Ta cuối cùng cũng gặp được Vô Lệ, lúc nàng đẩy cổng bước vào, ta đang cho Thanh Tự ăn sáng, mồm nó lem nhem dính bẩn, nó hẵng còn đang nắm tóc ta giật giật mấy cái rất khỏe, ta cáu tiết thế nào cũng không kìm nó yên được, thế mà nhãi con này vừa nhìn thấy người lạ lừ lừ đi vào liền nín thít ngoan như con cún.
Ta quắc mắt, thấy ta hiền nên nhờn mãi, mi quả nhiên là đồ bợ mạnh hiếp yếu.
Ta để bát xuống, hơi chùi tay vào áo vội vàng đứng lên thi lễ, sau đó ta liền ngẩn người, ô hô, đây không phải chính là thanh y nữ tử bị lão tăng nẫng mất miếng bội quý đó sao.
Không đúng, chính xác là vật hoàn chủ cũ.
Nhưng cá nhân ta cảm thấy lão tăng ít nhiều nhận lại đồ vẫn nên nói với cô nương người ta một câu, im ỉm đi có chút hơi giống như bắt nạt nàng. Nhìn bộ dạng sốt ruột đêm đó của nàng, ta cũng biết miếng ngọc kia đối với nàng vô cùng quan trọng.
Nếu ta mất món đồ như thế nhất định sẽ đau dứt mề ra mất. Rất là đắt luôn đó….
“Vô, Vô Lệ cô nương, gặp lại nhau rồi…” sau một quãng thời gian dằng dặc những tiếng quạ bay qua đầu, ta hơi hơi lùi lại run run khóe môi mở lời, Thanh Tự thiếu nghĩa khí vứt bỏ a di của nó mà chạy đi trước, để lại ta một mình hóa đá với sát thần này. Mặc kệ nàng có nhận ra ta là ai không, ta nhất định phải mở lời trước. Ta sợ nếu ta cứ đứng im đấy thì sẽ bị hàn khí tỏa ra từ người nàng khâu dính luôn hai mép mồm lại mất.
Ta và Đại Mi đã huyên thuyên buôn chuyện về Vô Lệ lúc ta với nàng ngồi phơi thuốc cùng nhau. Ờm, Đại Mi chính là Hách Xá Mi, còn ta là Tiểu Mi, hai cái Mi ở cùng một chỗ, không thể lúc nào cũng A Mi, Mi Mi được, gọi thế kia để dễ phân biệt. Đại Mi nói Vô Lệ là người đầu tiên cúi đầu vái nàng làm chủ, đi theo nàng sớm nhất, mạng của Vô Lệ cũng là do Đại Mi cứu, nàng rất được việc, chỉ tiếc tính tình nàng lãnh bạc, hơi thiếu tính người không được như Đại Mi nhân từ bác ái, âu một phần cũng do thân phận đặc thù gây nên, ta nên hòa đồng thấu hiểu chứ đừng xa lánh nàng.
Lời này có chút giống giáo viên tiểu học dạy dỗ học sinh của mình trước khi ra mắt học sinh mới. Ta mắt nhắm mắt mở tiếp thu, cũng không nghĩ một người có thể đáng sợ như thế.
Đến khi trực tiếp đối diện với Vô Lệ ta liền hiểu cái gì là quan tài, cái gì là rớt nước mắt. Đời ta kiếp trước kiếp này cộng lại cũng chưa từng gặp người nào khí thế kinh hoàng như vậy, cảm thấy khí lạnh tản mát ra từ trên người nàng như rắn độc, uốn éo bò khắp người ta thăm dò từng chút một, đến mức ta sắp nhũn hai chân ra rồi thì giọng nói của Đại Mi vang lên bên tai như liều thuốc giải, phút chốc áp bức như núi nặng đè trên người ta liền biến mất.
