[Vong Tiện] Xuân Vũ Kinh Xuân

Chương 12




12.

Đêm khuya gió lớn.

Đám đệ tử trẻ tuổi của Liên Hoa Ổ lưng đeo kiếm, trên người mặc đoản bào chuyên dùng khi săn đêm, cẩn thận từng ly từng tý mà chuồn qua hành lang gấp khúc, gõ vang cửa phòng màu đen như mực đang đóng chặt trước mắt.

Cộc cộc cộc, cộc, cộc cộc cộc, cộc...

Gõ một lúc lâu cũng không thấy bất kỳ ai trong căn phòng tối như hũ nút kia lên tiếng trả lời. Thiếu niên gõ cửa nhỏ giọng thì thầm với đồng bạn bên cạnh:

"Đại sư huynh ngủ rồi à? Có phải là không thấy tờ giấy của chúng ta không?"

Một thiếu niên nói:

"Sao có thể! Đại sư huynh cực kỳ nhạy bén, ta lại còn cố ý dùng... tờ giấy to như vậy, sao huynh ấy có thể không nhìn thấy chứ!"

Lại một thiếu niên khác nói:

"Hay là tại ngươi gõ sai rồi, cho nên Đại sư huynh mới mặc kệ ngươi."

Thiếu niên gõ cửa lập tức phản bác:

"Ám hiệu này chính là lão bá trông coi chuồng ngựa nói cho ta biết đấy! Ông ấy đã trải qua bao nhiêu chuyện, ngay cả ông nội của tông chủ chúng ta cũng từng gặp qua, những điều ông ấy nói còn có thể là giả sao?"

Bọn họ đang chen chúc một chỗ, tranh chấp không ai chịu nhường ai, bất thình lình lại nghe thấy một giọng nói âm u tựa như truyền đến từ một nơi xa xôi nào đó vang lên:

"Các ngươi tìm ai?"

Mấy thiếu niên đồng loạt hoảng hốt, mỗi tên ngoảnh đầu sang một hướng muốn tìm xem giọng nói đó từ đâu mà đến. Không ngờ rằng nhìn nửa ngày, trong sân không hề có lấy dù chỉ là một bóng người, chỉ có gió đêm thổi vù vù cùng với bóng của những đám mây trôi qua ánh trăng in hằn xuống mặt đất. Đám thiếu niên lập tức câm nín, mở to mắt quay sang nhìn nhau, khóe môi không nhịn được mà bắt đầu run rẩy. Sau đó giọng nói kia bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, còn mang theo cả ý cười:

"Ở đây cơ mà, nhìn lên phía trên đi!"

Mấy thiếu niên từ bên cửa sổ lùi ra ngoài, một đường rời khỏi tầm che khuất của mái hiên, lúc này mới nhìn thấy có người đang ngồi trên mái nhà, một thân hắc y, những lọn tóc đen mềm mại cũng không buộc gọn lại, lẳng lặng tung bay theo gió đêm, được ánh trăng trên cao nhuộm đẫm một tầng ánh sáng trong vắt. Đám thiếu niên kinh ngạc, đồng thanh hô lớn:

"Đại sư huynh!"

Ngụy Vô Tiện liên tục lắc đầu với đám thiếu niên này, nói:

"Đến ta các đệ cũng không tìm thấy được, thế mà còn đòi đi tìm sơn tiêu* ấy hả?"

(*Sơn tiêu 山魈 là một loại yêu quái sống trong núi, chỉ có một chân, thường xuất hiện trong truyền thuyết.)

Đám thiếu niên quay sang nhìn nhau, tiếp đến có một người cũng xem như là thông minh lanh lợi lập tức nói:

"Chính vì bọn đệ không tìm thấy cho nên mới mời Đại sư huynh đi cùng đấy!"

Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì bật cười, đứng lên, giống như sẽ từ trên mái nhà nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà nhảy thẳng xuống. Hắn bước đến bên mép của mái nhà, nhìn ánh mắt chờ mong của đám thiếu niên đang đứng phía dưới, vừa mới định nhấc chân nhảy xuống thì lại giống như nhớ ra thứ gì đó, sửa động tác thành cúi người chống tay lên mái nhà, chậm rãi vững vàng mượn lực mà trở mình tụt xuống dưới. Đám thiếu niên đã gấp đến khó dằn nổi rồi, lúc này muốn xuất phát luôn, lại thấy Ngụy Vô Tiện không nhanh không chậm mà đánh giá bọn họ vài lần, nói:

"Liên Hoa Ổ là tiên môn trọng địa, xung quanh đây đừng nói là sơn tiêu, đến ngay cả mãnh thú như giao long cũng không có. Các đệ nghe nói có sơn tiêu ở chỗ nào?"

Thiếu niên vừa rồi gõ cửa nói:

"Mấy tháng trước thì đúng là không có thật, nhưng mà vừa tới đầu xuân, trong ổ của sơn tiêu xảy ra đánh nhau, có mấy con bị đồng loại trục xuất khỏi đàn. Lần trước bọn đệ đi đến sau núi xem xét thì phát hiện ra có bốn năm con gà rừng bị cắn chết, tà túy không ăn đầu gà đùi gà, nhưng nội tạng bên trong thì bị móc sạch! Trên mặt đất chỉ lưu lại một dấu chân, một bước phải dài như hai ba bước của người thường, nhất định là sơn tiêu một chân!"

Ngụy Vô Tiện nghe xong thì giống như hoàn toàn không thèm để ý đến lời suy đoán phía sau của cậu, lập tức nói:

"Cái gì? Gà rừng bị cắn chết, còn tận bốn, năm con? Đi đi đi, ta dẫn các đệ đi báo thù cho gà rừng!"

Hắn cực kỳ ra dáng cầm đầu mà đi thẳng về phía trước, đám thiếu niên hoan hô một tiếng, tất cả đều đi theo sau hắn. Mặc dù Liên Hoa Ổ không cấm đi lại ban đêm, thế nhưng buổi tối vẫn sẽ đóng cửa, Ngụy Vô Tiện ngựa quen đường cũ mà dẫn cả đám đến cánh cửa bên nằm ở cạnh lầu quan sát, đúng thật là chỗ đó không hề khóa. Đám thiếu niên một người tiếp một người chui ra khỏi vách tường, chậm rãi đi về phía sau núi.

