Vô Ý Câu Dẫn

Vô Ý Câu Dẫn - Chương 22




Cái gì cơ?... Tự gói bản thân thành quà?



Tuyên Tử Phương ngơ ngác ngồi một chỗ, quay đầu thì thấy Tô Kỷ đang đứng cạnh sofa, từ từ cởi từng nút áo trên bộ quân phục.



Áo ngoài, áo trong lần lượt bị cởi ra, để lộ cơ ngực cường tráng. Rồi Tô Kỷ lại đặt tay bên hông, tiếng kim loại vang lên lách cách, nhẹ nhàng tháo dây thắt lưng. Quần cởi xuống ngang đầu gối, Tuyên Tử Phương liếc mắt nhìn, chỗ đó đã phồng lên thành túp lều nhỏ, quần lót trông ẩm ướt.



Tô Kỷ nở nụ cười, không biết từ đâu lấy ra một sợi dây ren, nói: "Em muốn cột nó ở chỗ nào?"



Đoạn chỉ vào nơi đang lớn dần của mình, cười bảo: "Nơi này sao?"



Miệng lưỡi Tuyên Tử Phương khô không khốc, cả người nóng lên, đầu óc ong ong. Wtf, vậy cũng được nữa hả?



"Em làm gì mà ngơ ngẩn ra vậy?" Tô Kỷ ghé sát tai cậu thì thầm: "Lại ăn cơm rồi đi ngủ."



"A!"



Tuyên Tử Phương đột nhiên ngẩng đầu, suýt nữa đụng phải cằm Tô Kỷ.



Cậu lấy lại bình tĩnh, phát hiện Tô Kỷ vẫn còn mặc quân phục, cũng không cầm dây ren...



"Em..." Tuyên Tử Phương dụi mắt, ngẩn ngơ nói: "Chắc là em mệt quá."



Tô Kỷ nhìn cậu, cúi người sờ trán Tuyên Tử Phương, cau mày: "Không sốt, chắc là em vẫn chưa thoát khỏi được không khí khẩn trương của trận đấu."



Toàn thân Tuyên Tử Phương cứng đờ. Đầu ngón tay Tô Kỷ hơi lạnh, hương vị trên người anh càng nam tính và hấp dẫn hơn trước, khơi gợi cảm giác bất an trong lòng cậu.



"Chắc... Chắc vậy..." Tuyên Tử Phương hít sâu một hơi, cố gắng nhìn sang chỗ khác.



Tô Kỷ cau mày, tra hỏi: "Em muốn nói với anh chuyện gì sao?"



"Không có." Tuyên Tử Phương đỏ mặt, vội vàng đánh trống lảng: "Em đói rồi, thầy làm cơm xong rồi sao?"



"Xong rồi, chờ em ra ăn thôi." Tô Kỷ nói: "Không phải nãy giờ em đang ngủ sao?"



Ra là nằm mơ...



Tuyên Tử Phương xấu hổ gật đầu: "Vâng. Chúng ta đi ăn cơm đi."



Tuyên Tử Phương không yên lòng ngồi ăn cơm, trong đầu toàn là hình ảnh Tô Kỷ thoát y, còn thuận tay thắt một cái nơ hình con bướm lên vật kia.



Tô Kỷ nhìn bộ dáng ngẩn ngơ như người mất hồn của Tuyên Tử Phương, lo lắng hỏi: "Em sao vậy? Bình thường em không thích ăn lạp xưởng mà."



Ơ, không ngờ nghĩ chuyện kia một hồi cũng làm hương vị của lạp xưởng thay đổi luôn...



"Ơ..." Tuyên Tử Phương cúi đầu nhìn, cũng không bỏ lại, tiếp tục ăn: "Ừm. Thầy làm ngon mà."



Tô Kỷ dở khóc dở cười nói: "Em không nên dùng vẻ mặt không muốn ăn để nói đồ ăn rất ngon."



"Không phải mà, em..."



Tô Kỷ híp mắt cười: "Không lẽ em..."



"Không phải!" Tuyên Tử Phương vội vàng nói: "Em không nghĩ đến chuyện thầy muốn trở thành quà tặng cho em đâu."



Tuyên Tử Phương vừa dứt lời, cả hai đều im lặng trong giây lát.



"A a a em không có ý đó ——!"



Tuyên Tử Phương hét lên một tiếng, xấu hổ muốn chết, buông dao nĩa, chân còn chưa kịp xỏ dép vội vàng bỏ chạy về phòng như mọi khi. Nhưng Tô Kỷ nhanh hơn, anh vươn tay kéo cậu lại, ôm vào lòng. Sắc mặt Tuyên Tử Phương đỏ bừng, còn Tô Kỷ lại thấp giọng cười nói:




"Hóa ra là em nghĩ đến chuyện đó sao?"



