Anthony Lowren, Tổng Chỉ Huy Ải Sun, Vương Quốc White Wing. Hắn nhìn sơ qua bản đồ chiến sự, rồi hỏi người bên cạnh:
Raymon, tổng hợp tình hình chiến sự cho ta.
Raymon Rilke, trợ lý của Anthony Lowren, đồng thời là tham mưu cao cấp của chiến trường Ải Sun, mở một quyển sổ ra nhìn nói:
Thưa tướng quân, hôm qua trận chiến ở hai bên sườn núi, mỗi bên thiệt hại khoảng hai trăm nghìn người. Chúng ta tiêu diệt được bốn đội Cảm Tử Quân, nên có thể xem như chúng ta có lợi.
Anthony Lowren lắc đầu nói:
Về binh lực, bên Vương Quốc Thrink đông gấp đôi chúng ta, nếu tiêu hao ngang nhau, thì chúng ta thua là cái chắc. Còn về mười đội Kỵ Binh của những Lãnh Chúa kia thế nào?
Raymon Rilke nói:
Đây mới là tin tốt cho chúng ta. Hôm qua, đoán trước được quân đội Vương Quốc Thrink sẽ đánh lén, Lãnh Chúa Markham ở đội Kỵ Binh số 9 đã đưa thông báo đến toàn bộ mười đội Kỵ Binh. Bọn họ tương kế tựu kế, tiến hành mai phục, tấn công quân địch, tiêu diệt tổng cộng hai trăm năm mươi nghìn binh sĩ Vương Quốc Thrink.
Anthony Lowren gật đầu nói:
Rất tốt, Lãnh Chúa Markham, ghi nhớ tên hắn, báo cho Quốc Vương Bệ Hạ. Đã có công, là phải thưởng.
Raymond Rilke nói tiếp:
Vẫn còn chưa hết, thưa ngài.
Anthony Lowren hơi kinh ngạc hỏi:
Vẫn còn? Nói tiếp đi.
Raymon Rilke kể:
Sau khi phục kích đánh bại tổng cộng hơn hai trăm năm mươi nghìn quân địch, Lãnh Chúa Markham lại tiếp tục điều quân, dùng toàn bộ là Thiết Giáp Kỵ Binh, lặng lẽ đánh lén doanh trại quân đội Vương Quốc Thrink. Đồng thời, cũng báo tin này cho những đội khác.
Kết quả thế nào?
Kết quả trên cả mong đợi, mười đội Kỵ Binh tiêu diệt thêm gần năm trăm nghìn quân địch, mặc dù lúc sau bị viện quân Vương Quốc Thrink tới kịp, nhưng đã xem như là thành công to lớn. Cả ngày hôm qua, mười đội Kỵ Binh, tổng cộng lại chỉ chết gần một trăm nghìn người, tiêu diệt được gần tám trăm nghìn quân địch. Có thể xem như là thắng lớn.
Anthony Lowren suy nghĩ một chút nói:
Tên Lãnh Chúa Markham này, đúng là nhân tài kiệt xuất, làm Lãnh Chúa thật đáng tiếc. Nếu để hắn vào làm tham mưu, thì sẽ phát huy được nhiều hơn. Đúng rồi, lấy bản đồ chi tiết lại cho ta. Tiện thể, kêu mấy vị tham mưu, tướng quân khác đến, chúng ta có chuyện cần bàn bạc
Vâng.
.......
Anthony Lowren nhìn hơn hai mươi vị quan trọng trong Bộ Tổng Chỉ Huy Quân Đội Ải Sun nói:
Việc diễn ra hôm qua, chắc hẳn mọi người trên đường đến đây, cũng đã nhận được tin tức?
Mấy vị tướng quân gật đầu:
Đều đã nhận được, hôm qua, xem như một cái tát dành cho bọn Vương Quốc Thrink.
Anthony Lowren gật đầu, rồi chỉ vào bản đồ nói:
Ngày hôm qua, chúng ta đưa ra ngoài Ải Sun mười đội Kỵ Binh, mỗi đội khoảng bốn mươi lăm nghìn binh sĩ, tổng cộng là bốn trăm năm mươi nghìn.
Còn bên Vương Quốc Thrink, họ phái ra ngoài ba triệu binh sĩ, gồm ba loại, Bộ Binh, Cung Binh và Kỵ Binh.
Trận đánh tối hôm qua, chúng ta thắng lớn, chỉ dùng một trăm nghìn binh sĩ, tiêu diệt gần tám trăm nghìn quân địch. Thêm vào cuộc chiến lúc ban ngày, Vương Quốc Thrink đã thiệt hại hơn một triệu binh sĩ.