Buổi tối mây đen dày đặc, gió đêm rít gào, ánh trăng lờ mờ khi có khi không thả từng tia sáng lành lạnh xuống mặt đất. Mấy thiếu niên chăm chú bước theo bóng lưng của Ngụy Vô Tiện, đi được chốc lát thì bất thình lình nghe thấy một thiếu niên nhỏ giọng hỏi:

"Đại sư huynh... sao lại không đeo kiếm?"

Không ai hỏi thì thôi, chứ vừa hỏi thì mấy tên nhóc đi theo cũng nhận ra điều này, theo bản năng mà nhìn Ngụy Vô Tiện. Bước chân của Ngụy Vô Tiện khựng lại một chút, thiếu niên đứng gần hắn nhất lập tức dùng khuỷu tay thúc cái người vừa mới hỏi kia một cái, thấp giọng nói:

"Cũng đâu phải là ngươi không biết, Đại sư huynh của chúng ta là..."

Cậu ta còn chưa nói xong, vài chữ cuối cùng lại giống như bị nuốt ngược vào trong họng cho nên nghe không rõ. Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện khẽ động, nói:

"Là cái gì?"

Đám thiếu nhiên trong chốc lát đều im lặng, giống như biết mình nói sai rồi, tự giác cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, đến thở mạnh cũng không dám.

Xạ Nhật chi chinh đại thắng, không ai là không biết vị Ngụy công tử trong truyền thuyết kia một mình một sáo thổi suốt đêm dài, thao túng bách quỷ tung hoành theo ý mình, chỉ bằng sức của một người đã đánh hạ cả một đạo quân của Ôn thị. Nhưng mà ở chung với Ngụy Vô Tiện vài lần, cùng hắn chui qua những mật đạo mà ít người biết đến ở Liên Hoa Ổ, nhìn hắn múa kiếm trên giáo trường, nghe hắn nói chuyện, đùa cợt, cười lớn, lại rất khó mà nghĩ rằng nhân vật âm trầm trong lời đồn kia và thanh niên mặc hắc y trước mặt mình là cùng một người. Lúc lâu sau cả đám mới nghe Ngụy Vô Tiện lười biếng mở miệng nói:

"Lần này ra ngoài, là các đệ săn sơn tiêu, hay là ta đi săn sơn tiêu hả?"

Một thiếu niên thấp giọng nói:

"Đương nhiên là bọn đệ săn rồi, Đại sư huynh là đi theo giúp bọn đệ thôi."

Ngụy Vô Tiện cười nhạt, nói:

"Thế chẳng phải là được rồi sao! Các đệ săn sơn tiêu, ta đeo kiếm làm gì?"

Đám thiếu niên kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, Ngụy Vô Tiện tiện tay đẩy lưng một thiếu niên, nói:

"Đi thôi!"

Đám thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, im lìm đi theo Ngụy Vô Tiện bước về phía trước. Ban đêm phía sau núi tối đen như mực, cây cối rậm rạp, nhìn mòn mắt mới thấy được chút ánh sáng le lói, cứ đi rồi lại đi, bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện vui vẻ cười lên một tiếng:

"Ha!"

Đám thiếu niên lập tức dừng bước, Ngụy Vô Tiện đi vòng sang một bên của đội hình, vỗ vỗ bả vai của một thiếu niên, trịnh trọng nghiêm túc nói:

"Nhìn xem đệ dẫm phải thứ gì?"

Phía sau núi vốn hoang vắng, dưới chân cỏ mới chen chúc cỏ cũ, mọc cao đến mức có thể che đến đầu gối người khác. Thiếu niên kia vẻ mặt kinh ngạc, chậm rãi rút chân ra khỏi bụi cỏ, lập tức rút ra theo cả một thứ mùi tanh rình hôi hám ập thẳng vào mũi, thối đến mức khiến đồng bọn xung quanh đều phải bịt mũi lại la lớn, 'xoạt' một tiếng lùi lại.

Thiếu niên kia cũng kêu to:

"Á!!!! Đây là cái gì thế?"

"Đây là..." Ngụy Vô Tiện nháy mắt với hắn một cái: "Phân sơn tiêu."

Trên mặt thiếu niên kia hết trắng lại xanh, vội vàng muốn chùi đế giày vào cỏ để đạp rớt thứ bẩn thỉu kia đi, lại bị Ngụy Vô Tiện ngăn lại. Hắn hỏi vài tên thiếu niên đứng bên cạnh:

"Các đệ nói xem, cái thứ như sơn tiêu này, đầu óc ngu si, lại không biết nói, vậy chúng dựa vào cái gì tìm kiếm đồng loại của mình?"

Đám thiếu niên nhìn nhau, có chút nắm không chuẩn, một người thử mở miệng:

"Chẳng lẽ là... dựa vào... phân sơn tiêu?"

Ngụy Vô Tiện dựng thẳng ngón cái lên, sau đó nói:

"Chúc mừng đệ, đáp sai rồi."

Thiếu niên kia trên mặt còn chưa kịp lộ rõ vẻ vui mừng đã bị dội cho một gáo nước lạnh, kêu lên:

"Ơ?!"

Ngụy Vô Tiện vô cùng nhàn nhã thong dong mà lắc đầu:

"Nhưng mà cũng không phải là sai hoàn toàn. Sơn tiêu tìm kiếm đồng loại, là dựa vào mùi hương cơ thể. Trong một ngọn núi, chỉ sợ là không có thứ gì đó thối hơn được bọn chúng!"

Miệng hắn vừa kéo dài từ "thối" vừa liếc nhìn thiếu niên giống như sắp bị mùi thối làm cho ngất xỉu nhưng vẫn phải đứng yên tại chỗ kia. Ngụy Vô Tiện lại phẩy phẩy tay, nói:

"Các đệ tìm chỗ nào kín kín rồi trốn vào đi. Không cần phải tìm sơn tiêu nữa đâu, nếu như vận may đã rơi vào đầu vị sư đệ này... à nhầm vào chân, thôi quên đi, rơi vào cái gì cũng được, thì các đệ bây giờ chỉ cần ôm cây đợi thỏ thôi, đợi sơn tiêu đến tìm đệ ấy!"

