Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu - Chương 67: Đàm giao dịch (thượng)




Dù ở chốn đông người, danh hiệu màu tím vẫn rất nổi.



Nhất là khi vô luận đi tới đâu, Kiều Dĩ Hàng cũng thấy hai dòng chữ “Nương tử của Chiến Hồn Vô Cực“ và “Phu quân của Tiểu Thuyền“ ẩn hiện trước mắt.



[tư trò chuyện]



Thủy Tiên hòa thượng: đây là khiêu khích, tuyệt đối là khiêu khích!



Tiểu Thuyền: hả?



Thủy Tiên hòa thượng: ta mới thất tình ly hôn xong, ngươi cùng Chiến Hồn Vô Cực đã ngang nhiên ân ân ái ái trước mặt ta. Thực quá vô sỉ, vô sỉ!



Tiểu Thuyền: vì sao mỗi lần bức xúc ngươi đều kêu ca với ta nhỉ?



Thủy Tiên hòa thượng: -_-||| ngươi nghĩ ta có thể đi kêu với Chiến Hồn Vô Cực sao?



Tiểu Thuyền: …



Tiểu Thuyền: danh hiệu trên đầu ta có thể bỏ đi được ko?



Thủy Tiên hòa thượng: xóa? Sao lại muốn xóa?



Tiểu Thuyền: như lời ngươi nói đấy, quá phô trương.



Thủy Tiên hòa thượng: không thể. Đây là đạo cụ ở cửa hàng, dùng tiền thật mới mua được. Ta nhớ rõ khoảng bảy tám đồng gì đó. Tuy ít nhưng cũng là tiền a.



Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) không phải là hồng bao rơi ra từ đèn lồng sao?



Thủy Tiên hòa thượng: nếu thực rớt ra từ đèn lồng ta đã sớm chạy đi cướp, còn ở đây lảm nhảm với ngươi làm gì.



Tiểu Thuyền: …



Thủy Tiên hòa thượng: muốn bỏ đi cũng vẫn có cách.



Thủy Tiên hòa thượng: nhưng có chết ta cũng không nói cho ngươi đâu.



Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/~~ sẽ dẫn đến tại nạn chết người đó.



Tiểu Thuyền: ly hôn.



Thủy Tiên hòa thượng: -_-||| không phải ta nói nhé!



Tiểu Thuyền: nếu ta thực muốn ly hôn sẽ tìm ngươi làm kẻ chết thay.



Thủy Tiên hòa thượng: ách, nếu muốn bỏ trốn cùng ta…



Thủy Tiên hòa thượng: cho ta ba ngày suy nghĩ.



Tiểu Thuyền: không, ta sẽ nói ngươi thầm mến Chiến Hồn, đeo bám cầu ta ly hôn để ngươi có cơ hội.



Thủy Tiên hòa thượng: …



Thủy Tiên hòa thượng: chết người đó. /(ㄒoㄒ)/~~



Kiều Dĩ Hàng nhìn danh hiệu tử sắc trên màn hình, càng ngày càng không vừa mắt, cảm thấy bản thân thực sự thiếu Trương Tri nhiều rồi. Nhưng trên thực tế, chút tiền ấy ở hiện thực chỉ là… rất nhỏ nhặt a!



Dù sao cũng đã lộ, hoang phí chút cũng dễ giải thích.



Hắn quyết đoán, rút thẻ tín dụng ra.



Nạp tiền rất nhanh, chỉ chốc lát trong tài khoản đã có một nghìn. Hắn vào thương điếm, lướt nhanh qua những thứ đạo cụ sặc sỡ.



[tư trò chuyện]



Chiến Hồn Vô Cực: làm nhiệm vụ phu thê hay phụ bản?



Tiểu Thuyền: đi theo ta.



Tiểu Thuyền dẫn đường, tới Linh Hồ.



Quái ở Linh Hồ cấp rất thấp, trừ tân thủ ra hiếm người tới nơi này.



Số hiếm có này chính là tình nhân.





Cảnh ở đây rất đẹp. Hồ nước trong suốt, trăm hoa đua nở, nhất là ban đêm còn có đom đóm lập lòe, mỹ lệ không sao tả xiết.



