Vọng Nhân Kỉ

Chương 1: Hái măng




Mới sáng sớm nhưng mặt trời đã bắt đầu oi bức, chẳng lạ gì vì hôm nay rõ là một ngày giữa tháng tư. Vì cái thời tiết khó nhằn đó mà Hạ Nhiên đã uể oải dậy từ sớm, ngồi vắt vẻo trước thềm nhà, mặt hướng ra sân, mắt lờ đờ nhìn theo đàn gà đang chạy tán loạn vì bị Phi Phi nhe răng rượt đuổi.

Phi Phi là một con chó màu trắng, dù đã trưởng thành nhưng dáng dấp lùn tịt, thực chẳng có chút khí khái nào là có thể bảo vệ chủ nhân, phải nói là hầu hết Hạ Nhiên chính là người bảo vệ nó.

Vì nhỏ hơn mấy con chó khác, nên những khi chạy ra ngoài thì liền bị mấy con to hơn ăn hiếp. Lúc đó, nó lại dùng bốn cái chân ngắn ngủn của mình vừa chạy, vừa sủa không ngừng để Hạ Nhiên có thể nghe thấy mà ra ứng cứu.

Mỗi lần như thế Hạ Nhiên dở khóc dở cười, vội đuổi mấy con chó kia đi rồi mắng nó vài câu đại loại như: “Đúng là một con chó ngốc, đã nhát gan còn đi chọc bọn chúng làm gì?” Nghe nàng mắng như thế nó sẽ cọ cọ đầu vào gót chân nàng kêu lên ẳng ẳng như kiểu vô tội lắm vậy.

Khổ nỗi, không những nó sợ mấy con chó lớn hơn mình, mà còn sợ luôn mấy con gà nữa, chỉ dám đuổi theo hậm hừ với đàn gà con, nhưng một khi gà mẹ quay lại bổ về phía nó để bảo vệ con mình, thì nó cũng toang bỏ chạy xì khói, kêu la ăng ẳng. Hôm nay cũng thế, đang hùng hổ đuổi dí đàn gà con thì bị gà mẹ mổ một cái trúng ngay đầu, liền cong đuôi chạy biến, chẳng dám thò mặt ra.

Hạ Nhiên thấy vậy phì cười, rồi từ từ đứng dậy, đi ra sau nhà xúc một ít thóc rải cho đàn gà, tiện tay vớ luôn chiếc gùi bằng tre đeo vào lưng để chuẩn bị lên núi hái ít măng. Nàng huýt sáo một cái, không biết Phi Phi từ xó nào chạy ra, vẫy vẫy đuôi, luẩn quẩn bên chân nàng, đến khi Hạ Nhiên cất bước nó cũng lững thững theo sau.

Trời hôm nay dẫu có chút nắng, nhưng ít ra cũng còn thuận tiện hơn những bữa mưa dầm dề, có hôm mưa cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ làm cho cả thôn sơn nơi Hạ Nhiên sống như bị chôn chân ở nhà. Bởi người nơi đây, sống dựa vào ngọn núi Lang Chân này, người thì hái măng, người thì hái thuốc, cũng có một vài hộ trồng trọt thêm rau quả dưới chân núi nữa. Cuộc sống tuy bình dị nhưng rất vui vẻ, ai ai cũng hoà nhã, thân thiết.

Vốn là một thôn sơn hẻo lánh, nên người ở cũng rất ít, lại bình bình dị dị mà tồn tại. Nên phần lớn dù có ai hỏi biết núi Lang Chân nằm nơi nào không, thì đa số đều lắc đầu xa lạ, may ra nếu có gặp được người từng sống ở đây, hoặc sống gần khu này thì mới biết được.

Hạ Nhiên lưng đeo gùi tre, trong gùi đã có vài búp măng trắng nõn mập mạp, lắc tới lắc lui theo bước chân lúc nhanh lúc chậm, lúc ngắn lúc dài của nàng, vượt qua con đường gập ghềnh của sườn núi.

Phi Phi thì chạy đằng sau, vồ lấy mấy con bướm đang bay ven đường, thấy mình đã bị chủ nhân bỏ xa một đoạn liền co giò chạy theo. Hạ Nhiên vừa đi, vừa vươn tay ngắt một chiếc lá nhỏ rồi đặt lên môi, say sưa thổi lên một khúc nhạc, âm thanh thoát ra từ phiến lá mỏng, rất nhẹ nhàng rất trong trẻo, như hoà lẫn vào rừng núi, làm cho không khí cũng trở nên dịu nhẹ hơn, bớt đi phần nào cái oi bức của ngày hè.