Đám thiếu niên lập tức gật đầu, sau đó tự mình tìm một chỗ thích hợp rồi núp kĩ. Tên sư đệ vừa bị Ngụy Vô Tiện chỉ đích danh kia thì vẻ mặt hoảng sợ:

"Đại sư huynh, vậy vậy vậy vậy vậy đệ thì sao?"

Ngụy Vô Tiện ý vị thâm trường mà nói với cậu:

"Đương nhiên là đệ đứng chờ ở đây, chờ bạn hiền sơn tiêu của đệ đến tìm đệ chứ còn sao nữa."

Nói xong, bóng người đen nhánh nhoáng lên một cái, cũng hoàn toàn ẩn sâu vào trong bóng đêm.

Thiếu niên dẫm phải phân của sơn tiêu sợ đến kinh hồn bạt vía nhưng vẫn phải chờ tại chỗ, nắm chặt lấy kiếm trong tay. Y như rằng, mới chỉ một lát, tiếng bước chân vừa nặng nề vừa chậm chạp vang lên từ rừng cây phía sau, giống như có một người thân hình nặng nề co một chân lên, dùng một chân nhảy lò cò tới. Cậu nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Ngụy Vô Tiện:

"Tới công chuyện luôn!"

Trong mắt thiếu niên kia hiện lên vẻ hoảng sợ, nhịn không được định cử động một chút, lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói:

"Đừng nhúc nhích, sợ cái gì mà sợ! Con sơn tiêu này bé tí mà! Đúng rồi, kiếm thế không tồi! Tới luôn đi, chọc vào mông nó, gõ vào đầu nó! Ối trời, đệ cẩn thận phía sau kìa! Nó chỉ có một chân thôi mà, đệ nhanh hơn nó nhiều, mau đứng lên đánh nó!"

Trời đêm tối đen như mực, bọn họ đi đường cũng không mang theo đèn, thiếu niên chỉ cảm nhận được một cỗ mùi hôi thối sặc sụa ập tới từ phía sau, vô thức xuất kiếm theo lời chỉ huy của Ngụy Vô Tiện. Mặc dù cậu tuổi còn nhỏ, nhưng tu vi cũng có thể coi như là thành thạo, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy vài tiếng 'rầm rầm' trầm đục vang lên, sau đó là một cái bóng khổng lồ ngã văng ra xa, một cái đầu toàn lông đen sì lăn long lóc dưới ánh trăng. Con sơn tiêu đã bị đệ tử trẻ tuổi chém chết. Thiếu niên thở hổn hển xách kiếm quay về, chúng sư huynh sư đệ chui ra khỏi chỗ ẩn nấp, đều lớn tiếng hoan hô khen ngợi cậu. Ngụy Vô Tiện không biết là từ một chỗ tối tăm nào chui ra, cầm trên tay một nhúm cỏ mà cậu chưa từng thấy qua, nói:

"Vò nát cái này, dẫm đi dẫm lại là mùi trên giày bay hết."

Thiếu niên đưa tay lau mồ hôi trên trán trước, sau đó mới nói tiếng đa tạ rồi nhận lấy. Không nghĩ rằng vừa vò nát cái nhúm cỏ nhìn qua bình thường không có gì đặc biệt kia thì nó lập tức phóng thích ra một thứ mùi cực kỳ gay mũi, mặc dù không hôi thối như sơn tiêu nhưng cũng đủ khiến người ngửi thấy đau hết cả mũi. Hai loại mùi hương chẳng được dễ chịu gì cho cam đồng thời đánh úp đến, ngũ quan của thiếu niên sắp nhăn thành một nhúm luôn, đau khổ hỏi:

"Đại sư huynh, cái này lại là cái gì đây..."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Cái này gọi là cỏ phân vịt."

Thiếu niên lập tức nói:

"Phân vịt cũng đâu có khó ngửi đến mức này hả trời!"

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc hỏi lại:

"Đệ thế mà lại ngửi qua rồi á?"

Thiếu niên ngẫm nghĩ, hình như cũng không phải là cố ý ngửi, trong chốc lát không biết nên nói gì cho phải. Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

"Cái này gọi là lấy độc trị độc hiểu không? Qua mấy canh giờ thì cả hai thứ mùi khó ngửi này sẽ biến mất. Được rồi, đệ sang một bên nghỉ ngơi chút đi. Ê, tua kiếm màu dâu tằm chín, đệ lại đây!"

Thiếu niên bị điểm danh là người đã gõ cửa phòng của Ngụy Vô Tiện lúc nãy. Cậu tiến về phía trước, hỏi:

"Đại sư huynh có gì phân phó?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Đệ nghe xem."

Thiếu niên kia sửng sốt, tập trung lắng nghe, lúc này mới phát hiện ra vừa rồi chỉ lo trầm trồ khen ngợi bạn đồng môn, cho nên không phát hiện ra có rất nhiều tiếng gầm rú khàn khàn khó nghe đã trầm thấp vang lên trong núi. Thiếu niên cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, kinh ngạc nói:

"Nhiều sơn tiêu vậy sao!"

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt với cậu, nói:

"Lúc nãy đệ nói sai rồi. Thứ như sơn tiêu chưa bao giờ đánh nhau trong ổ cả, ngược lại thì có, chúng nó cực kỳ đoàn kết. Đệ phát hiện ra một con sơn tiêu trong núi này thì cũng có nghĩa là nó đã kéo cả nhà cả ổ đến đây rồi!"

Sau đó hắn chỉ tay về phía bụi cỏ đang bốc ra một thứ mùi khủng bố ở đằng xa, nói:

"Dẫm vào đó một phát đi, cho đệ một cơ hội trổ tài đấy!"

Vì thế lại biến thành tình cảnh đám thiếu niên ẩn nấp trong chỗ tối, chỉ chừa lại một người đứng ở giữa bãi đất hoang, cực kỳ khẩn trương đợi sơn tiêu lần theo mùi tìm đến chỗ này. Thiếu niên này vừa rồi cũng đứng từ xa xem quá trình sư đệ chém giết tà túy, trong lòng biết rõ tuy rằng Ngụy Vô Tiện bảo con sơn tiêu kia nhỏ tí nhưng thật ra lại không hề nhỏ chút nào, muốn ăn thịt một người là vô cùng dễ dàng, không tránh khỏi có chút căng thẳng, cánh tay cầm kiếm cũng cứng ngắc.

