Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 52: Ích Kỷ




“ Tôi đã hoàn thành, mong cô Chu nhanh chóng chuyển khoản số tiền còn lại cho tôi. ”

“ Anh có làm đúng theo ý tôi căn dặn không? ”

“ Tất nhiên, sau khi xác nhận cô ta tắt thở, tôi đã đẩy xác xuống núi thủ tiêu. ”

“ Được. ”

Cuộc gọi sau đó dứt đi, khóe môi của Chu Lạc Bích lập tức nhếch lên ngập tràn ý cười hả dạ và thâm hiểm. Vốn dĩ cô ta có mối thù với Tô Hà Xuyên không chỉ về thân thế, gần đây nhất là mâu thuẫn việc cô từ chối cứu giúp Lạc Thị và ba mẹ cô ta thoát khỏi vòng lao lý lẫn đã cười cợt chăm biếm, quan trọng nhất là trả thù Lưu Đại Trung.

Phải, trước ngày Hà Xuyên sang thành phố D, Chu Lạc Bích đã đến nhà tìm cô và mong sự giúp đỡ, thậm chí quỳ xuống trước cô nhận lỗi lẫn cầu xin. Thế nhưng, cô vẫn thẳng thừng dứt khoát từ chối, bảo là ‘ nghiệp phải trả ’.

Rất nhiều điều, dẫn tới sự việc tối nay…

“ Bây giờ là tới phiên bà đấy, mẹ chồng yêu quý của tôi! ”

Thành phố X, chẳng biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng suốt một giờ đồng hồ qua Phùng Khiếu Khâm cảm thấy đau nhói ở lồng ngực, tâm lý lúc nào cũng không yên cứ nghĩ ngợi đến Tô Hà Xuyên, mặc dù trước đó anh đã gọi cho thuộc hạ được sắp xếp bảo vệ an toàn.

Khi nãy, họ bảo cô đã vào lều đi ngủ từ chín giờ tối.

“ Tôi đi về trước đây. "

Phùng Khiếu Khâm cầm lấy áo vest đứng dậy, khiến cho Sở Hàn Đông vô cùng ngạc nhiên, bởi vì hôm nào cả hai cũng hai, ba giờ sáng mới rời khỏi quán bar, hiện tại chỉ hơn mười hai giờ đêm.

“ Sao thế? ”

“ Không có tâm trạng, nơi đây ồn ào quá, tôi cần sự yên tĩnh! ”

Cùng một thời gian nhưng khác không gian, Hồ Bỉnh Chương lặng lẽ uống rượu một mình tại căn biệt thự riêng của anh ấy, xoay mặt vào trong bức tường trầm tư ngắm nghía bức tranh yêu thích do chính tay chị hai của anh ấy đã tô vẽ, đôi mắt nhuốm lên một màu bi thương.

“ Chị hai, sao chị lại dại dột như thế, Phùng Chí Hâm xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của chị sao? ”

Đôi mắt của Hồ Bỉnh Chương cay xè, đỏ trạch, lập tức nhắm mắt chôn giấu tâm tư và sự đau buồn. Thế nhưng, đột nhiên điện thoại của anh ấy bất ngờ reo vang trên bàn làm việc. Sau đó, anh ấy điều chỉnh cảm xúc, chiếc ghế da xoay lại đưa tay cầm lấy lên xem, màn hình xuất hiện cái tên được lưu.

“ Anh ba nghe đây Vi Song! ”

“ Anh ba…chị Hà Xuyên bị tai nạn rất nặng, tụi em đang đưa chị ấy vào bệnh viện… ”

Giọng điệu của Vạn Vi Song vô cùng gấp gáp và run rẩy, nhịp thở dồn dập đến Hồ Bỉnh Chương có thể nghe được. Và rồi, ngay cả anh ấy cũng bị cuốn theo, dứt khoát đứng dậy với nét mặt căng thẳng vô phần, hỏi lại:

“ Cô ấy gặp vấn đề gì? ”

“ Em không biết nữa…anh ba, anh đến bệnh viện được không? Tụi em sợ lắm…vùng đầu của chị ấy hình như bị chấn thương rất nặng, máu chảy ra rất nhiều… ”

“ Được, anh tới ngay! ”

…----------------…

“ Anh ba, chúng ta có nên báo cảnh sát không? Còn Phùng Khiếu Khâm nữa, anh liên lạc với anh ta chưa? ”

Ở bệnh viện lúc này chỉ còn hai anh em của Hồ Bỉnh Chương, nhóm bạn của cô đã quay lại nơi đó thu dọn, xem như lần đi cấm trại này bị hủy bỏ.

Không nhận được câu trả lời, Vạn Vi Song ngẩng nhìn lên Hồ Bỉnh Chương đang trầm tư suy nghĩ, khuôn mặt lạnh ngắc và đôi mắt cứ nhìn trân trân vào đèn phòng cấp cứu.

Thấy thế, cô ấy tiếp tục lên tiếng an ủi:

“ Chị ấy sẽ không sao đâu, là chú Nghiêm phụ trách đấy. ”

“ Ừ, khoan hãy thông báo, cứ để xem tình hình của cô ấy thế nào. ”

Việc thông báo với Phùng Khiếu Khâm, thực sự quá đơn giản với Hồ Bỉnh Chương, chỉ cần hai mươi phút và thậm chí nhanh hơn anh sẽ đến đây. Thế nhưng, anh ấy đang có dụng tâm riêng của mình…

“ Anh ba…anh định làm gì thế? ”

“ Tình yêu thường đi kèm sự ích kỷ, anh nên nghĩ cho bản thân mình một chút đúng không? ”

“ Nhưng chị ấy đã có bạn trai, anh làm vậy là rất xấu, và đến khi chị Hà Xuyên tỉnh lại cũng sẽ gọi cho Phùng Khiếu Khâm với gia đình. ”

“ Nếu Phùng Khiếu Khâm đủ tốt, thì đã không để xảy ra chuyện này. Ngày mai anh sẽ cho người điều tra về gia đình chị Hà Xuyên của em và trực tiếp thông báo với họ, quan trọng là em đừng nói với mẹ chuyện này…đừng bảo ‘ anh thích chị ấy ’ em cũng hiểu nguyên do mà đúng không? ”

Phùng Khiếu Khâm một mình lái xe đến nơi anh và Tô Hà Xuyên cô thường hay tới ngắm cảnh, nhất là hôm có mặt trăng và ngôi sao, đặc biệt nơi đây chính là lần đầu cả hai đã đến vào đêm chính thức quen nhau.

“ Khiếu Khâm, mình hứa với nhau đi, sau này khi con chúng ta trưởng thành, có thể gánh vác công việc của anh lẫn có gia đình riêng, em và anh sẽ sang đây sinh sống. ”

“ Hà Xuyên, anh sẽ thực hiện tất cả, đáp ứng mọi yêu cầu của em, nguyện một lòng yêu thương và chiều chuộng em, cho anh một cơ hội được không? ”

Phùng Khiếu Khâm nâng sợi lắc tay lên ngang với tầm mắt, cảm xúc trong anh lúc này vô cùng tồi tệ, trái tim đau đến mức muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực, đôi mắt sâu kín đỏ au dần dần ứ đọng ánh nước.