Phi Phi quanh quẩn chân nàng vô cùng thích thú, thè chiếc lưỡi đỏ hồng thở khì khì, vẫy đuôi không ngừng, miệng còn thoát ra vài âm thanh nho nhỏ như để biểu hiện sự vui vẻ của mình. Hạ Nhiên nhìn nó làm trò mà cũng phấn chấn theo, tay vẫn còn đang giữ chiếc lá đặt ngang miệng, phát ra từng hồi âm thanh sống động, thì bỗng từ xa có người cất tiếng gọi.

“A Nhiên lên núi hái măng đấy à, còn dẫn theo cả Phi Phi nữa hả?”



Người vừa cất tiếng gọi chính là Từ bá, lúc vừa bắt đầu dọn đến nơi này, Từ bá là người giúp đỡ cho hai bà cháu Hạ Nhiên nhiều nhất. Gia đình ông chẳng mấy khá giả, ngày ngày cũng phải bám vào ngọn núi này mà sinh sống như đa số thôn dân ở đây. Thế nhưng hễ ai gặp phải khó khăn thiếu thốn gì đó, ông sẽ sẵn lòng giúp đỡ. Nên người dân ở đây ai cũng vô cùng kính trọng ông và Hạ Nhiên chẳng phải là ngoại lệ.

Nàng không thổi lá nữa mà nở một nụ cười tươi rồi đáp.

“Vâng! Từ bá cũng thế ạ, Tiểu Bảo nhà bá đã đỡ hơn chưa, hôm trước con nghe nhị thẩm nói nhóc con bị té la khóc om xòm, mà con thì chưa có thời gian đến thăm được.”

Từ lão bá xua xua tay bảo: “Thôi thôi, con không cần đến thăm, thằng nhóc đó chỉ bị trầy một chút ở chân thôi, vì sợ mẹ nó mắng nên mới ăn vạ như thế.”

Hạ Nhiên vẫn tươi cười: “Vậy sao, đúng là nhóc con quậy phá mà, hì, vậy con đi trước, bữa nào con sang nhà bá chơi rồi mình nói chuyện tiếp.”

“Được, được, con mau đi đi, để chốc lát mặt trời lên cao, lại thêm nóng nực.”

“Dạ.” Hạ Nhiên cười gật đầu một cái, rồi nhanh chóng rời đi.

Đến gần giữa trưa, chiếc gùi đeo trên lưng Hạ Nhiên đã đầy ắp bắp măng, không thể nhét thêm được nữa, nàng mới chậm rãi từ từ đi xuống núi, đến gần một con suối nhỏ, lấy ra một ống nước bằng tre, múc một ít nước rồi ngồi tại chỗ vừa uống, vừa nghỉ ngơi.

Tới tận giờ này, Phi Phi cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chạy đùa nữa, nó yên ổn ngồi xuống bên cạnh nàng, hai chân trước chống xuống đất, hai chân sau thì một ngồi, một gãi gãi cái đôi tai nho nhỏ hơi cụp xuống của mình.

Hạ Nhiên ngồi im lặng mắt hướng về phía xa xa, nơi này thật đẹp, thật yên bình, thật chẳng có gì khiến người ta cảm thấy nặng lòng cả. Thế mà không hiểu sao, thoáng trong ánh mắt của nàng có một chút gì đó cô đơn, trống rỗng, có cả chút tâm sự không thể nói thành lời. Nhưng chỉ sau một lần chớp mắt, đôi mắt đó liền nhanh chóng trở về vẻ hoạt bát, lanh lợi thường ngày.

Thực ra, Hạ Nhiên sống ở nơi này chỉ mới được khoảng tám, chín năm. Lúc về đây, nàng đi cùng với bà của mình, ngoài bà ra thì chẳng còn một ai thân thích nữa.

Từ nhỏ, nàng đã mồ côi cha mẹ, thực chẳng nhớ mặt mũi của họ ra sao, cũng không biết họ đã chết như thế nào. Chỉ có thể tưởng tượng ra hình ảnh của họ qua lời kể của bà. Bà bảo do lúc mẹ nàng sinh con, chẳng may sinh khó, mất quá nhiều máu mà qua đời.



Cha nàng vì điều đó mà ưu buồn, tâm sinh bệnh, cho đến khi nàng vừa khoảng hơn một tuổi, cũng bỏ nàng ra đi. Chỉ còn bà là ngày đêm khổ cực, vất vả mà nuôi nấng nàng.