Ngụy Vô Tiện ở trong bóng tối cao giọng nói:

"Đệ sợ cái gì, ta cũng đang nhìn mà!"

Mặc dù hắn không ra tay, thậm chí từ đầu đến cuối không lộ mặt, nhưng mà vừa nói như vậy thì thiếu niên kia lại như được tiếp thêm sức mạnh, lưng thẳng thêm vài phần, tay cũng không run lên nữa. Chỉ không đến nửa khắc, lại thêm một con sơn tiêu nữa bị thiếu niên chém giết thành công. Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ tay, khích lệ vài câu, cũng đưa cho cậu một nhúm cỏ phân vịt hình dáng bình thường tẻ nhạt nhưng mùi hương kinh người, quay đầu nói:

"Tiếp theo!"

Không quá mấy canh giờ sau, phần lớn đám thiếu niên tiến đến bắt sơn tiêu cũng đã hoàn thành việc thí luyện, chỉ còn một người cuối cùng, cũng là người nhỏ nhất trong đám đệ tử, tu vi cũng kém cỏi nhất. Thiếu niên kia run run rẩy rẩy mà đứng ở bãi đất trống giữa rừng, Ngụy Vô Tiện thấy cậu sợ đến sắp hỏng cả người thì bước ra khỏi gốc cây mà bản thân đang trốn, đứng ở một chỗ dễ nhìn thấy dưới tàng cây, nói:

"Diệt trừ nốt con này xong, ta dẫn các đệ đến đường cái của Vân Mộng ăn bánh."

Đám thiếu niên vừa rồi đều dốc sức thể hiện thân thủ một phen, nửa đêm lại nhớ đến mùi thơm nức mũi của bánh rán, lập tức lớn tiếng đồng ý, ngay cả tên đệ tử đang sợ hãi cực kỳ kia cũng để lộ ra một ý cười nhàn nhạt. Đám sư huynh đệ còn đang tranh luận xem bánh có rải hành băm trên mặt ngon hơn hay không rải hành ngon hơn thì nghe thấy phía sau rừng cây đang đổ bóng trên mặt đất vang lên một tiếng nhảy cóc vô cùng nặng nề, tiếng gió đêm thổi thứ mùi hôi thối tanh tưởi bay tới, báo hiệu con sơn tiêu cuối cùng đến rồi. Một thiếu niên cẩn thận nghe ngóng trong chốc lát, sau đó ngạc nhiên thấp giọng nói:

"Con này sao lại..."

Cậu còn chưa nói xong, gốc cây tán lá đã bị bẻ gãy loạn xạ, một con sơn tiêu lớn đến kinh người chui ra từ bụi cây, điên cuồng gầm lên một tiếng chấn động núi rừng với thiếu niên có thân hình đặc biệt nhỏ bé kia!

Trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy hoảng hốt y hệt đám thiêu niên kia, thầm nghĩ, hỏng rồi, đây là con sơn tiêu mẹ!

Hắn vội vàng kêu lên:

"Đệ mau tránh ra!"

Nhưng mà thiếu niên kia vừa nãy thấy tất cả sư huynh đều thành công chém giết được sơn tiêu, cho nên trong lòng có chút kháng cự mệnh lệnh, thế mà lại rút kiếm bước lên nghênh chiến!

Cậu nào phải là đối thủ của sơn tiêu, một kích còn chưa thành ngược lại đã bị móng vuốt của sơn tiêu quét một cái ngã trên mặt đất, lăn hai ba vòng, lăn thẳng đến trước người Ngụy Vô Tiện. Thiếu niên cắn răng nhịn đau đứng lên, lật tay lau qua loa đất bụi trên mặt, đang muốn nắm kiếm đứng lên tấn công lần nữa thì Ngụy Vô Tiện đã nắm lấy cổ áo cậu, lạnh lùng nói:

"Đệ lui lại."

Thiếu niên ngạc nhiên nhìn về phía sau, Ngụy Vô Tiện thuận thế kéo cậu ra sau lưng mình, bản thân hắn thì che trước mặt cậu. Con sơn tiêu kia mặc dù vô cùng to lớn, nhưng so với những con vừa nãy thì nhanh nhẹn hơn nhiều, chỉ chớp mắt một cái đã vọt thẳng về phía Ngụy Vô Tiện!

Đồng tử của Ngụy Vô Tiện co rút lại, trong tình thế cấp bách thì vô thức nói:

"Hồn tới!"

Tình huống nguy hiểm, thậm chí hắn đã quên mất rằng từ lúc ở Tương Châu thì đã không dùng được Quỷ đạo nữa rồi. Không nghĩ rằng vừa gọi một câu, một con Tham thực hồn từ trên không trung rớt 'rầm' xuống, nặng nề nện trên người con sơn tiêu kia, chân tay sưng vù phù thũng cuốn chặt lấy con sơn tiêu không chịu buông, thoáng chốc đã lôi cả thân thể to lớn đó lăn vào trong bụi cỏ trước mặt.

Sơn tiêu vẫn còn gầm rú tại chỗ, thanh âm vỡ vụn quét qua màng nhĩ. Đám thiếu niên bên cạnh thấy gặp chuyện không ổn đang muốn cùng nhau tiến lên chém giết con sơn tiêu kia thì chợt thấy một đạo kiếm quang lạnh lẽo như băng tuyết xé nát thinh không mà lao đến. Chỉ duy nhất một kiếm, vừa nhanh như điện giật vừa sắc bén mạnh mẽ, tiếng gầm rú của con sơn tiêu kia lập tức im bặt, thân mình đầy lông đen sì đổ ập sang hai bên, rõ ràng là bị một kiếm kia chém thành hai nửa bằng nhau không lệch một ly.

Đám thiếu niên kinh ngạc dừng bước. Một kiếm kia không chỉ chém chết con sơn tiêu mà cả con Tham thực hồn đang bám trên lưng nó cũng bị chém thành một đám khói mỏng. Gió đêm khẽ thổi, chỉ thấy một thanh kiếm toàn thân trắng bạc đâm thẳng vào bụi cỏ dại mọc cao, lưỡi kiếm sắc bén lạnh đến thấu xương, tua kiếm trắng như tuyết nhẹ nhàng lay động trong gió đêm. Ngụy Vô Tiện nâng mắt nhìn, người nào đó mặc một thân trắng như tuyết giống hệt lưỡi kiếm đang đứng trước người hắn. Khóe môi hắn giật giật, hỏi:

"Ngươi... đến từ lúc nào?"

