Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu - Chương 48: Lộ chân tướng (hạ)




Gặp phải Trương Tri chỉ là một chướng ngại nhỏ trên con đường đến với đồ ăn.



Kiều Dĩ Hàng tự cho rằng địch ý của Trương Tri với hắn kỳ thực do ý muốn chiếm giữ với Tiểu Chu… hoặc Tiểu Thuyền. Tuy nghe rất kỳ cục nhưng xét đến việc đối phương chỉ là một tiểu hài tử mười chín tuổi, lỗ mãng đôi chút cũng dễ hiểu.



Mặc dù việc Chiến Hồn Vô Cực có cảm tình tốt với Tiểu Chu khiến hắn bất ngờ nhưng chuyện này nên dừng lại ở đây. Đến khi Chiến Hồn Vô Cực trở về Mỹ, game cũng vẫn chỉ là game, tất cả trở lại như trước.



Hắn càng nghĩ càng thấy mọi việc được giải quyết tốt đẹp. Để tự thưởng cho chính mình, hắn gọi thêm một phần kem sô-cô-la bạc hà. Về chuyện giảm cân… ngày mai tiếp tục là được.



Cơm nước xong cảm thấy mỹ mãn, hắn lên phòng tắm rửa rồi lăn ra ngủ.



Đấu trí cùng đấu dũng cả một ngày khiến đầu óc hắn mệt mỏi, đặt lưng xuống liền ngủ thẳng đến chín giờ sáng hôm sau.



Kiều Dĩ Hàng lăn lộn trên giường chừng nửa giờ rồi đứng lên đánh răng rửa mặt, đến khi tỉnh táo hoàn toàn mới đến phòng Tiểu Chu gõ cửa.



Nhưng gõ suốt năm phút mà vẫn không có dấu hiệu gì.



Vừa vặn lễ tân đi ngang, Kiều Dĩ Hàng định mở miệng thì nghe đối phương nói: “Kiều tiên sinh, ngài lại nhầm nữa sao?“



Kiều Dĩ Hàng mở to mắt, nhận ra đây chính là người hôm qua giúp hắn mở cửa, “Ngươi làm việc hai tư giờ trên ngày hả?“ Không cần ăn không cần ngủ sao? Nếu thực như vậy hắn có nên lấy thân phận nghệ sĩ giúp họ tố cáo chuyện này coi như làm chút việc tốt?



Lễ tân lắc đầu: “Không phải. Hôm qua là lúc ta tăng ca.“



“Việc ngươi tăng ca có quan hệ với ta sao?“ Kiều Dĩ Hàng hỏi.



“Không có… nhỉ?“ Lễ tân nghi hoặc nhìn hắn, chẳng hiểu sao hắn lại đột nhiên hỏi câu như vậy.



Kiều Dĩ Hàng im lặng, trịnh trọng tỏ vẻ: “Không liên quan tới ta. Vậy nên dù không gặp ta ngươi cũng vẫn tăng ca thôi.“



Lễ tân: “Ta chỉ là lấy ngài ra để đo thời gian.“







“Ta xuống lầu ăn sáng.“ Kiều Dĩ Hàng xoay người đi. Trên đường hắn gọi điện cho Tiểu Chu.



Chuông reo hai lần đã có người nhấc máy, sau đó tiếng Tiểu Chu thì thầm vang lên: “A lô.“



“Giờ ngươi bị truy sát sao?“ Kiều Dĩ Hàng nói, “Sao nói nhỏ vậy?“



“Ta đang ăn cùng bạn game.“ Tiểu Chu ám chỉ.



Kiều Dĩ Hàng: “Ngươi bịa đại ra ai đó cũng được, đừng để họ biết ta là Kiều Dĩ Hàng là được”



“Rồi.” Đầu kia bỗng nhiên im lặng, chợt nghe Tiểu Chu gần như hét lên, “Mẹ!”



Kiều Dĩ Hàng vừa tiến vào thang máy, thiếu chút nữa gục ngã.



May mà thang máy vắng tanh, nếu không quá tổn hại hình tượng.