Kiều Dĩ Hàng chỉ huy Tiểu Thuyền đi tới bãi cỏ lớn ven hồ rồi bắt đầu phóng pháo hoa.



Đủ loại pháo hoa, trái tim, ngũ sắc…



Trương Tri lúc đầu hơi sửng sốt nhưng khóe miệng lập tức giương lên, nở nụ cười.



Hai người cứ như vậy im lặng sóng vai ngồi xem pháo hoa.



Trương Tri chẳng hỏi tại sao mà Kiều Dĩ Hàng cũng im lặng.



Có một số chuyện có giải thích cũng không rõ ràng chi bằng đừng giải thích.



Cản tượng thực sự quá tuyệt vời nên ra khỏi game rồi mà trước mắt Kiều Dĩ Hàng vẫn còn hiện lên bức tranh rực rỡ vừa rồi.



Hắn quay về phòng ngủ, đang định tắt đèn chợt nghe tiếng chuông di động vang lên.



Tiếng chuông không thể bình thường này chính là từ chiếc điện thoại chuyên dụng cho Trương Tri.



Hắn nhấc máy, chợt nghe tiếng Trương Tri thản nhiên vang lên từ đầu kia: “Ngươi có quên mất gì không?”



Kiều Dĩ Hàng ngẩn ra, nói đùa: “Quên quét dọn sau khi phóng sao?”




Đầu kia trầm mặc.



Kiều Dĩ Hàng không hiểu. Hắn quên mất cái gì?



Hắn tua lại mọi chuyện trong lúc chơi game — rút cuộc là quên cái gì?



“Ngủ ngon.” Trương Tri lúc nói hai chữ này âm có chút trầm.



Kiều Dĩ Hàng vô thức trả lời: “Ngủ ngon.”



Sau đó điện thoại treo.



Kiều Dĩ Hàng ngơ ngác đặt điện thoại vào chỗ cũ: “Hắn vừa nói ngủ ngon sao?”







Hắn nhớ tới cái cớ trước đây mình lấy khi gọi cho Trương Tri trong một phúc xúc động. Nói vậy tâm tình của Trương Tri lúc này cũng như hắn, 囧muốn chết. Thế nên mới cố tình gọi cho hắn để khiến hắn cũng 囧 sao?



Vừa nghĩ thế, hắn thấy bình thường lại, xoay người điều chỉnh tư thế, tiến vào mộng đẹp.



***



Vì ca khúc còn phải biên tập nên Kiều Dĩ Hàng tạm thời không phải đến công ty đĩa mà cố gắng đóng xong quảng cáo còn dang dở.



Quảng cáo lấy cảnh tại công viên.



Chẳng hiểu là ai tiết lộ tin mà gần trưa có rất nhiều fan tới, hò reo ở quanh chỗ quay.



Để giảm béo, sáng sớm Kiều Dĩ Hàng chỉ ăn trứng luộc cùng cháo yến mạch. Giờ đang đói mờ mắt còn phải nghe những tiếng hò hét này khiến hắn muốn ngất xỉu.



Đạo diễn thấy sắc mặt hắn rất kém, vừa chỉ đạo người trang điểm cố gắng hỗ trợ vừa cho người chỉ huy fan giữ trật tự.



May là fan cũng có lý trí, rất nhanh im lặng ngồi xuống, chỉ là mắt thì không rời Kiều Dĩ Hàng một giây phút nào.



Đạo diễn tới chỗ Kiều Dĩ Hàng hỏi: “Ngươi có khỏe không?”



Kiều Dĩ Hàng nghiêng đầu phối hợp với nhân viên trang điểm, nhỏ giong đáp: “Ta muốn ăn bít tết.”



“Được thôi.” Đạo diễn nói, “Dù sao buổi trưa cũng cần đổi sân, ngươi ăn nhanh rồi về sớm một chút rồi là được.” Khác với vị đạo diễn hà khắc của “Cây hạnh phúc”, đạo diễn trước mắt hiển nhiên là dạng thân thiết.



Nhưng loại thân thiết này khiến Kiều Dĩ Hàng càng thêm thống khổ vì nó biến việc giảm cân thành khảo nghiệm tính tự chủ.