Ngón tay của Lam Vong Cơ khẽ động, Tị Trần bay lên, một lần nữa được y nắm trong lòng bàn tay, vẩy sạch máu đen bám bên trên rồi thu vào trong vỏ. Y thấp giọng nói:

"Hai khắc trước."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt:

"Vậy ngươi chỉ... đứng xem?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu.

Hai người bọn họ im lặng nhìn nhau trong chốc lát, thiếu niên vừa rồi nghênh chiến với sơn tiêu bị mấy sư huynh kéo sang một bên, cẩn thận kiểm tra xem trên người có bị thương chỗ nào không. Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, phát hiện ra Lam Vong Cơ cũng đang nhìn hắn, trên mặt mặc dù chẳng có biểu tình gì cả nhưng ánh mắt thì nặng nề thật sự.

Trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị khác lạ cực kỳ đáng sợ. Máu của sơn tiêu còn thối hơn cả cái con sơn tiêu đen sì toàn lông kia. Gió vừa thổi xuôi một phát, Ngụy Vô Tiện đã đột nhiên cảm thấy dạ dày cuộn lên hết trận này đến trận khác, cảm giác buồn nôn hệt như sông cuộn biển gầm kéo đến. Ngụy Vô Tiện nói:

"Lam Trạm, ngươi..."

Hắn còn chưa kịp nói xong thì mặt lập tức biến sắc, chống tay bám lấy thân cây mà vừa nãy hắn đã dựa một lúc lâu, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà nôn ra. Từ lúc ở Tương Châu về đến giờ Ngụy Vô Tiện thỉnh thoảng vẫn nôn, nhưng phần lớn đều là nôn khan. Lần này đi dạo phố xá Vân Mộng một vòng thì ăn no căng cả bụng, đến tận nửa đêm vẫn chưa hề thấy đói, cho nên bây giờ cái gì có thể nôn ra đều tối mắt tối mũi một hơi nôn sạch dưới tàng cây. Tình huống này quả thực là vượt qua dự đoán, mấy thiếu niên của Liên Hoa Ổ đang đứng xem đều ngơ ngác ngỡ ngàng suýt chút nữa thì bật ngửa. Sau đó tất cả lại quay đầu nhìn công tử một thân bạch y đang đứng ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện muốn túm lấy cánh tay hắn nhưng lại bị đẩy ra, tiếp đến nghe thấy y thấp giọng nói:

"Có mang theo nước không?"

Có một thiếu niên thấy y hỏi vậy thì vội vàng lấy túi Càn khôn của mình mở ra, tiếp đến tìm được một ống trúc đựng nước, khẩn trương nói:

"Có! Công tử cầm đi!"

Ngụy Vô Tiện không nghĩ rằng hắn vừa nôn ra thì đúng thật là không dừng lại được, nôn đến mức dạ dày trống rỗng không nói, đến ngay cả mật xanh mật vàng cũng nôn ra rồi, thế mà cổ họng vẫn co rút lại muốn nôn tiếp. Từ xưa đến nay hắn chưa từng trải qua loại dày vò này bao giờ, cho dù uống rượu say khủng khiếp lắm thì cũng cực kỳ ít khi nôn, chỉ cảm thấy sắp nôn cả não ra ngoài luôn rồi. Tiếp đến hắn cảm nhận được Lam Vong Cơ nhẹ nhàng mà đặt một tay lên lưng hắn. Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng nghiêng người né tránh, nói không rõ:

"Ngươi đứng xa... cẩn thận ta nôn lên giày ngươi."

Lam Vong Cơ nói:

"Nước."

Ngụy Vô Tiện nôn đến mờ cả mắt, chỉ lờ mờ thấy Lam Vong Cơ đưa ống trúc đựng nước tới, nhưng mà uống một ngụm cũng không nổi, đành phải cẩn thận súc miệng, từng bước từng bước tránh xa bãi nôn trên mặt đất, đưa mu bàn tay lên tùy tiện lau qua khóe mắt. Một thiếu niên đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:

"Đại sư huynh, huynh... huynh không sao chứ? Huynh ăn phải thứ gì bị hỏng à?"

Ngụy Vô Tiện hắng hắng giọng, chỉ cảm thấy cổ họng như bị một ngọn lửa thiêu đốt, đến cả thanh âm cũng khản đặc đi, chỉ có thể nói:

"Ta có thể có chuyện gì chứ? Đàn sơn tiêu này thối quá, kiếm pháp của sư đệ kia cũng quá thối, thối đến mức ta nôn luôn rồi!"

Đám thiếu niên bỗng dưng muốn cười, nhưng lập tức nhìn thấy ánh mắt của vị công tử mặc bạch y kia vẫn khóa chặt trên người Ngụy Vô Tiện, không biết là vì lo lắng hay vì thứ gì khác, tóm lại là cực kỳ nặng nề, cho nên trong chốc lát lại không dám cười. Ngược lại Ngụy Vô Tiện không hề biết gì, nương theo ánh trăng mỏng manh mà phân biệt một chút, sau đó hái vài cái lá từ trong bụi cỏ, dùng chút nước còn lại trong ống trúc rửa sạch rồi bỏ vào miệng bắt đầu nhai kỹ.

Trên giày của vài thiếu niên vẫn còn tỏa ra mùi hương cực kỳ gay mũi, chính là mùi của nhúm cỏ có tên cực kỳ không nhã chính kia vị vò nát. Bọn họ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện lại cực kỳ thản nhiên tiện tay hái vài cái lá cỏ, trên mặt đều để lộ ra vẻ hoảng hốt các kiểu. Ngụy Vô Tiện cười nói:

"Các đệ nhìn kiểu đó là có ý gì hả? Thứ ta nhai là lá bạc hà!"