“Được rồi, ngươi đang dọa nàng sợ đó.” Ta như người chết vớ được cọc quay ngoắt về phía Đại Mi, cóc quan tâm cái gì lễ tiết gặp mặt nữa, co chân chạy về phía nàng “ Tiểu Mi vào thay thuốc cho bệnh nhân đi, vi sư vừa cắt thêm thuốc rồi đấy”
Ta ba chân bốn cẳng lỉnh đi luôn, sau lưng lào xào có tiếng người, tiếng của Vô Lệ, vẫn là chất giọng thanh thúy như hạt châu chảy vào mâm ngọc đêm đó, hoàn toàn trái ngược với nữ tử có đôi mắt khi đục khi trong như nhìn người chết kia.
“Là nàng à? Ra vậy.” Ta không hiểu ý Vô Lệ muốn nói khi ấy lắm, giống như đã biết ta là ai, còn có chút không ngờ tới xen lẫn trong ngữ điệu bình đạm.
“Bản tọa tặng cho nàng một cái tên, Vô Lệ có đoán được đó là gì không?”
Vô Lệ lời ít ý nhiều đáp không kiêng nể, giống như là một lời khẳng định hơn một câu hỏi “Liễu Thư Mi?!”
“Cánh tay phải của bản tọa quả nhiên cơ trí, nhìn một lần hình như liền nhìn thấu luôn cả đại kế của bản tọa rồi.” Hách Xá Mi cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt, độc ác trong giọng nói nhiều hơn khen ngợi. Thực ra nàng không ưa thích thuộc hạ quá thông minh, con dao thuận tay chỉ cần là con dao có một lưỡi thôi, nếu vừa sắc bén vừa nguy hiểm, có ngày sẽ bất cẩn đả thương chính mình. Nàng giữ Vô Lệ lâu như vậy, chính là vì nàng ta như một con rối, mặc cho mình điều khiển tứ tung, chưa bao giờ chủ trương làm gì. Vô Lệ hành động luôn sáng suốt trong hầu hết sự vụ, trừ những thứ liên quan đến tiền nhiệm Hổ Kị Tướng Quân Thanh Ngọc kia ra, nữ nhi trong chuyện tình si luôn là kẻ ngu dốt, nàng ta không thể hiện ra nhưng chắc chắn cũng đến thế thôi, vì thế Hách Xá Mi càng hơn ai khác muốn che giấu cho Thanh Ngọc đang dị dung thành Bất Hối ngay dưới mí mắt Vô Lệ, nàng chưa muốn con dao trong tay nghĩ đến chuyện bay nhảy khỏi tầm kiểm soát của mình.
Vô Lệ cố nhiên nghe ra khác thường trong giọng nói của Hách Xá Mi, nàng vén vạt áo, quỳ một chân, đầu hơi cúi thưa “Thuộc hạ vô tri”.
Hách Xá Mi thấy thế thì giận quá hóa cười.
“Bỏ đi, việc bản tọa phân phó, ngươi làm đến đâu rồi?”
Thanh y nữ tử triệu túi càn khôn, lấy ra chuông bạc Linh An, cả cái chuông ngời sáng dưới ánh trời, nhưng chạm vào có cảm giác như sờ phải xương cốt, thành chuông cổ chạm hình người nhảy múa, mỗi người một thế lạ kỳ, tương truyền đây đều là hình dạng khi chết của các chủ nhân nó trước đây. Hách Xá Mi tươi tỉnh ngắm nhìn chiếc chuông bay lơ lửng trên lòng bàn tay đầy vẻ hài lòng. Chuông bạc Linh An là một món thượng cổ khí tài quái dị, thích hợp nhất là giành cho tà tu, chủ trước của nó là Linh Ma ma nguyên, một cái Hỗn Thế Ma Vương dựa vào nó mà làm mưa làm gió, cuối cùng bị chính nó cắn nuốt đến chết, tất cả đều do ả ta ngu dốt không phục dịch đủ máu thịt cho nó, mà Chuông Linh An sau khi giết chủ thì càng trở nên cường đại. Càng nguy hiểm càng khiến nhiều người đỏ mắt, không chỉ tà, mà chính đạo cũng có khối kẻ ngấm ngầm tìm kiếm, lợi ích của nó quá lớn, lòng tham con người trước giờ lại không phân biệt chính tà. Không nói đến tác dụng khác, riêng việc nó có thể bảo vệ chủ nhân khỏi tám mươi mốt đạo thiên lôi độ kiếp thành Tán Tiên đã đủ để dấy lên một hồi gió tanh mưa máu trong giang hồ. Hách Xá Mi cong lưng cười lớn đầy khoái trá.
