Vô Ý Câu Dẫn

Vô Ý Câu Dẫn - Chương 35




Hết buổi huấn luyện thể lực, Thượng Tư Yên kéo Tuyên Tử Phương sang một bên, nhìn quanh thấy không có người, vội vàng thấp giọng hỏi: "Chân tướng vụ việc diễn ra lúc ông tham gia diễn tập quân sự ra sao vậy? Bây giờ khắp nơi người ta đồn ầm Tô Kỷ cố ý tiết lộ tình báo cho quân đội kia kìa, nhằm bôi đen hình ảnh của bộ tư lệnh. Tôi biết ổng chắc chắn không phải là gián điệp của quân đội, nhưng người ta cứ truyền miệng nhau như thế thì..."



Tuyên Tử Phương xoa xoa tay, nói: "Bây giờ nói rõ chân tướng vụ việc cũng không giải quyết được gì. Người ta luôn cho rằng người lên tiếng trước là chủ mưu, rồi lại nói tôi bên ngoài giả ngốc nhưng bên trong tính toán thâm độc... Thà rằng cứ giao cho thầy giải quyết, chắc chắn anh ấy có cách giải quyết tốt hơn tôi."



Thượng Tư Yên gật đầu, nói: "Chỉ là tôi cảm thấy dù Tô Kỷ thuộc kiểu người không có gì không làm được, nhưng chưa chắc xử lý tốt vụ này. Cùng tham gia diễn tập mà đã chết mấy người, nhất là ở hạm đội thứ ba của căn cứ thứ năm, chỉ có mình ông và Halse an toàn trở về."



"Khi cái chết càng đến gần, tâm lý sợ hãi sẽ mãnh liệt hơn bình thường, vì thế càng xem trọng tính mạng của mình hơn..." Tuyên Tử Phương suy nghĩ nói: "Huống chi chuyện này là do người sống sót kể lại, thành ra mọi người đứng về phe yếu là đương nhiên."



"Đúng vậy, thực ra ban đầu tôi cũng không bình tĩnh được..." Thượng Tư Yên nói: "Xin lỗi vì tôi đã từng nghi ngờ cách làm người của Tô Kỷ."



Tuyên Tử Phương cười cười, nói: "Đầu tiên đúng là quân đội dùng vết nứt vũ trụ kia để đả kích bộ đội biên phòng, mà lúc trước chính thầy ấy đã tìm được cái khe này. Halse cũng biết tin này đến từ bộ tư lệnh, cậu ta nói đúng, chỉ là..."



"Bộ tư lệnh nắm giữ thông tin về cái khe, vậy mà cậu ta lại đổ hết lên Tô Kỷ." Thượng Tư Yên giật mình, thông suốt hết thảy, nói: "Trên thực tế, không cho tin tình báo truyền ra ngoài cũng là cao tầng của bộ tư lệnh, bán tin tình báo cho quân đội cũng là bộ tư lệnh, những người xấu số kia hóa ra là vật hy sinh cho cuộc chiến chính trị. Nhưng mà thay vì tẩy trắng cho bộ tư lệnh, Halse lại cho rằng Tô Kỷ cố ý lộ tin tình báo trước mặt mọi người..."



Tuyên Tử Phương nói: "Học viện ta trực thuộc bộ tư lệnh, ba thế lực lớn lục đục với nhau cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, chỉ cần nghĩ đến cảnh quân đội và bộ đội biên phòng vì chuyện này mà cắn nhau, ai cũng cảm thấy thật sảng khoái, theo thói quen liền hy sinh một người của bộ tư lệnh, rất khó thừa nhận điểm sai trái của bộ."



Thượng Tư Yên suy nghĩ một lát, nói: "Cho nên mới muốn Tô Kỷ gánh hết tội giấu nhẹm tin tình báo về vết nứt vũ trụ dẫn đến thương vong của hàng trăm binh sĩ? Không thể hiểu nổi!"



Tuyên Tử Phương cười khổ nói: "Chịu thôi, lòng người mà."



Thượng Tư Yên thở dài, không biết nên an ủi Tuyên Tử Phương như thế nào, đành vỗ vai cậu, nói: "Đừng buồn nữa, còn có tôi ủng hộ ông."



Tuyên Tử Phương: "Không sao, tôi tin tưởng thầy ấy."



"Còn nữa..." Thượng Tư Yên cau mày, quan sát Tuyên Tử Phương cẩn thận, nói: "Hình như ông có gì đó không giống ngày xưa nữa..."



Tuyên Tử Phương vô tội chớp mắt: "Chỗ nào không giống?"



Thượng Tư Yên: "Rất khó nói... là cảm giác... trông ông thành thục hơn rất nhiều, đúng rồi, không phải là tính cách, mà là khí chất..."



Tuyên Tử Phương: "Do tôi đổi kiểu tóc sao?"



Thượng Tư Yên lắc đầu: "Không không không... Có thể do pheromone của ông không còn rõ ràng, khí chất lắng đọng hơn, trở nên hiền lành? Ầy, không đúng lắm."



Tuyên Tử Phương: "..."



Có thể dùng từ "hiền lành" để miêu tả một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi sao?