Nói còn chưa xong, cổ tay đã bị một bàn tay ấm áp nặng nề nắm chặt. Ngụy Vô Tiện vừa cúi đầu, thấy tay của Lam Vong Cơ vẫn giấu dưới ống tay áo vừa rộng vừa dài, nhưng lại dùng sức mà nắm chặt cổ tay hắn. Ngụy Vô Tiện nhìn lại Lam Vong Cơ lần nữa, thấy Lam Vong Cơ vẫn mặt nặng mày nhẹ nhìn hắn, đôi mắt vốn có màu ngọc lưu ly cực nhạt kia lúc này bị nhồi nhét đủ thứ cảm xúc, nhìn chằm chằm hắn đến nỗi hắn không nói nên lời. Ngụy Vô Tiện đành phải nói với đám tiểu bối kia:

"Được rồi, tối nay đến đây thôi, còn nhớ rõ đường xuống núi không? Nếu không nhớ rõ thì các đệ cũng không cần ở lại Liên Hoa Ổ làm gì nữa... Giải tán giải tán!"

Có thiếu niên còn muốn hỏi vị Đại sư huynh này có đi cùng không, vừa ngẩng đầu thì đã bị vị công tử mặc bạch y kia đứng chắn trước mặt. Người này từ lúc mới gặp đã làm cho bọn họ cảm thấy lạnh rùng cả mình, nhưng khi đó chỉ là một cỗ lãnh đạm nghiêm túc không thích tùy tiện cười nói. Bây giờ nhìn lại, trên mặt Lam Vong Cơ mặc dù vẫn không để lộ ra chút biểu tình nào, nhưng khí tức tản mát quanh thân lại làm cho người khác sợ hết hồn. Đám thiếu niên vội vàng im lặng, dùng ánh mắt hẹn nhau xuống núi thì lượn đường cái mua bánh, sau đó nhanh như chớp chuồn thẳng.

Đợi đến khi đám thiếu niên rời đi hết rồi, cổ tay của Ngụy Vô Tiện vẫn bị Lam Vong Cơ nắm chặt hệt nhưng bị trói bởi gọng sắt. Hắn đành phải tự mình cười ngượng hai tiếng, nói:

"Lam Trạm, sao ngươi lại đến chỗ này thế?"

Lam Vong Cơ không đáp, hàng mi dài khẽ giật giật, biểu cảm nơi đáy mắt lên xuống một lúc lâu, sau đó hỏi lại hắn:

"Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"

Ngụy Vô Tiện lớn tiếng nói:

"Ta lạc đường!"

Lam Vong Cơ hơi ngẩn người, lại nghe Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói:

"Ta chỉ vừa đi lạc được một nửa đường thôi, lạc đường từ sau núi đến đây đấy. Lam Nhị công tử chờ ta lạc đường xong đi, ta có thể lạc đường thẳng đến phòng Lam Nhị công tử đấy!"

Nhịp thở của Lam Vong Cơ khựng lại:

"Ngươi..."

Y lại dùng sức mà siết chặt tay Ngụy Vô Tiện hơn một chút, Ngụy Vô Tiện cảm thấy xương cổ tay hắn cũng bị nắm đến phát đau luôn rồi. Tuy rằng hắn không biết bản thân đuối lý ở chỗ nào, nhưng tóm lại là hình như có chút đuối lý, cho nên hiếm khi im lặng đi cùng Lam Vong Cơ một đoạn, bỗng nhiên hỏi:

"Lam Trạm, không phải là ngươi... giận đấy chứ?"

Khóe mắt của Lam Vong Cơ giật giật, hơi thở nặng hẳn xuống, không đáp lại. Ngụy Vô Tiện lại cùng y đi thêm vài bước, cổ tay vẫn bị Lam Vong Cơ nắm chặt như sắp đứt đến nơi, thầm nghĩ, có lẽ là Lam Trạm giận thật rồi. Ngụy Vô Tiện nói:

"Chẳng lẽ Lam Nhị công tử để mở cửa sổ trong phòng chờ ta, đến tận khi trăng treo giữa trời vẫn không thấy ta lạc đường qua đó, cho nên bèn... tự mình lạc đường đến chỗ này?"

Lam Vong Cơ vẫn không nói lời nào.

Đi rồi lại đi, bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện hét to một tiếng:

"Ối!"

Hắn ngồi thụp xuống, cả người co lại, Lam Vong Cơ theo bản năng thả lỏng tay hắn ra, thần sắc nơi đáy mắt cũng chuyển thành hoảng hốt lo lắng, lập tức cúi người xem xét tình hình của Ngụy Vô Tiện. Không ngờ Ngụy Vô Tiện lại rướn người về phía trước, đồng thời vươn một tay chắn ở trước người Lam Vong Cơ, không cho y lại gần. Lam Vong Cơ vội hô lên:

"Ngụy Anh!"

Ngụy Vô Tiện lùi lại một chút, hơi thở dồn dập, đầu cũng rũ xuống, không thấy rõ khuôn mặt cùng biểu tình. Lam Vong Cơ không nhịn được đang muốn nắm lấy vai hắn nhấc lên xem xét thì chợt thấy Ngụy Vô Tiện khoát tay, chỉ vào một chỗ ở phía trước mặt, kêu lên:

"Chỗ đó!"

Tị Trần 'roẹt' một tiếng rời vỏ, Lam Vong Cơ quay đầu nhìn lại, chỗ mà Ngụy Vô Tiện chỉ trống trơn quang đãng, chẳng có thứ gì cả. Bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng cây cỏ rì rào lay động, đợi đến khi Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn thì Ngụy Vô Tiện đã sớm không còn ở chỗ cũ nữa rồi.

Hắn thế mà lại bỏ chạy!

Ngụy Vô Tiện còn chưa chạy được quá hai bước đã nghe thấy Lam Vong Cơ nói vọng đến từ phía sau:

"Ngụy Anh, không được chạy nhanh!"

Giọng nói này khác hẳn bình thường, cao lên một cách ngoài ý muốn. Ngụy Vô Tiện theo bản năng thả chậm bước chân, lại nghe thấy có người bước gần đến sau lưng, Lam Vong Cơ đang đi theo hắn. Ngụy Vô Tiện không nhịn được lại tiếp tục chạy về phía trước vài bước. Lắng tai nghe lần nữa, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng không đuổi theo hắn nữa, chỉ đứng ở sau lưng hắn nặng nề nhắc lại:

"Không được chạy nhanh."