“Không cần.” Kiều Dĩ Hàng hít sâu, “Ta đem theo cơm trưa.”



Đạo diễn vỗ tay: “Tốt! Quay nốt lần này ngươi có thể ăn trưa rồi!”



Những lời này hiển nhiên có tác dụng, tinh thần Kiều Dĩ Hàng sôi trào.




Cảnh tiếp theo quay rất thuận lợi.



Ánh mắt ảm đạm vì đói của Kiều Dĩ Hàng thoáng chốc lại lấp lánh hữu thần. Xoay người, mỉm cười, dừng lại phi thường đúng chỗ.



Đạo diễn hô OK rồi nói với hắn: “Ăn cơm đi.”



Kiều Dĩ Hàng vọt tới trước mặt Tiểu Chu, giơ tay ra.



Tiểu Chu rút ra túi bánh bích qui sô-đa, đưa cho hắn một cái.



Kiều Dĩ Hàng trợn mắt nhìn nàng: “Không phải nói được ăn ba cái sao?”



Tiểu Chu đáp: “Còn chưa tới giờ, ăn đỡ một miếng cho bớt thèm.”



“…Có tính vào ba cái trên kia không?”



Tiểu Chu gật đầu.



Kiều Dĩ Hàng: “…”



Nhân viên cầm một túi lớn đi tới: “Đại Kiều, fan đưa quà cho ngươi.”



Kiều Dĩ Hàng liếc nhìn, ánh mắt không dời.



Sô-cô-la, kẹo, khoai tây… các nàng thực biết chọn quà!



Túi quà rất nhanh bị Tiểu Chu ôm lấy: “Tiêu chuẩn ăn trưa của ngươi chỉ còn hai cái bánh qui sô-đa, một bát cháo yến mạch và một quả táo thôi đó.”



Kiều Dĩ Hàng nghiêm túc nhìn nàng: “Còn nói nữa, có ngày ngươi sẽ thất nghiệp đó.”



“Đúng. Để phòng ngừa ngày đó, ta quyết ôm chân Cao đổng!” Tiểu Chu nhìn rất rõ tiền đồ của mình.



Kiều Dĩ Hàng: “…”



Trải qua bữa trưa với bánh qui sô-đa, cháo yến mạch và táo, Kiều Dĩ Hàng trông chờ bữa tối.



Kết thúc việc, hắn lập tức phi ngay đến chỗ để xe.



Hắn chạy trước, Tiểu Chu đuổi theo sau.



Hai tiếng sập cửa xe vang lên cùng lúc.



Kiều Dĩ Hàng nhìn Tiểu Chu vô tội ngồi ở ghế bên, thở dài: “Ngươi tan tầm rồi mà.”



Tiểu Chu cũng thở dài: “Ta cũng không có cách. Cao đổng bảo ta đem hết mỳ ăn liền ở nhà ngươi đi.”



“Ta còn có hẹn.”




Tiểu Chu nghĩ một lúc rồi nói: “Hay ta đợi ngươi trước cửa.”



“Ngươi không sợ phóng viên sao?” Kiều Dĩ Hàng nhíu mày.



“Ta không lên, chỉ cần ngươi ném mỳ xuống là được.”



“…” Nhà hắn ở tầng 26.



***



Tại quán cà phê đối diện EF.



Trương Tri ngồi trên sô pha, một lúc lại nhìn đồng hồ.



Nửa tiếng sau giờ hẹn, Kiều Dĩ Hàng còn đang mắc ở chỗ tắc.



Khi Kiều Dĩ Hàng đến cửa quán, nửa giờ nữa đã qua.



Kiều Dĩ Hàng thấy Trương Tri đen mặt ngồi ở chỗ kia, chỉ sợ sự tình bất hảo, vội giải thích: “Mỗi ngã tư ta đều phải chờ ba lần. Trên đường đến đây ít nhất là gặp mười đèn giao thông.”



Trương Tri lạnh lùng: “Cớ này rất hay được học sinh đi muộn dùng.”



Kiều Dĩ Hàng vừa ngồi xuống vừa nói: “Biết sao được, biểu hiện lúc này của ngươi rất giống chủ nhiệm hồi tiểu học của ta.”




