Vòng Ngọt Ngào

Chương 29: Hay là chúng ta đến làm tình đi, thầy Từ




Cho dù là thứ bảy, thư viện người cũng chen chúc đầy người.

Hứa Điềm thật vất vả tìm được một góc không có ai, đắm chìm trong đại dương tri thức, mất ăn mất ngủ. Chờ cô làm xong mấy đề vật lý, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đã không còn bóng người.

Di động có mấy tin nhắn chưa đọc, chủ yếu là các bạn cùng phòng hỏi cô ở đâu, có muốn đi ăn cơm cùng không. Hứa Điềm trả lời từng tin, đến tin nhắn cuối cùng lại là của Từ Chính Thanh.

Anh hỏi cô: Tối nay có muốn qua đây không?

Không thể không thừa nhận, ngay trong lúc thấy tin nhắn, trong lòng Hứa Điềm nhảy nhót.

Cô xoa xoa mặt, ra vẻ rụt rè: Qua làm gì?

Từ Chính Thanh trả lời rất nhanh: Không phải nói đồ ăn ở trường khó ăn à? Tối nay tôi vào bếp.

À, hóa ra là anh thấy rồi.

Hứa Điềm vui vẻ, bắt đầu thu dọn cặp sách, nhìn những tài liệu bài tập chất đầy trong cặp, cô không cười nổi: Nhưng còn nhiều bài tập chưa làm xong.

Từ Chính Thanh: Đến đây làm tiếp.

Từ thư viện đi ra, Hứa Điềm gọi xe đến thẳng nhà Từ Chính Thanh.

Cô cũng không thể hình dung tâm tình lúc này của mình, giống như bị một bàn tay nắm chặt lấy người, sau khi chờ đợi một thời gian dài, cuối cùng cũng thấy một tia sáng từ khe hở ngón tay chiếu vào. Cô khát vọng, vui mừng, chờ mong lấp đầu cõi lòng.



Lúc gõ vang cửa nhà Từ Chính Thanh, thậm chí vì vội vàng mà Hứa Điềm thở hổn hển.

Vài phút sau, Từ Chính Thanh đi đến mở cửa. Anh mặc bộ quần áo ở nhà, thấy là Hứa Điềm, anh lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.

"Điềm Điềm? Sao bây giờ em lại đến? Không phải đã nói tối tôi qua trường đón em à?"

Đôi mắt Hứa Điềm sáng lấp lánh, đáng thương vô cùng nhìn anh: "Đói."

Từ Chính Thanh bật cười: "Mau vào đi."

Vì Hứa Điềm đã đến trước thời gian, lúc hai người ăn cơm vào giữa buổi chiều. Sau khi ăn xong, Hứa Điềm xem TV một lát, Từ Chính Thanh rửa xong chén, bảo cô vào trong thư phòng làm bài tập.

Từ Chính Thanh ôm máy tính ngồi đối diện không biết làm gì. Hứa Điềm phát hiện mình không có tâm trí nào để làm bài tập. Những con số đáng yêu thân thiết, công thức gì đó, vừa xem xong đêm qua mà giờ đã biến thành nhìn chẳng hiểu gì.

Hứa Điềm ghé vào trên bàn ngắm Từ Chính Thanh một lát, lấy vở nháp xé ra một tờ giấy, viết mấy chữ trên mặt.

Đầu ngón tay cô đè lại tờ giấy vừa gấp, lén lút đẩy về phía Từ Chính Thanh.

Từ Chính Thanh đang đắm chìm vào công việc, một hồi lâu mới nhìn thấy tờ giấy, anh liếc nhìn người đang trộm ngắm mình nhưng trả vờ bận rộn làm bài tập, cầm tờ giấy kia mở ra:

Là câu vô nghĩa: Có ở đó?



Lần đầu tiên Từ Chính Thanh cảm thấy bản thân mình đã quá già rồi, có chút không theo kịp sự phát triển của thời đại.

Im ắng vài giây, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc bút, chơi cùng cô một trò chơi ấu trĩ nhàm chán này: Đang bận, còn nửa tiếng nữa.

Ừm.

Lúc này Hứa Điềm thật sự rất ngoan, đúng là ngồi một mình cô đơn đợi nửa tiếng đồng hồ, cho đến lúc thấy Từ Chính Thanh đổi tư thế, thả lỏng cơ thể, mới viết tin lại: Ở đó không? Ở không?

Từ Chính Thanh bận xong rồi, có thời gian nói chuyện cùng cô, trực tiếp một đòn ngay tim: Em hình như quá nhàm chán. Bài tập làm xong rồi?

Từ Chính Thanh đẩy tờ giấy lại về phía cô.

Lúc học cấp ba Hứa Điềm không yêu sớm, nhưng trong lớp cũng có những đôi bạn nhỏ yêu nhau, lén lút truyền tờ giấy nhỏ. Hứa Điềm không biết bọn họ nói về cái gì, nhưng nhìn qua dáng vẻ đều rất ngọt ngào.

Hứa Điềm tâm huyết dâng trào, cũng muốn nếm trải một chút.

Vốn dĩ chỉ là quá nhàm chán, ai biết Từ Chính Thanh lại phối hợp như vậy. Cô có chút kích động, lúc Từ Chính Thanh đẩy tờ giấy trở về, cô không chờ tay anh rút ra, đã nắm lấy.

Ngay lúc làn da chạm vào nhau, hai người theo bản năng đều nhìn phía đối phương, bốn mắt nhìn nhau, Hứa Điềm đột nhiên nhanh trí.

Hứa Điềm mở tờ giấy ra, theo sau câu Từ Chính Thanh viết, phát ra một lời mời: Đột nhiên không muốn làm bài tập, hay là chúng ta đến làm tình đi, thầy Từ.

Cuối cùng, cô còn vẽ một icon với dáng vẻ: ' thẹn thùng '