Lần này hai người chạy cũng không được mà đi cũng không xong, giữ một khoảng cách tầm tám chín bước, dọc đường dựa theo loại nhịp truy đuổi kỳ quái này xuống núi.

Sau núi của Liên Hoa Ổ chính là nơi mà Ngụy Vô Tiện quen thuộc hệt như phòng ngủ của bản thân vậy, đường mà hắn chọn cũng không phải là con đường mà đám đệ tử trẻ tuổi kia xuống núi. Đợi đến khi chui ra khỏi bìa rừng thì đã trông thấy hồ lớn mênh mông được điểm xuyết bởi vài ngọn đèn le lói treo trên thuyền chài, hệt như những đôi mắt dịu dàng chớp tắt trong đêm tối, một phần mái cong cong của Liên Hoa Ổ lộ ra ở phía chân trời xa xa. Bước chân của Ngụy Vô Tiện khựng lại một chút, thầm nghĩ, thế mà lại đi đến chỗ này.

Hai người xuống núi, Lam Vong Cơ bèn không duy trì khoảng cách xa hắn vài bước nữa. Mắt thấy chuẩn bị bắt được Ngụy Vô Tiện một lần nữa, không nghĩ rằng Ngụy Vô Tiện lại duỗi tay lên cao, thân thể linh hoạt nhoáng lên một cái, lập tức trèo lên một thân cây cao ở cạnh đó. Cái cây kia đối với con nít mà nói thì đúng là cao ngất trời mây, nhưng đối với một nam tử trưởng thành thân hình cao gầy mà nói thì cũng không cao lắm. Lam Vong Cơ ngạc nhiên nhìn Ngụy Vô Tiện chỉ trèo hai ba nhịp là đã trèo lên được một cành cây chắc chắn vững chãi nằm thật cao, cành cây kia so với bình thường thì hơi lệch một chút, giống như bị ai đó cố ý uốn một chút, kéo nó sang hướng đông, nhìn lại thì có vài phần quen mắt.

Mắt Lam Vong Cơ hơi mở to, đây là cái cây lúc ban ngày Ngụy Vô Tiện đã nhắc tới.

Ngụy Vô Tiện ngựa quen đường cũ ngồi trên cành cây kia, hai chân buông thõng xuống dưới, gió đêm thổi qua làm tay áo hắn hơi lay động. Gió thổi suốt một đêm, cuối cùng cũng thổi tan hơn phân nửa lớp mây đen dày đặc, ánh trăng trong trẻo duỗi mình khắp bốn phương tám hướng. Trên đường rơi xuống, vầng sáng nhàn nhạt ấy bị tán cây ngay trên đầu Ngụy Vô Tiện rạch nát, hóa thành từng đốm sáng vỡ vụn vương vãi khắp một thân hắc y của hắn. Một dải trăng ngà bàng bạc thanh lãnh khác thì chẳng gặp chút trở ngại nào, kéo dài thật dài rồi dịu dàng quấn quýt quanh thân Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên cây, nhẹ giọng hỏi:

"Lam Trạm, không phải là ngươi giận đấy chứ?"

Lam Vong Cơ đứng dưới tán cây, ngửa mặt lên đón lấy ánh trăng mà nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi lại hắn:

"Ngươi... sao lại mạo hiểm?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Chỉ là săn sơn tiêu thôi mà, thật sự không có gì nguy hiểm hết?"

Lam Vong Cơ nói:

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Ngụy Vô Tiện thở dài:

"Săn đêm mà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm gì gọi là săn đêm nữa!"

Vừa dứt lời, ánh trăng như nguyện mà soi rõ khuôn mặt của Lam Vong Cơ. Cả đời Ngụy Vô Tiện xưa nay tiêu sái, không hề gò bó, đều là nghĩ cái gì thì nói cái đó, nhưng thấy vẻ mặt của Lam Vong Cơ thay đổi, lại trở thành không hề dễ nhìn như vừa nãy, lúc này mới rõ ràng cảm nhận được rằng bản thân nói sai rồi. Hắn thở dài, đặc biệt nghiêm túc nói:

"Vừa rồi nếu không có ngươi ở đó ta vẫn đối phó được mà. Không tin thì ngươi nhìn xem!"

Vừa nói, Ngụy Vô Tiện vừa đưa tay lên búng vang một cái, một con dã hồn theo tiếng động mà hiện lên trong không khí, lẻ loi trơ trọi mà trôi nổi bên cạnh Lam Vong Cơ. Linh hồn kia ngủ say đã lâu, đột nhiên lại bị Ngụy Vô Tiện túm ra bắt hiện hình, trong ánh mắt trống rỗng cũng hiện lên vài phần mờ mịt. Lam Vong Cơ có chút bất đắc dĩ tháo đàn đang đeo sau lưng xuống, ôm vào trong ngực, gảy vài ba âm độ hóa linh hồn kia rồi mới đeo đàn lại như cũ, sau đó mới ngẩng đầu lên nói với Ngụy Vô Tiện:

"Khôi phục từ khi nào?"

Ngụy Vô Tiện nhún vai, nói:

"Không biết, nhưng cũng dùng tốt."

Không nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại nhíu mày chặt hơn, gằn từng chữ với hắn:

"Vừa rồi không biết, vậy thì là mạo hiểm."

"Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện vỗ mạnh một cái lên cành cây: "Ngươi cái người này sao có thể bất thông tình lý vậy hả!"

Hình như hắn cũng phát cáu thật, một cước này đánh ra lực không hề nhỏ, cành cây kia bị hắn vỗ đến mức hơi rung lên, phát ra một tiếng 'răng rắc' vang vọng. Khuôn mặt đang nhíu chặt của Lam Vong Cơ theo tiếng động kỳ quái kia lập tức chuyển thành khẩn trương.

Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên cây, nương theo ánh trăng chiếu xuống hoàn toàn có thể nhìn rõ được nét mặt của Lam Vong Cơ chuyển từ ngưng trọng thành lo lắng trong nháy mắt như thế nào, rồi đợi đến khi Ngụy Vô Tiện vẫn yên ổn ngồi trên cây mới biến thành một tiếng thở phào nhẹ nhõm thoải mái, sau đó một chút lại một chút quay về vẻ lạnh lùng kia. Cho dù lúc Lam Vong Cơ nhìn hắn nét mặt chưa từng thả lỏng, thế nhưng Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên cây lại bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập thật nhanh.