Thượng Tư Yên do dự một chút, nói: "Vậy thì... an tường? An bình?"



Tuyên Tử Phương: "..."



Thượng Tư Yên: "Bỏ đi, tôi cũng không biết nên miêu tả như thế nào nữa, ông tự cảm nhận đi."



Khóe miệng Tuyên Tử Phương co rút, cậu nói: "Tôi cảm thấy tôi không tự cảm nhận nổi..."




Bởi vì chiến tranh ngoài tiền tuyến, chương trình học trong học viện vẫn không thay đổi gì nhiều. Điều đặc biệt nhất là dù cho sinh viên đang ở cấp độ nào cũng phải tham gia buổi phân tích tình hình chiến đấu mỗi ngày, rèn luyện kỹ năng phân tích tình hình chiến đấu trong tích tắc.



Ngoài ra, trong học viện còn dán thông báo tuyên truyền, vận động sinh viên năm ba năm tư tự nguyện nhập ngũ.



Sinh viên nhập ngũ có thể tốt nghiệp sớm, ngoài ra còn ngầm thừa nhận người đó hoàn toàn đủ tư cách, nếu sau chiến tranh lựa chọn xuất ngũ, chuyển công tác về nơi khác cũng không thành vấn đề.



Nhưng mà đãi ngộ này chỉ dành cho sinh viên năm ba năm tư, còn lại vẫn phải đi học lên lớp bình thường.



Dù Tô Kỷ đã rời khỏi học viện, nhưng do Tuyên Tử Phương vẫn luôn ở cùng anh trong ký túc xá riêng, học viện nhắm mắt làm ngơ với những thay đổi trong ký túc xá của Tô Kỷ, cũng ngầm đồng ý để Tuyên Tử Phương ở lại nơi đó.



"Thầy... Không phải anh nên đến tổng bộ bộ tư lệnh báo danh sao, tại sao còn ở đây?" Tuyên Tử Phương nghi ngờ nói: "Bên kia không xếp chỗ ở cho anh trong ký túc xá?"



Tô Kỷ nhàn nhã ngồi trên sofa, lật một tờ báo, nói: "Anh đang trong lúc nghỉ sau kết hôn, hơn nữa trong học viện đồn lên chuyện này, đồng nghiệp cũng khuyên anh nên tránh mặt đi."



Tuyên Tử Phương cúi đầu, nói: "Xin lỗi, giống như đều là vì em mà..."



Tô Kỷ cười cười: "Thực ra không liên quan đến em nhiều lắm, vốn là bộ tư lệnh cũng định tìm người gánh tội thay vụ tiết lộ tin tức cho quân đội. Hơn nữa tuy rằng anh đang tạm thời nghỉ ngơi, nhưng chức vụ và quân hàm vẫn còn nguyên, bộ tư lệnh cũng không định hạ anh xuống."



Tuyên Tử Phương sốt ruột nói: "Không phải, Halse có thù riêng với em, lúc nào cậu ta cũng không vừa mắt với em, lợi dụng chuyện này để đả kích anh..."



Tô Kỷ thản nhiên nói: "Cậu ta sẽ phải chịu trách nhiệm trước lời nói của mình. Nhưng em không cần vì anh mà tự trách, em không sai ở điểm nào hết."




Tuyên Tử Phương: "Nhưng mà..."



Tô Kỷ lại lật báo, nói: "Bình tĩnh chờ đợi, luôn luôn tồn tại những người lãnh tĩnh biết suy xét, sẽ từ từ thấy rõ sự thật. Chuyện này nói trắng ra là bộ tư lệnh và quân đội hợp tác, lợi dụng vụ cái khe để trợ giúp quân đội đánh bộ đội biên phòng. Tin tình báo là của bộ tư lệnh, mà chính quân đội hiện nay đang công khai lên án bộ đội biên phòng phòng thủ lỏng lẻo. Chờ phía quân đội hoàn tất công việc của mình thì quan hệ hợp tác này sẽ dừng lại, không chừng bộ tư lệnh còn bị quân đội cắn ngược một cái."



"Em không hiểu lắm..." Tuyên Tử Phương nhíu mày nói: "Biết rõ sẽ bị quân đội đâm sau lưng, vậy tại sao bộ tư lệnh vẫn còn muốn hợp tác với quân đội?"



Tô Kỷ không chút để ý nói: "Bộ đội biên phòng làm việc không hiệu quả, áp lực của dư luận rất lớn, như vậy quân đội có thể nắm quyền điều hành, khả năng ra tiền tuyến của quân đội và bộ tư lệnh đều như nhau, anh tin rằng Hoàng đế chỉ cần nghe chút chuyện bên ngoài sẽ có quyết định của riêng mình. Đến lúc đó, làm sao có thể dễ dàng gọi lực lượng quân đội đã phái đi được?"



Tuyên Tử Phương nói: "Ngay cả cha em cũng bị gọi về Thủ đô, có thể thấy được lần này bộ tư lệnh làm lớn đến mức nào."