Giờ phút này, có thể xem như sĩ khí bọn chúng đã xuống thấp. Nhưng....
Anthony Lowren đưa mắt nhìn một vòng nói tiếp:
Đây mới chỉ là ngày đầu tiên, những ngày sau, chiến đấu sẽ càng ác liệt hơn nữa. Chúng ta hiện tại cần tìm cách đối phó địch.
Một vị tham mưu nói:
Bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ chiến trường bên ngoài, ta nghĩ ngày hôm nay, bên Vương Quốc Thrink sẽ cho lượng lớn binh sĩ tràn ra ngoài, dùng số lượng để kiểm soát hoàn toàn vùng đồng bằng giữa hai ải.
Anthony Lowren gật đầu đồng tình:
Ta cũng nghĩ như thế, các vị cho rằng, nên làm thế nào để đối phó.
Mọi người đều im lặng, việc đối phương có số lượng binh sĩ, các loại máy móc chiến tranh đông đảo hơn, làm bọn họ rất bó tay bó chân. Việc đẩy Kỵ Binh ra ngoài càn quét, cũng chỉ được nhất thời, không thể sử dụng trong lâu dài, nếu không, toàn bộ mấy trăm nghìn Kỵ Binh đó, đều sẽ bị tiêu diệt, trước số lượng quân áp đảo của Vương Quốc Thrink.
Anthony Lowren thấy mọi người tạm thời chưa tìm ra được giải pháp, đành phải lên tiếng:
Lãnh Chúa Markham, ngài có ý kiến gì? Có thể đưa ra cho mọi người cùng tham khảo.
Trần Văn Lâm sau chiến công đêm qua, đã được Anthony Lowren mời đến đây vào sáng nay, được xem như thành viên tạm thời của Bộ Tổng Chỉ Huy Quân Đội Ải Sun.
Ồ, ngài chính là Lãnh Chúa Markham. Người nghĩ ra kế sách hôm qua.
Trần Văn Lâm mỉm cười tiến lên chào hỏi:
Chào các vị, Jake Markham, rất vui được làm việc cùng mọi người.
Nói xong, hắn quay qua nhìn bản đồ:
Nếu như là ta, thì ta sẽ nhường khu vực dã ngoại đó cho Vương Quốc Thrink, rút toàn bộ mười đội Kỵ Binh vào trong Ải Sun.
Raymon Rilke lắc đầu phản đối nói:
Không thể nhường chỗ đó cho chúng. Nếu để Vương Quốc Thrink thoải mái dựng vũ khí công thành bên ngoài, thì Ải Sun không quá hai tuần, sẽ bị đánh sập, khi đó sẽ không có thứ gì cản đường bọn chúng tràn vào biên giới.
Đúng vậy, nhường chiến tuyến là không thể, nếu như để chúng kiểm soát được cả ba vùng dã ngoại bên ngoài ba ải, thì lúc đó chúng ta coi như thua.
Những người khác cũng dồn dập phản đối, không đồng ý cách làm của Trần Văn Lâm. Ải Sun dù có cao, ngăn không cho binh sĩ Vương Quốc Thrink leo qua, nhưng mà bị vũ khí công thành công kích, thì vẫn có thể sập. Mất đi trận địa bên ngoài, thì Ải Sun sẽ bị đánh sập trong một thời gian ngắn. Khi đó, với số lượng áp đảo, Vương Quốc Thrink sẽ là người chiến thắng.
Tổng Chỉ Huy Anthony Lowren lên tiếng nói:
Mọi người im lặng, ta nghĩ Lãnh Chúa Markham không chỉ muốn nhường lại đâu. Chi tiết thế nào, Jake Markham, ngươi cứ nói. Nếu như có ích, chúng ta không ngại.
Trần Văn Lâm chỉ vào bản đồ nói:
Như mọi người nói, cho dù mất vùng dã ngoại kia vào tay quân đội Vương Quốc Thrink, thì chúng ra ta vẫn còn nửa tháng chống đỡ. Ở đây, chúng ta có thể dùng Kỵ Binh len qua biên giới của khu Hoorfell, tấn công bất ngờ bọn chúng từ phía tây. Ở trong ải, thì có lẽ không đánh lén được, chúng canh phòng rất nghiêm ngặt.
Nhưng nếu lúc chúng đưa lượng lớn quân ra ngoài ải để công phá Ải Sun, thì sẽ mất cảnh giác. Nếu chiếm được ải của Vương Quốc Thrink, thì chúng ta chắc chắn chiến thắng cuộc chiến này.