"Làm gì có chuyện..."



"Nếu biết em thích như vậy thì anh cũng không cần phí sức đem về cho em vật kia, cứ cởi hết nằm trên giường chờ em là tốt nhất nhỉ?"



"Thầy, em không có ý đó..." Tuyên Tử Phương ho khan một tiếng, mặt càng lúc càng đỏ, khí tức mãnh liệt của Tô Kỷ khiến cậu hơi chóng mặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Cậu thở hổn hển nói: "Mà "vật kia" là vật gì vậy?"



Tô Kỷ lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong tủ quần áo, nói: "Anh muốn tặng em cái này từ lâu rồi. Lần công tác này anh mới có được, cho nên giờ mới có thể đem làm quà mừng em."



Tuyên Tử Phương tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy?"



Tô Kỷ mở hộp quà, cẩn thận lấy ra một vật trong suốt nhỏ gọn bằng cái móng tay, nói: "Đưa anh di động của em."



"A..." Tuyên Tử Phương lấy điện thoại đưa Tô Kỷ, thầy anh thuần thục tháo vỏ ngoài, đặt vật kia vào bên cạnh cục pin.



"Cái này trong quân đội gọi là "cứ điểm", có thể dùng để liên lạc trong khoảng cách ba trăm vạn năm ánh sáng. Mỗi miếng nhỏ mỏng thế này chỉ lưu một số điện thoại, cũng chỉ sử dụng được một lần, vì không cần nhà mạng cho nên cũng không lo bị kẻ địch nghe trộm. Ưu điểm của nó là có thể liên lạc với bên ngoài ngay khi đang ở nơi ngoài vùng phủ sóng. Vật này vốn thuộc về bộ đội biên phòng và hải quân, song hiện tại quân đội cùng bộ tư lệnh đang hợp tác phát triển nó."



Tuyên Tử Phương nhìn chằm chằm miếng dán mỏng kia, nói: "Đây là trang bị đặc biệt của quân đội, em có thể dùng nó được sao?"



Tô Kỷ nghiêm túc gật đầu: "Phải."



Tuyên Tử Phương cảm thấy hơi buồn cười, nhưng biểu tình nghiêm túc này của Tô Kỷ lại có chút hấp dẫn, đành bảo: "Cái này chắc mắc lắm?"



Tô Kỷ nói: "Anh cũng không rõ lắm, nhưng mà không phải ai cũng có được nó đâu."



Tuyên Tử Phương trợn tròn mắt: "Thầy... Vật này là trang thiết bị bộ tư lệnh cho thầy, thầy không thể cho em như vậy được."




"Nếu gặp nguy hiểm, em dùng cái này gọi cho anh, anh sẽ lập tức đến cứu em."



"Quá lãng phí..."



Tô Kỷ nghiêm túc nói: "Chỉ cần dùng cho bản thân em thì mọi thứ đều đáng giá."



Tô Kỷ nói như vậy, Tuyên Tử Phương cũng không dám từ chối, cất kỹ điện thoại di động, rồi tiếp tục ngồi ăn lạp xưởng.



Suy nghĩ kỳ lạ trước kia cũng tan biến, vị lạp xưởng hóa ra cũng khá ngon. Tuyên Tử Phương ngẩng đầu nhìn ổ bánh ngọt trên bàn, hỏi: "Ơ... Hôm nay còn có cả bánh ngọt?"



Tô Kỷ gật đầu, cắt một miếng bánh đưa cho Tuyên Tử Phương, mỉm cười: "Lần đầu tiên anh làm món này, không biết vị như thế nào..."



"Thầy tự làm?"



"Ừm." Mặt Tô Kỷ ửng hồng, anh dịu dàng nói: "Sách viết rằng con đường ngắn nhất đến trái tim là đi qua dạ dày, muốn ai đó yêu thích mình thì phải lấy được cảm tình từ dạ dày của người đó."



"..."



"Anh đã làm vừa lòng dạ dày của em chưa?"



Tuyên Tử cúi đầu ăn bánh, ngập ngừng nói: "Ngon lắm."



Nghe người trong lòng nói vậy, anh liền mỉm cười.



"Đúng rồi" Tô Kỷ lại cắt một miếng bánh ngọt, nói: "Ngày mai cha anh sẽ cho người đến đón chúng ta. Chúng ta ở nhà anh tầm năm ngày, sau đó anh sẽ tìm cách về sớm một chút, đưa em đi dạo một vòng thủ đô, chịu không?"



"Cái gì!?" Tuyên Tử Phương giật mình: "Khoan đã... Chưa gì em đã phải đi gặp bác Tô sao?"



"Đừng lo, ông sẽ không lạnh nhạt với em."




Tuyên Tử Phương nhớ lại lời Tô Kỷ từng nói về cha của mình, trong lòng phát run.