Có lẽ là bởi vì cành cây này, có lẽ là vì màn đêm và ánh trăng nơi đây quá mức dịu dàng, hoặc cũng có thể là... vì người lúc này đang đứng trước mắt hắn.

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cành cây thô to, thấp giọng nói:

"Lam Trạm, đây là cái cây đầu tiên ta trèo khi đến Liên Hoa Ổ, hình như cũng tầm tầm canh giờ này."

Lam Vong Cơ chăm chú nghe, ánh mắt vẫn chưa hề rời khỏi Ngụy Vô Tiện, thấy hắn không còn ý muốn nói thêm gì thì nhẹ nhàng gật gật đầu với hắn.

Ngụy Vô Tiện nhớ lại, khi ấy cũng là giữa đêm như thế này, thậm chí còn không có trăng, hắn từ trên cây ngã xuống, Giang Yếm Ly cẩn thận đỡ được hắn, nhưng nàng quá gầy yếu, Ngụy Vô Tiện ngã gãy một chân.

Ngụy Vô Tiện nói:

"Nếu như ta ngã xuống từ cành cây này..."

Hắn còn chưa nói xong, Lam Vong Cơ đã vội bước về phía trước vài bước, càng thêm khẩn trương mà nhìn hắn, khóe môi khẽ giật giật, thấp giọng nói:

"Ngươi... đừng nghịch."

Cả người y khuất trong bóng mờ của tán cây, ánh trăng chẳng cách nào mà quấn quýt lấy y nữa. Nhưng trong mắt Ngụy Vô Tiện, y lại như được bao bọc trong một vầng sáng thản nhiên đầy dịu dàng, có một vài đốm trăng nhỏ vụn vặn vẹo rơi khỏi tán lá rồi đáp xuống trên vạt áo trước được thêu hoa văn mây cuộn cực kỳ tinh tế của y.

Khi ấy Ngụy Vô Tiện đã biết, nếu như hắn ngã xuống từ cành cây này, nhất định Lam Vong Cơ sẽ đỡ được hắn, thật vững chãi, thật kiên định, lông tóc không thương mà đỡ được hắn.

Cho nên Ngụy Vô Tiện thả lỏng hai tay, buông mình ngã xuống từ cành cây kia.

Khoảng thời gian vốn dĩ chỉ diễn ra trong chớp mắt lại dường như kéo dài đến vô tận. Ngụy Vô Tiện ngửa đầu nhìn ánh trăng cùng tán cây bỗng chốc hóa thành xa xăm, biến thành năm tháng tĩnh hảo rồi khắc sâu vào đáy mắt đen láy, dịu dàng thắp lên từng đốm sáng mang tên hạnh phúc trong ánh nhìn tưởng chừng chỉ còn nhuốm màu đau thương kia. Ngay sau đó hắn nặng nề ngã thẳng vào một cái ôm vừa vững vàng vừa ấm áp, mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ mà hắn cực kỳ quen thuộc lập tức che trời lấp đất mà đến.

Lam Vong Cơ không nói gì.

Y đỡ được Ngụy Vô Tiện rồi.

Một lúc lâu sau, lồng ngực rộng rãi bỗng nhiên thoáng chút phập phồng, một tiếng thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng được phóng thích ra.

Ngụy Vô Tiện muốn đứng lên, lại phát hiện ra bản thân không thể động đậy, lúc này mới nhận ra bản thân bị Lam Vong Cơ ghì siết trong lòng không cho giãy dụa, dùng sức mà ôm thật chặt như muốn khảm hắn sâu vào trong xương cốt. Trong lồng ngực ấm áp đang kề sát, cách vài lớp vải áo mềm mại, tiếng tim đập dồn dập không ngừng nghỉ hệt như tiếng sấm truyền đến, nện thẳng vào lồng ngực Ngụy Vô Tiện, khiến trái tim của hắn phát nóng phát đau.

Ngụy Vô Tiện khẽ gọi tên y:

"Lam Trạm."

Lam Vong Cơ lại ôm chặt hắn thêm một chút, sau đó mới nhẹ nhàng buông hắn ra. Vài lọn tóc của Ngụy Vô Tiện tán loạn buông xuống đầu vai, đôi mắt ngậm cười được ánh trăng chiếu rọi lấp lánh hệt như hai vũng nước trong suốt dịu dàng. Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, nhẹ nhàng cúi người, nhặt thứ gì đó rơi dưới mặt đất lên, giữ giữa những ngón tay, đỏ tươi lóa mắt. Ngụy Vô Tiện đương nhiên là nhận ra vật này, dây buộc tóc của hắn vốn buộc lỏng lẻo, lại còn trải qua một hồi săn đêm, lúc này đã hoàn toàn từ trên tóc rơi thẳng xuống đất. Lam Vong Cơ thận trọng nhìn nhìn sợi dây buộc tóc không vương chút bụi bặm nào, Ngụy Vô Tiện duỗi tay đến muốn nhận lại, nói:

"Cảm ơn nhé, Lam Nhị công tử."

Không nghĩ rằng dây buộc tóc còn chưa nhận được thì cổ tay của hắn đã bị Lam Vong Cơ túm chặt lấy.

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, trong lúc hắn không kịp phản ứng thì tay kia của Lam Vong Cơ cũng đã túm lấy tay còn lại của hắn. Dây buộc tóc dưới sự điều khiển của những ngón tay thon dài cuộn thành từng vòng, dứt khoát trói hai cổ tay hắn lại với nhau, cuối cùng buộc thành một cái nút thắt thật chặt khó mà cởi được!

Cũng không đợi Ngụy Vô Tiện lên tiếng, Lam Vong Cơ đã cầm dây buộc tóc túm mạnh một cái, Ngụy Vô Tiện bị lực đạo không thể kháng cự kia dắt đi, đành phải bước từng bước theo Lam Vong Cơ. Một lần nữa ngẩng đầu lên, trước mắt là bóng lưng trầm mặc của Lam Vong Cơ, xa xa là ngọn đèn của Liên Hoa Ổ đang đung đưa trong gió. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới chậm rãi lấy lại phản ứng, trong lòng kêu to một câu rất rất không ổn.

Lam Vong Cơ nổi giận thật rồi!