“Tốt, tốt, chúng ta vớ bẫm rồi. Về bảo Hải Đường bố cáo thiên hạ đi, sắp có kịch hay rồi đấy!”
Vô Lệ thu lại chuông vào túi càn khôn, suy ngẫm một lát rồi nói “ Mộng Điệp báo tin, phe cánh của Thái Hậu và Tần Thừa Tướng đã kết liên minh, nữ nhi của Thừa Tướng là Tần tần cách đây hai tuần chẩn ra hỉ mạch, thai được ba tháng, không rõ là long hay phụng thai, Thái Hậu e là không ngồi yên được nữa rồi, Tướng Quân Nghiêu cũng rục rịch xin yết kiến Khánh Chiếu Đế nhiều lần, nói là nghị sự chuyện gia cố tường thành biên ải phía bắc, nhưng kì thực là bàn kế sách đối phó Thái Hậu. Chuyện Thái Hậu và Khánh Chiếu Đế đối đầu gay gắt sớm muộn cũng lòi ra, Khánh Chiếu Đế đủ lông đủ cánh, từ lâu cản trở Thái Hậu buông rèm nhiếp chính, Tần tần thuận lợi mang thai, chỉ e nội chiến Thanh Điên Quốc sắp nổ ra rồi.”
“Ừm, cái thai này của Tần tần đến rất đúng lúc, chẳng biết có phải đã liều mạng phạm vào thất xuất[*] rồi không, có điều mặc kệ từ đâu mà ra, kể cả phen này Tần tần có đẻ ra quả trứng, Thái Hậu cũng nhất định sẽ biến đó thành Tân Đế của Thanh Điên Quốc, người đàn bà này điên vì quyền lực rồi” Hách Xá Mi cong môi trào phúng “ Đến khi ấy, Khánh Chiếu Đế non tơ kia nhất định sẽ xong đời, không biết là chết vì thượng mã phong hay chết vì đột nhiên phát bệnh đây, để bản thân không vuột mất ngôi báu lẫn mạng chó của mình, y chắc chắn sẽ bóp chết đứa con còn trong bụng mẹ nó. Ha ha ha…”
[*] Thất xuất : Bảy điều cấm kỵ
1. Không con
2. Dâm dật
3. Bất kính cha mẹ chồng
4. Lắm điều
5. Trộm cắp
6. Ghen tuông
7. Có ác tật
“ Mật báo của triều đình Đại Lương đưa xuống chỗ Hải Đường, hỏi động binh được chưa?”
“Bây giờ đương nhiên là chưa, thời cơ chưa tới, nhưng chiêu binh mãi mã được rồi, quan binh biên giới tránh đánh rắn động cỏ, không nên gây sức ép lên Hoàng Đế của Thanh Điên, kẻo Khánh Chiếu Đế không đủ ba đầu sáu tay, chết vì lao lực mất, Thái Hậu là con hồ ly, trực diện đấu với bà ta tổn thất quá lớn, hiện tại chúng ta cần là thế giằng co của Thái Hậu và Khánh Chiếu Đế kìa, tốt nhất đợi hai bên hao tổn nguyên khí, chúng ta cứ ngồi ngoài quan sát đã. Ta không tin không có phe thứ ba trong triều lao vào tranh giành.” Châu chấu bắt ve, bọ ngựa đứng đằng sau. Bọn họ bắt buộc phải là con chim sẻ, cắn luôn con bọ ngựa.