Tô Kỷ cười cười: "Ông chỉ nghiêm khắc với một mình anh, bây giờ em vẫn chưa là con dâu của ông, đừng tự tạo áp lực như vậy."



"Em không có bị áp lực." Tuyên Tử Phương hít một hơi thật sâu, nghe được hai chữ "con dâu" lại đỏ mặt, cắm mặt ăn tiếp.



"À đúng rồi."



"Sao ạ?"



"Không có gì." Tô Kỷ nở nụ cười, vươn tay quệt miếng bánh ngọt vương trên môi Tuyên Tử Phương, liếm nhẹ, nói: "Sau khi về mình lại đi xem phim đi."



"... Được."



Tưởng người thượng tướng đưa đến là người nào lạ mặt, hóa ra là người quen.



Tô Kỷ lạnh lùng nhìn người đang lái xe, hỏi: "Tại sao đi đâu cũng gặp anh?"



Tuyên Tử Phương xách hành lý, xấu hổ cúi người chào đối phương: "Anh Lục, buổi sáng tốt lành."



Lục Cảnh Đàn bất đắc dĩ nói: "Hờ, mấy người nghĩ rằng anh muốn tới lắm sao, mới sáng sớm đã bị ánh sáng tình yêu của mấy người chọc mù mắt cẩu FA. Cái gì đây, đồ đôi sao?"



Tuyên Tử Phương cúi đầu nhìn, vì muốn bày tỏ lòng tôn trọng với bác Tô nên cậu đồng phục chính thức của học viện, nói là quân phục nhưng nhìn giống lễ phục, lại còn do sinh viên thiết kế nên hơi khác quân phục một chút. Tô Kỷ thì vẫn ăn mặc như bình thường, nhưng lại không cài nút trên của áo sơ mi, thành ra nhìn cũng hơi giống nhau. Không những thế, màu sắc của hai bộ đồ cũng y chang, một màu đen từ đầu tới chân.



Tuyên Tử Phương không biết nên giải thích thế nào thì Tô Kỷ đã nói: "Đúng rồi đó, anh đang ghen tị sao?"



Lục Cảnh Đàn trợn mắt, chưa kịp phản bác lại nghe Tô Kỷ nói tiếp: "Ghen tị cũng vô ích, vất vả lắm tôi mới xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp này, Tử Phương là của tôi, không phải muốn cướp là cướp được."



Ngụ ý rằng: Tôi vẫn còn nhớ chuyện anh nói lúc trước đấy.



Tuyên Tử Phương không dám đứng giữa nghe hai người này đấu khẩu, mở cửa xe ngồi xuống. Lục Cảnh Đàn ngẩn người một lúc, sau đó xoay sang Tuyên Tử Phương nói: "Tử Phương, cậu không được đáp ứng hắn dễ dàng như vậy! Thằng nhóc đó dám xem thường cả đàn anh!"



"Thầy à, tại sao cứ đụng đến mấy chuyện này thầy lại trở nên như vậy..." Tuyên Tử Phương bất đắc dĩ thở dài, kéo tay áo Tô Kỷ, nói: "Lên xe đi."



Tô Kỷ vẫn lạnh lùng liếc Lục Cảnh Đàn như cũ, sau đó vào trong xe ngồi xuống.



Lục Cảnh Đàn nổ máy, vừa lái xe vừa nói: "Giờ nói chuyện nghiêm túc, ông em à, lần này trở về cậu chuẩn bị tinh thần đi là vừa."



Tô Kỷ híp mắt: "Anh nói vậy là có ý gì?"



"Thầy đã xem băng ghi hình trận đấu của Tử Phương, có vẻ là thầy đang nghĩ lại về yêu cầu của cậu."



Tô Kỷ nhíu mày: "Cha thay đổi ý kiến chỉ vì một đoạn băng ghi hình?"



Lục Cảnh Đàn nhún vai: "Tôi cũng không rõ lắm."



Tuyên Tử Phương không hiểu hai người đang nói chuyện gì, ngơ ngác: "Thầy ơi...?"



Lục Cảnh Đàn quay đầu nhìn, ngạc nhiên nói: "Cậu chưa nói với Tử Phương chuyện đó sao?"



Tô Kỷ thản nhiên nói: "Chuyện này không liên quan đến Tử Phương."



Lục Cảnh Đàn bật cười nói: "Nhưng mà cậu nhìn vẻ mặt Tử Phương lúc này đi, cậu càng giấu thì cậu ta càng tò mò."



Nhìn Tuyên Tử Phươngra sức gật đầu, còn Tô Kỷ lại đen mặt, Lục Cảnh Đàn vui vẻ nói: "Tử Phương, TôKỷ muốn thành lập một đội đặc công Omega tại bộ tư lệnh."