Trương Tri mím môi.



Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng gọi bồi bàn chọn món.



Rất nhanh, một miếng bít tết được đưa tới trước mặt Trương Tri.



Mà trước mặt Kiều Dĩ Hàng chỉ có một cốc nước lọc cùng một phần sa lát.



Sắc mặt Trương Tri càng thêm đen: “Không hứng thú ăn cơm với ta?”



“Không phải, giờ ngay cả… một con trâu ta cũng ăn hết.” Kiều Dĩ Hàng nói, “Nhưng ta đang giảm cân.”



“Ngươi có bụng bia sao?” Trương Tri nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh Kiều Dĩ Hàng liều mạng kéo thắt lưng thít bụng bia lại.



Kiều Dĩ Hàng nhìn bốn phía một chút, thấy không ai chú ý, đột nhiên ngửa ra sau, kéo áo lên lộ ra bụng dưới gày gò: “Bụng bia?”



Trương Tri: “Ừm, không phải bụng bia, là thích lộ thân.”



“…”



Kiều Dĩ Hàng buông y phục, ngồi thẳng, nghiêm túc hỏi: “Mục đích hôm nay của ngươi là?”



“Ta muốn mời ngươi tham gia hôn lễ của Trương Thức Khiêm.” Hắn thẳng thắn, Trương Tri cũng thẳng thắn.



Kiều Dĩ Hàng nghi hoặc: “Ngươi là tân lang hay tân nương?”



“… Ta là em trai của tân lang.”



“Lần đầu tôi thấy có người gọi cả tên lẫn họ anh mình.”



“Đây là điểm trọng yếu sao? ”



“Được rồi, hỏi vào vấn đề trọng điểm vậy. Sao cậu lại muốn mời tôi dự hôn lễ của anh trai cậu? ” Tuy nói là vợ chồng trong game nhưng số lần gặp trong hiện thực thì chỉ đếm trên một bàn tay. Hơn nữa, mời dự tiệc cưới chỉ cần đưa thiệp là được, cần gì phải mất công như vậy?



Trương Tri thấy hắn hồ nghi liền giải thích: “Ta muốn đang đưa ngươi đến gặp cha ta. ”



“… ”



Gặp cha hắn?



Cha hắn chẳng phải là chủ tịch tập đoàn Trương thị – Trương Phục Huân sao?



Kiều Dĩ Hàng nhớ tới những lời Cao Cần nói về bối cảnh phức tạp của Trương Tri, thậm chí còn liên quan tới Trương Phục Mãn không khỏi thấy đau đầu.



Trương Tri nhìn mặt đã biết hắn rất không muốn: “Ngươi yên tâm, chỉ là gặp qua thôi, để hắn biết ta cũng có bằng hữu trong nước.”



Kiều Dĩ Hàng nhớ tới hắn từ nhỏ sống ở Mỹ, đột nhiên trở về chắc chắn là chưa thích ứng kịp. Như thế tính lên, tuy số lần bọn họ gặp cũng ít nhưng còn hơn người khác, có thể coi là cũng nhiều.



“Sao ngươi không tìm Suất suất suất?”



Trương Tri sửng sốt nhưng rất mau trả lời: “Hắn bận quá.”







Thực tế hắn cũng bận mà, dù thời gian vào game khá dài.



Kiều Dĩ Hàng uống ngụm nước, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không phải không được nhưng có một điều kiện.”



“Nói.”



“Ta muốn nhờ ngươi phỏng đoán tâm lý của một vai diễn.” Kiều Dĩ Hàng thấy Trương Tri nghi hoặc nhìn hắn, vội vã giải thích, “Đấy là vai trong bộ phim mới của ta. Ta vẫn chưa tìm được cảm giác chính xác.”



Trương Tri hiểu ra một chút: “Vai gì?”



“Cảnh sát nằm vùng.” Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn, từ từ nói tiếp, “Cũng là con riêng của lão đại hắc bang.”



Trương Tri có biểu tình khó hiểu.



Kiều Dĩ Hàng vùi đầu ăn sa lát.



Đến thìa thứ ba hắn nghe thấy tiếng Trương Tri: “Thành giao.”