“ Mộng Điệp nói ngoài Tần tần còn có Ôn Thục Phi, con gái của tôn thất bên ngoại Nghiêu Tướng Quân hiện đang cấn bầu hai tháng nhưng vẫn lén lút chưa bố cáo, xin chỉ thị của chủ nhân, có giết hay là không!?”
“Vậy là phe cánh của Khánh Chiếu Đế rồi, thời điểm này con tép quẫy đuôi cũng dậy lên sóng lớn.” Hách Xá Mi sờ cằm cười cợt “ bọn họ không muốn người ngoài biết mình có thai thì để Mộng Điệp giúp một tay, biến giả thành thật luôn đi.”
Vô Lệ nghe hiểu, toan rời đi thì người sau lưng ới một tiếng.
“ Khoan đã, ngươi đưa cả con chuột nhắt kia về Vấn Tâm Phường cùng đi.” Đại Mi nghiêng đầu nhìn sang khúc ngoặt cạnh nhà “ Nghe thế đủ chưa? Còn không mau lăn ra đây cho vi sư?”
Có tiếng soàn soạt đạp lên cỏ, ta mặt cắt không còn một giọt máu chầm chậm đi ra, không ngờ bản thân bị phát hiện, Vô Lệ keng một tiếng rút kiếm khỏi vỏ, như chỉ chờ chủ nhân phẩy tay một cái sẽ lên chém đầu ta ngay, ta nghe thấy cả tiếng kiếm ngâm âm trầm trong không khí, sư tôn nhìn ta hắc hắc cười nhạt.
“Nghe có hiểu gì không mà chăm chú thế?”
Dùng đầu gối cũng nghe ra, đây là Đại Lương Quốc, giáp ranh là Thanh Điên, rõ ràng như ban ngày là Vấn Tâm phường bắt tay với Đại Lương bày kế triệt Thanh Điên, tương lai nhất định khơi lên khói lửa nhân gian, theo như ta biết thì Mộng Điệp hiện là đương nhiệm Quý Phi, là sủng phi của Khánh Chiếu Đế, chuyện tốt đẹp nàng làm trong thâm cung được thêu dệt vô cùng ly kỳ, đem tên nàng ra đủ để dọa cho trẻ con khóc thét, ngày Mộng Điệp còn là Gia Chiêu Nghi, không biết dùng thủ đoạn gì bức tiên Hoàng Hậu treo cổ chết, trên đường đến Mạch Viễn Sơn, chuyện ta nghe được về nàng ta còn ít à? Chỉ là ta không ngờ, họa thủy kia lại xuất thân từ Vấn Tâm Phường, là mật thám siêu siêu cao cấp của Đại Lương Quốc.
Không đúng, trong lòng ta tự tát mình một cái, bây giờ là lúc để ca tụng về người khác à? Ta sắp xong đời rồi đây!
Đại Mi nhìn mặt ta hết xanh lại trắng thì phì cười, đột nhiên ta nghĩ khuôn mặt tầm thường này lẽ ra không nên xuất hiện nụ cười mang dáng dấp khuynh thành như thế, ngay lúc ấy nàng híp mắt lại, y như con thú săn mồi, sát khí ngưng trệ kéo ta ra khỏi suy nghĩ viển vông mà trở về với thực tại khốc liệt, ta cảm thấy máu huyết trong người đông đặc. Nàng thôi cười, từ trên cao nhìn xuống ta như một đọa tiên mang đến tai ách lầm than nhìn chúng sinh đớn hèn, nói:
“Trông Tiểu Mi sáng dạ thế này, hẳn là lọt tai hết rồi? Chuyện hệ trọng như vậy lại bị con biết được, ta phải làm gì để bảo toàn bí mật đây?”