“Ngươi không có lựa chọn nào tốt hơn sao?” Kiều Dĩ Hàng nghiến răng nghiến lợi.



“Mẹ. Mẹ yên tâm, con ở đây rất tốt.Mọi người đều quan tâm con. Suất suất suất còn gọi màn thầu cho con nữa.”



“… Đến khách sạn năm sao ăn màn thầu?”



“Mẹ à, Suất suất suất nói ăn màn thầu mới no.” Tiểu Chu đang nói thì bị Suất suất suất giật lấy điện thoại, “Bác! Để cháu giải thích, cháu gọi loại màn thầu nhỏ rán kỹ, làm rất công phu.”



Kiều Dĩ Hàng che miệng, thở cũng không dám thở.



Đầu kia Suất suất suất thấy im ắng quá, hiếu kỳ gọi vài tiếng.



Kiều Dĩ Hàng bị hắn gọi, đành bịt mũi trả lời: “Đã biết.”



“…” Suất suất suất nhanh chóng trả lại điện thoại cho Tiểu Chu.



Tiểu Chu vội vàng hỏi: “Mẹ nói gì mà Suất suất suất tái nhợt vậy?”



Kiều Dĩ Hàng hít sâu: “Dập máy đi.”



Đại sảnh lúc này cũng không đông lắm, Tiểu Chu và Suất suất suất ngồi ở trong một góc.



Kiều Dĩ Hàng vừa nhìn thấy bóng lưng của Trương Tri, đầu lại cảm thấy đau. Dù sao, không việc gì hắn cũng không muốn tiến đến, gọi đại một bát cháo rồi chậm rãi ăn.



Mới ăn hai thìa, Tiểu Chu đã bưng màn thầu đi sang.



“Ngươi sang đây làm gì?” Kiều Dĩ Hàng ý tứ nhìn bốn phía.



Từ lúc hắn xuất hiện tại quán, đã có rất nhiều ánh mắt hướng tới đây.



“Ta là fan muốn xin chữ ký ngươi, ngồi ở đây là đương nhiên.”



Kiều Dĩ Hàng thấy Trương Tri chẳng phản ứng gì mới hạ giọng: “Hôm qua ngươi uống say xong không nói gì chứ?”



Tiểu Chu chớp mắt vài cái nhưng vì đang cúi đầu nên Kiều Dĩ Hàng không phát hiện “Ngươi nói ta uống say mà, sao nhớ kỹ được?” Thực ra nàng mơ hồ nhớ hình như mình có nói cái gì đó nhưng nhìn phản ứng của Trương Tri thì giống như nằm mơ thôi. Suy nghĩ hồi lâu, nàng quyết định im miệng thì hơn.



Kiều Dĩ Hàng nhớ lại lúc thấy nàng hôm qua, cũng không nghĩ nhiều “Sao ngươi lại đi cùng bọn họ?”



“Bọn Suất suất suất hôm qua nháo động phòng tới khuya nên dậy muộn, tình cờ đến cùng lúc.” Tiểu Chu nói, “Ngươi yên tâm, ta đảm bảo lúc tỉnh không hề nói gì.”




Kiều Dĩ Hàng có chút hồ nghi, “Sao ta thấy mấy lời ngươi nói có ẩn ý gì đó nhỉ?”



“Ngươi nghĩ nhiều quá đó.” Tiểu Chu nhét màn thầu vào miệng mình, “Bao giờ chúng ta đi?”



“Chúng ta?”



“Đừng nói là không tiện đường.” Dáng điệu của Tiểu Chu giờ như muốn nói “Dù ngươi có đi đến chân trời góc bể ta cũng bám theo”.



Kiều Dĩ Hàng: “Tiểu Thuyền cùng Suất suất suất khá thân nên phải đi cùng Suất suất suất mới phải.”



Tiểu Chu khổ sở: “Nhưng xe hắn không có điều hòa.”



“Chốc nữa ta mua quạt cho ngươi.”



“…”



Bởi đa số bạn game tham gia hôn lễ đều ở khách sạn nên buổi trưa Thiên Đấu tổ chức một buổi tụ họp riêng. Không có họ hàng, đồng nghiệp, mọi người trò chuyện rất ăn ý, lấy lại cảm giác thân thiết trong game.