"Đúng vậy." Tô Kỷ nói: "Từ trước đến nay bộ tư lệnh luôn bị quân đội áp một bên, cho nên cần phải chờ đến lúc thời cơ tự khẳng định mình xuất hiện. Nếu nắm chắc cơ hội tốt lần này, làm tốt hơn bộ đội biên phòng, trong lòng dân chúng tự động cân đong đo đếm mà nghiêng về bộ tư lệnh nhiều hơn."



"Thầy... Em vẫn cảm thấy như vậy là không công bằng với anh." Tuyên Tử Phương nói.



"Anh ngược lại rất bình tĩnh, còn em ngược lại khá kích động, hôm nay em bị sao vậy?" Tô Kỷ đứng dậy sờ trán Tuyên Tử Phương, suy tư một hồi nói: "Đâu giống bị sốt đâu..."



Tuyên Tử Phương mệt mỏi nói: "Em cũng không biết mình làm sao nữa... Hơi khó chịu."



Tô Kỷ lo lắng hỏi: "Có phải mấy ngày nay em ngủ không được?"



Tuyên Tử Phương ngáp một cái nói: "Chắc là hội chứng mệt mỏi đầu xuân. Trước đây em cũng không nghĩ lúc đi học lại sẽ thành ra thế này, vài ngày nữa là ổn thôi."




Tô Kỷ: "..."



Tô Kỷ ở trong ký túc xá học viện hai tuần, trong học viện bắt đầu có sinh viên ý thức được chuyện này không phải theo kiểu Tô Kỷ là gián điệp của quân đội cố ý giá họa cho bộ tư lệnh; chỉ cần cẩn thận phân tích trong vụ việc này ai là kẻ có lợi, có thể nhìn ra kẻ đứng sau thật sự là ai.



Nhất là khi tin Hoàng đế phái chiến đội thứ ba của bộ tư lệnh đi tiếp viện cho tinh vực Eris được truyền ra ngoài.



Hóa ra là ngay từ đầu bộ tư lệnh đã biết về vết nứt vũ trụ, nên cũng có người đứng lên nói đỡ cho Tô Kỷ.



Chẳng qua là không được mấy người nguyện ý thể hiện quan điểm của mình, thành ra đa số vẫn chung mối thù với Tô Kỷ, thậm chí có một vài người nói, thân là người của bộ tư lệnh, đáng lẽ anh phải giữ bí mật này đến lúc chết, không nên công bố tình hình cái khe đó cho người khác biết.



Nhưng mà dạo gần đây Tô Kỷ bắt đầu lững thững đi dạo bên ngoài, cũng không sợ thêm người thù ghét, điều này khiến Tuyên Tử Phương không thể hiểu nổi.



Mỗi ngày thấy Tô Kỷ trở về, Tuyên Tử Phương luôn có cảm giác tâm tình anh rất tốt, nhìn kiểu gì cũng không giống đang bị đình chỉ công tác, đã vậy còn ở lại học viện đang trong tình huống rối tinh rối mù.



Tuyên Tử Phương nhịn không được hỏi: "Thầy... Tại sao anh vẫn còn cười được vậy?"



Tô Kỷ hôn lên gò má cậu, khóe miệng cong cong, nói: "Em xem cái này trước đi."



"Đây là cái gì?" Tuyên Tử Phương nhận từ anh một vật như báo Trương Hải, run rẩy nhìn lướt qua.



Trên tấm áp phích là hình ảnh Tô Kỷ mặc bộ quân phục màu đen, góc nghiêng anh tuấn hoàn mỹ không chút khuyết điểm.



Đây là áp phích giới thiệu một buổi diễn thuyết, địa điểm là hội trường của học viện, thời gian là bảy giờ tối ngày mai, vừa lúc không có khóa học nào.



Buổi diễn thuyết lần này do Hội Sinh viên tổ chức, Tuyên Tử Phương cảm thấy đây chính là chủ ý của Quân Duy Kỳ.



"Diễn thuyết sao?" Tuyên Tử Phương nhìn anh một cái, nói: "Anh không sợ sẽ thu được trứng gà và gạch đá hả? Hiệu trưởng cũng đồng ý? Hơn nữa, anh chụp hình lớn với đặc tả như thế này làm gì, thầy cũng đâu phải là minh tinh..."



Tô Kỷ cười thành tiếng, nói: "Nếu anh nói rằng anh nhàn rỗi quá không có chuyện gì làm cho nên tự tạo thêm chuyện để người khác rối thêm, em cảm thấy ý tưởng này thế nào?"



"Không tốt!" Tuyên Tử Phương tức giận nói: "Anh không lo lắng cho sự an toàn của bản thân một chút nào sao?"



Tô Kỷ: "Thực ra ngày nào cũng có người đến tìm đến đòi đánh anh một trận, nhưng chưa có ai thành công cả."



Tuyên Tử Phương: "..."



Tô Kỷ nhướn mày, hỏi: "Thế nào, em có muốn đến xem thầy diễn thuyết vào ngày mai không?"



Tuyên Tử Phương: "Được..."



Tô Kỷ hôn Tuyên TửPhương, vui vẻ nói: "Cảm ơn em, em yêu. Vậy thì ít nhất anh cũng sẽ nhận được mộtbó hoa tươi."