ba hắn nếm mùi đau khổ trong tay Triệu Bân rồi.

Lần thứ nhất và lần thứ hai đều là lúc hắn ta tạo nét ở hội đấu giá trong thành Vong Cổ, bị gài bẫy hộc máu ngất xỉu, ngoài thành Vong Cổ, đánh tay đôi với Triệu Bân lại bị đánh cho không xuống giường nổi.

Nếu để Nghiêm Khang biết Cơ Ngân chính là Triệu Bân thì không biết hắn ta sẽ có suy nghĩ gì.

Trở về núi, ba người lại tập trung một chỗ, bị nổ thảm thương như thế, làm sao mà nuốt trôi cục tức đó được.

“Giải quyết nó, nhất định phải giải quyết nó”, Nghiêm Khang lạnh lùng nói.

“Chờ tới khi vết thương khỏi rồi thì chúng ta sẽ lên võ đài khiêu chiến hắn”, Vũ Văn Hạo mắng.

“Làm thế được đấy”, tia sáng lạnh buốt trong mắt Ngụy Đằng lóe lên.

Hành động nhắm vào Triệu Bân được ba kẻ gây chuyện quyết định trong sung sướng như thế.