Lần này, Tiểu Chu bị an bài ngồi khá xa Trương Tri khiến nàng vô cùng mừng rỡ.



Thủy Tiên hòa thượng hôm qua và hôm nay tựa như hai người khác nhau, nói chuyện bắt đầu có đặc trưng của Thủy Tiên hòa thượng trong game. Hỏi mới biết, hôm qua hắn vừa phải truyền tĩnh mạch, thân thể yếu, lại ngồi xe cả ngày nên không có khí lực để nói.



Suất suất suất trêu chọc: “Đấy là điềm báo thận hư đó.”



Thủy Tiên hòa thượng thở dài: “Vậy cũng phải cho ta cách để làm thận hư chứ!”



Trong game, hắn có thể ba hoa không biết mệt, có khi còn khẩu chiến với mấy game thủ nữ nhưng ngoài đời thì ảnh hưởng đến thể diện nên mọi người đều không mấy phóng khoáng, nhất là nam đều tỏ vẻ khinh khỉnh, làm như mình là thanh cao.




Cuối cùng, Suất suất suất kết luận ý nghĩa của lần họp này là để chứng thực Thủy Tiên hòa thượng ngoài đời so với trong game càng vô sỉ và háo sắc.



Lúc Tiểu Chu về đến thành phố C thì Kiều Dĩ Hàng đã ở nhà.



Nàng gửi tin báo Chiến Hồn Vô Cực hẹn Tiểu Thuyền tối lên game.



Kiều Dĩ Hàng suy nghĩ một lúc rồi tự mình gọi điện hỏi rõ nội dung nói chuyện để tránh lộ đuôi, nghe hết rồi mới từ từ vào game.



Vì Trương Tri đang ở trong nước nên giờ hai người không lệch giờ nữa.



Lúc hắn login cũng là lúc Chiến Hồn Vô Cực đang onl.



Kiều Dĩ Hàng lo lắng có nên gọi không.



Vừa mới gặp mặt mọi người, giờ không gọi thì hơi lạnh lùng, dù sao cũng là đối phương hẹn hắn lên nhưng gửi tin trước thì dường như có ẩn ý gì đó.



Trong lúc hắn do dự thì một tin nhắn đến.



[tư trò chuyện]



Chiến Hồn Vô Cực: lão bà.



Tiểu Thuyền: (⊙o⊙)?



Chiến Hồn Vô Cực: ngẫm lại, chúng ta hình như chưa bao giờ bày tỏ trên [tiểu kèn đồng].



Tiểu Thuyền: -_-||| ta không có kèn đồng.



Chiến Hồn Vô Cực: không sao, nhìn ta làm trước nhé.



Chiến Hồn Vô Cực là tiêu biểu cho loại người hành động, Kiều Dĩ Hàng mới định ngăn đã thấy [tiểu kèn đồng] hiện lên.



[tiểu kèn đồng]



Chiến Hồn Vô Cực: lão bà của ta là Tiểu Thuyền! Lão bà của ta là Tiểu Thuyền! Lão bà của ta là Tiểu Thuyền!







Kiều Dĩ Hàng ngây ngốc nhìn dòng chữ đó, hoàn toàn không rõ nó biểu thị cái gì. Đây chẳng phải là một câu trần thuật sao? Lúc mới kết hôn còn có thể cho là hưng phấn nhưng hiện tại… sao lại có cảm giác giống như đang phát tiết?



Hắn hồ nghi vuốt cằm.



Chẳng lẽ, ấn tượng của Chiến Hồn Vô Cực với Tiểu Chu tốt đến mức muốn phát triển trong đời thực?



Hắn cảm thấy đau đầu.



Chiến Hồn Vô Cực đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiểu Thuyền, gửi một giao dịch tới.



Hắn mở ra thấy bên trong là một tiểu kèn đồng.



[tư trò chuyện]



Chiến Hồn Vô Cực: lão bà, đến lượt ngươi đó.



Tiểu Thuyền: …