Dù khó khăn bà vẫn cố gắng cho nàng được đi học, dù thế nào cũng phải biết đọc biết viết chứ. Vì bà nói, cha nàng khi xưa là một bậc nam nhi anh hùng, am hiểu nhiều thứ, học thức hơn người.

Nhưng khi lớn hơn một chút, nàng thấy được nỗi khổ tâm của bà, bà cũng ngày một yếu đi, không còn khoẻ mạnh như lúc trước nữa.

Nên nàng quyết định không học nữa mà ở nhà chăm sóc cho bà. Đến khi Hạ Nhiên lên mười tuổi thì hai bà cháu quyết định đi tìm một nơi nào đó thật bình yên mà sinh sống, vì nơi ở trước kia của nàng là một nơi rất ồn ào, phức tạp.

Sau đó là chuyển đến nơi này, nhưng chỉ được khoảng sáu năm sau, bà nàng cũng qua đời vì tuổi già sức yếu. Từ đó nàng sống cô đơn một mình đến tận ngày hôm nay. Dù nói thế nào đi chăng nữa, khoảng thời gian còn bà vẫn là hạnh phúc nhất, khó khăn thì khó khăn, cực khổ thì cực khổ, chỉ cần có bà bên cạnh, chẳng có thứ gì là lo âu nữa.

Ngẫm lại, đôi khi Hạ Nhiên tự oán trách chính bản thân mình. Chỉ bởi vì sinh nàng ra mà mẹ nàng không qua khỏi, kéo theo cha nàng vì đau buồn mà mất đi, lại vì bà nàng tuổi già sức yếu mà còn phải chăm sóc nàng nên mới ra đi sớm như vậy. Nhưng tất cả mọi chuyện...Xvẫn là số mệnh, làm sao mà đổi thay được chứ.

Hạ Nhiên từ nhỏ đã có một khuôn mặt khả ái, lớn lên thì là một thiếu nữ xinh xắn với nụ cười rất tươi. Nàng không phải là kiểu thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn, dịu dàng, yếu đuối, là cánh hoa mỏng manh trên tay người khác, cần được nâng niu chăm sóc. Mà là một cô gái tràn đầy sức sống như sớm mai, ánh mắt luôn mang một sự vui vẻ, hồn nhiên, miệng lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, không gượng gùng, không tạp niệm, làm cho người đối diện cũng phải bất giác mà cùng nâng khoé môi.

Thoạt nhìn, nàng là một cô nương lém lỉnh, lúc nào cũng cười cười, nói nói, tâm tư sáng trong, không lo nghĩ bất cứ điều gì. Nhưng thật ra nàng là một người rất giàu tình cảm, luôn nghĩ cho người khác, nhưng chẳng mấy khi nói thành lời. Vì thế, dù đôi khi có buồn phiền thì cũng tự mình giữ, chẳng lộ ra mặt bao giờ.

Hạ Nhiên thu về ánh mắt, chầm chậm đứng dậy, lấy tay phủi phủi vạt áo của mình, nâng tay đeo gùi măng trở lại lưng, rồi lấy chân đá đá vào Phi Phi đang nằm im thinh không biết đã ngủ từ bao giờ. Nó giật mình, mở to hai mắt, nhìn thấy Hạ Nhiên liền bò dậy. Không biết có phải vì ngủ được một giấc nên nó đã phần nào khôi phục lại tinh thần, cái đuôi quẩy tới quẩy lui, còn hớn hở chạy vài vòng quanh chân nàng.

Hạ Nhiên nhìn nó hừ nhẹ: “Đúng là con chó ngốc, ham ăn, ham ngủ, còn ham chơi.” Nghe nàng nói thế, nó liền dùng chiêu cũ mà cọ cọ đầu vào chân nàng, kêu lên ăng ẳng nịnh nọt không thôi.

Đúng lúc này thì từ trên nền trời đang nắng gắt kia, bỗng mây mù từ đâu kéo tới, che lấp toàn bộ ánh nắng mặt trời. Hạ Nhiên nhăn mặt khó hiểu: “Sao lại thế, mới vừa nắng muốn chết, giờ thì mưa, đúng là thất thường.”

Mây kéo đến ngày càng nhiều, Hạ Nhiên địu theo gùi măng nhanh chóng chạy về nhà. Phi Phi cũng phóng nhanh theo. Bóng của một người một chó khuất dần về phía chân núi.