Anthony Lowren liếc nhìn mọi người rồi gật đầu nói:
Chuyện này rất quan trọng, mọi người cần bàn bạc kỹ hơn. Một tiếng nữa, sẽ có câu trả lời thích đáng cho cậu, Lãnh Chúa Markham.
Trần Văn Lâm gật đầu, chào mọi người rồi lui ra ngoài.
Theo hắn đó là cách đơn giản nhất để Vương Quốc White Wing có thể chiến thắng trong cuộc chiến lần này. Vương Quốc Thrink có số lượng binh sĩ áp đảo, trang bị, khí giới đầy đủ. Muốn giữ khu vực dã ngoại nằm giữa hai ải kia, là không thể nào. Hơn ba trăm nghìn Kỵ Binh, cho dù mạnh thế nào, cũng không cản được mười mấy triệu binh sĩ kia.
Đã không giữ được, thì cần phải chơi liều, chơi lớn. Tìm cách chiếm luôn ải của quân đội Vương Quốc Thrink. Từ đó hai phía tấn công, chôn vùi đại quân của Vương Quốc Thrink.
...............
Một tiếng sau, Anthony Lowren gọi Trần Văn Lâm vào phòng chỉ huy nói:
Lần này, Lãnh Chúa Markham sẽ dẫn mười đội Kỵ Binh do cách Lãnh Chúa tạo thành, vào khoảng ba trăm năm mươi nghìn người. Ta sẽ cấp thêm cho cậu một trăm năm mươi nghìn Thiết Giáp Kỵ Binh nữa. Việc làm của cậu, đó chính là trong vòng một tuần, chiếm lấy ải Iron. Ta không cần biết cậu dùng cách gì. Nhưng nếu thất bại, quân lệnh xử phạt.
Rõ.
....................
Cùng lúc đó, phía bắc Pháo Đài Forsmoon tầm ba ngày đi bộ, Farengar von Chopin và Alisia Garnett mang theo mười nghìn binh sĩ đến đây, trong đó có bảy nghìn Bộ Binh, ba nghìn Cung Binh.
Mục tiêu của bọn họ, là Bang Hội Thiên Ân.
Ngoài những binh sĩ này, Farengar còn mang theo một trăm Xe Bắn Đá, một trăm Xe Nỏ, với ý định chỉ trong một lần, bao vây và tiêu diệt toàn bộ Bang Hội Thiên Ân - vốn đã suy yếu từ cuộc chiến lần trước, mà bọn họ chỉ có gần bốn nghìn thành viên chuyên về chiến đấu.
Trước khi mang quân về biên giới phía bắc Vương Quốc White Wing, Trần Văn Lâm đã mệnh lệnh cho Farengar và Alisia Garnett dùng mọi cách có thể, diệt trừ, hoặc thôn tính tất cả những thế lực xung quanh khu vực Rừng Villiant và Thị Trấn Markham. Nhất là sơn tặc và Bang Hội, hắn không muốn khi mà Học Viện Pháp Sư và Chợ được xây lên, lại không có người đến do đám người này phá rối. Tất nhiên, thành viên của Liên Minh Bang Hội Đại Nam là ngoại trừ.
Mặc dù Trần Văn Lâm mang toàn bộ Kỵ Binh đi, nhưng Thị Trấn Markham vẫn còn hơn mười lăm nghìn binh sĩ, đầy đủ để quét sạch đám lâu bâu này. Thêm vào việc Cứ Điểm Thôn Zeral dưới lòng đất, đã tập hợp được bốn mươi nghìn nô lệ, hơn hai mươi nghìn bộ trang bị quân đội, có thể bổ sung cho Thị Trấn Markham bất cứ lúc nào.
....
Bang Hội Thiên Ân chọn một chỗ xây dựng khá là đẹp, ba mặt dựa núi, vách đá dựng đứng, không thể tấn công từ ba mặt đó.
Chỉ có phần cổng, là có thể tấn công. Nhưng bọn họ lại đào thêm một con hào nước lớn, chắn ngang qua mặt trước. Muốn đi vào, chỉ có thể dùng cầu để đi qua.
Mà khi nhận được tin Thị Trấn Markham mang quân đến, với ý định tiêu diệt mình. Vương Hạ Quân đã ra lệnh cho thành viên trong Bang Hội phá hủy cây cầu đá, đồng thời đào rộng hào nước ra, dẫn thêm nước từ con sông bên cạnh vào. Làm cho nước trong hào vô cùng hun tợn, như miệng quái thú, nuốt tươi bất kỳ ai dám bước vào.