[Vong Tiện] Hạc Tâm

Chương 4




4.

Ngụy Vô Tiện chịu đựng sự đau đớn ở vết thương ngay cổ, gần như tham lam mà nằm ở trên vai Lam Vong Cơ, ghé sát vào cổ y mà ngửi. Việc này thực sự xúc phạm đến Càn nguyên, lại mang theo một ít ý tứ cầu hoan. Đáng tiếc Nguỵ Vô Tiện lại không rõ, hắn chỉ cảm thấy trên người của Lam Vong Cơ có một mùi hương rất dễ ngửi. Được mùi đàn hương vây quanh, cơn đau ở bụng dưới dần dần yếu đi, hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ bồi hồi ở tuyến thể của Ngụy Vô Tiện, khẽ vuốt ve cần cổ mảnh khảnh của hắn, ngón tay chậm rãi siết thành nắm đấm, như thể y đã hạ quyết tâm. Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng không nói cho Ngụy Vô Tiện cách khống chế tin hương của mình.

Vỗ về lưng của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đỡ hai vai của người trong ngực, kéo ra một chút khoảng cách. Con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào đang mơ màng của Ngụy Vô Tiện: " Ngụy Anh, tỉnh táo lại!"

Kỳ thật một Khôn trạch dù đang ở trong tin kỳ hay sau tin kỳ đều rất nghe lời của Càn nguyên, Ngụy Vô Tiện lúc này cũng vậy, hắn run nhè nhẹ, hai mắt cố gắng nhìn thẳng vào Lam Vong Cơ.

"Ngụy Anh, ta muốn mang ngươi về Vân Thâm Bất Tri Xứ." Lam Vong Cơ vẫn luôn là lời ít ý nhiều.

Câu nói này tựa như đả kích đến Ngụy Vô Tiện, hắn run lên một hồi, đôi mắt đen láy cũng dần trở nên đỏ thẫm, ánh mắt mang theo một tia mơ màng chậm rãi biến thành phẫn nộ. Đẩy Lam Vong Cơ ra, Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nhìn về phía Lam Vong Cơ nói: "Lam Nhị công tử đây là có ý gì! Ngài cứu Ngụy mỗ, đương nhiên Ngụy mỗ sẽ vô cùng cảm kích, nhưng Ngụy mỗ còn chưa thương thiên hại lý đến mức nỗi đến lượt Lam gia bắt đến trừng phạt! Lam Nhị công tử, ân tình ngày hôm nay, Ngụy mỗ chắc chắn sẽ liều mình báo đáp, nhưng mà để đến Lam gia........."

"Không phải! Ngụy Anh." Lam Vong Cơ đánh gãy lời nói của Ngụy Vô Tiện.

Kỳ thực trong lúc Ngụy Vô Tiện hôn mê, Lam Vong Cơ đã ngồi ở bên ngoài doanh trướng suy nghĩ một hồi lâu. Từ thời niên thiếu gặp mặt, vừa gặp đã thương, sau đó dính phải vô vàn rắc rối đến từ Ôn gia, trong lòng y sớm đã rõ ràng, y thích Ngụy Vô Tiện. Nhưng tính tình của hai người trái ngược nhau, thông thường mỗi lần gặp mặt đều như nước với lửa, đơn giản hơn là vì bản thân y nói quá ít làm dẫn đến hiểu lầm. Khi Lam Vong Cơ cứu Ngụy Vô Tiện đã thấy qua nơi ở của Ngụy Vô Tiện, cũng không tốt hơn nơi ở của một tên ăn mày là bao, dù cho có vô tư đến nhường nào thì khi chịu sự kiêng kỵ từ bách gia cũng sẽ phong bế tình cảm của bản thân, huống chi là một Ngụy Vô Tiện vô cùng mẫn cảm.

Bây giờ cần phải làm cho Ngụy Vô Tiện tin tưởng bản thân, đầu tiên phải giải thích tất cả rõ ràng tất cả suy nghĩ của y, nếu không, chỉ sợ con mèo đen dựng lông này sẽ trốn càng lúc càng xa.

Lam Vong Cơ thẳng thắn nói: "Không phải, Ngụy Anh, không phải ta muốn bắt ngươi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ."

Ngụy Vô Tiện cảnh giác nhìn Lam Vong Cơ, không có đáp lại, tựa như đang chờ y giải thích. Không khí như đọng lại, Lam Vong Cơ mới chậm rãi mở miệng: "Hiện tại thân thể của ngươi không thích hợp để ở lại trên chiến trường, ta biết công lực của ngươi rất mạnh, nhưng ta lo cho thân thể của ngươi."

"Không sao..." Đôi vai căng thẳng của Ngụy Vô Tiện chậm rãi buông lỏng, hắn cúi đầu, mái tóc đen dài che khuất tầm nhìn, cũng chắn ánh mắt của Lam Vong Cơ. Hốc mắt có chút nóng, Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng, đã bao lâu rồi, không có ai quan tâm đến thân thể của hắn, không có ai hỏi hắn có đau hay không đau, càng không có ai để ý đến việc hắn đã mười chín tuổi mà còn chưa giải quyết xong việc phân hóa. Tất cả mọi người cảm thấy hắn là vô địch, sẽ không bị thương, sẽ không đau, sẽ không có tình cảm, cũng sẽ không có tình người. Bản thân tựa như hòa nhập vào một thể với tẩu thi, sống trong chết lặng.

Lam Vong Cơ nhìn thấy một giọt nước rơi lên chăn bông, toàn thân chấn động, y đưa tay nhẹ nhàng vén lấy tóc của Ngụy Vô Tiện sang hai bên rồi nâng mặt Ngụy Vô Tiện lên. Ngụy Vô Tiện khóc, không phải một thiếu niên sụp đổ mà gào khóc, hắn không phát ra một tiếng động nào cả, nước mắt lại không ngừng chảy dọc xuống hai gò má tái nhợt, cuối cùng lại dừng lại nơi cằm rồi rớt từng giọt xuống giường.

"Ngụy Anh, đừng khóc, là quá khứ, chỉ là quá khứ thôi. Về Vân Thâm Bất Tri Xứ với ta, chúng ta về nhà, được không?"

Lam Vong Cơ nâng gương mặt nhợt nhạt của hắn lên, ép hắn không thể dời đi tầm mắt.

Ngụy Vô Tiện có chút mơ hồ, thuận miệng nức nở nói: "Ta làm gì có nhà!"

Đúng vậy, Ngụy Vô Tiện không có nhà, Giang gia không phải nhà của hắn, nhà của hắn sớm đã mất từ khi cha mẹ hắn ra đi. Thiên hạ to lớn, Ngụy Vô Tiện hắn lại không có nhà để về, ngoại trừ ở trên một chiến trường chết lặng giết địch để báo thù cho phu phụ Giang thị, phụ tá Giang Vãn Ngâm trở thành tông chủ, hắn cũng không biết bản thân nên làm cái gì nữa.

"Ngươi không có nhà nữa, vậy đến Vân Thâm Bất Tri Xứ với ta được không?" Lam Vong Cơ phóng xuất ra một ít tin hương, lặng lẽ dụ dỗ Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ một lúc lâu sau mới đáp: "Ta đã hứa với Ngu phu nhân, ta phải che chở Giang Trừng, chết cũng phải che chở hắn, ta không thể vong ân phụ nghĩa."

Lam Vong Cơ nhíu mày, vị trí của Giang Vãn Ngâm trong lòng của Ngụy Vô Tiện rất quan trọng, muốn để cho Ngụy Vô Tiện rời đi thực sự không dễ. Mà bình thường Giang Vãn Ngâm đối xử với Ngụy Vô Tiện cũng không phải quá tốt, chỉ cần nhìn vào doanh trướng của Ngụy Vô Tiện tại nơi đóng quân của Giang gia cũng có thể hiểu ra một phần, Ngụy Vô Tiện liều mình vì hắn đều không đáng nhắc đến.

"Ngụy Anh, theo ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ chỉ để dưỡng bệnh, ngươi không cần phải sợ hãi. Đợi cho đến khi Xạ Nhật chi chinh kết thúc, Ôn gia bị diệt chỉ là việc sớm hay muộn. Ngươi ở cùng ta cũng không phải là vấn đề gì to tát." Đàn hương trong không khí dần trở nên nồng đậm hơn, lấn át đi hương rượu ngọt của Ngụy Vô Tiện.

Ngửi mùi hương đang lan tỏa trong không khí, ánh mắt của Ngụy Vô Tiện lại trở nên mơ màng. Ai cũng sẽ có lúc chậm chạp, tiên gia là vậy, Ngụy Vô Tiện cũng thế. Người đã trải qua quá nhiều đau đớn sẽ vô cùng quý trọng những ngọt ngào khó có được, tựa như Ngụy Vô Tiện trong giờ phút này. Tin hương của Lam Vong Cơ bao bọc lấy hắn, đàn hương ẩn trong không khí làm cho sự đau đớn trong tin kỳ của Ngụy Vô Tiện giảm đi rất nhiều, trong lúc mơ mơ màng màng, Ngụy Vô Tiện gật đầu nói: "Được, ta đi........."

Lam Vong Cơ sững sờ một lúc, sau đó là niềm vui sướng tràn trề. Y không muốn Ngụy Vô Tiện phải chịu giày vò ở đây, y muốn đem Ngụy Vô Tiện mang về, giấu đi! Một thế gian trân bảo, một phàm gian mỹ ngọc, chỉ cần sự bảo vệ của y thôi.

______________________________

Beta: Cá.

Trans by: Dannn_pie.

31.10.2021