Vũ Động Càn Khôn

Chương 350: Thế nào là kiêu ngạo




- Lâm Lang Thiên, lăn ra đây!

Thanh âm bình thản từ miệng Lâm Động thốt ra. Trong khoảnh khắc thốt ra chợt như tiếng sấm vang khắp đấu trường.

Đấu trường yên tĩnh không một tiếng động, thậm chí một vài trưởng bối của Gia tộc cũng trở nên ngây ngốc. Đây là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy trong đám cùng thế hệ có kẻ dám nói với Lâm Lang Thiên như vậy.

Với địa vị của Lâm Lang Thiên trong Nội tộc hiện tại, cho dù một vài Trưởng lão nói với hắn cũng đều dùng ngữ khí hòa nhã, ai dám lớn tiếng hô như vậy? Càng huống hồ trước mặt bao người như vậy.

- Lâm Động này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Dám khiêu khích uy nghiêm của Lâm Lang Thiên ngay ở Tộc hội này. Lâm Lang Thiên được coi là thiên tài rực rỡ nhất của Gia tộc Lâm Thị, đừng nói cùng thế hệ, cho dù là một vài trưởng bối, thực lực cũng không bằng hắn.

- Đúng vậy, Lâm Động này cũng quá mức cuồng vọng. Tuy cũng có chút bản lĩnh, nhưng sao có thể sánh với thiên tài như Lâm Lang Thiên được?

- Hắc hắc, người này cũng không giống hạng người ngốc nghếch, hắn dám nói như vậy tất có chút chỗ dựa. Không ngờ trong Tộc hội này lại hấp dẫn như vậy, thiên tài đệ nhất của Gia tộc Lâm Thị, Lâm Lang Thiên cuối cùng đã bị người khác khiêu khích.

- …

Trong đấu trường khổng lồ, sự im lặng kéo dài chừng một lát, cuối cùng cũng như núi lửa phun ra. Vô số tiếng kêu ồn ào tụ hội lại một chỗ, tiếng ồn ào khiến khắp Lâm Thành cũng đều nghe thấy.

Những lời này của Lâm Động quả thực quá mức chấn động, quá mức hung hãn.

Lâm Lang Thiên là người phương nào? Thiên tài đệ nhất của Gia tộc Lâm Thị, nhân vật nổi bật ở Vương triều Đại Viêm. Nhìn khắp Vương triều Đại Viêm, trong đám trẻ tuổi có thể so sánh được với hắn đều đếm trên đầu ngón tay. Không ngờ hiện tại lại có kẻ của Phân gia dùng ngữ khí bá đạo như vậy khiêu chiến Lâm Lang Thiên.

Cảnh này tựa hồ đã nhiều năm rồi chưa xuất hiện, cũng khó trách không khí ở đấu trường đột nhiên lại như núi lửa phun trào, ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên cháy bỏng.

o0o

- Cái gì? Động nhi khiêu chiến Lâm Lang Thiên?

Ở góc hẻo lánh kia, Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu đều chấn kinh tới mức ngây ngốc. Tuy bọn họ biết Lâm Động hiện tại thực lực cơ hồ rất cường đại, nhưng uy áp của Lâm Lang Thiên quả thực quá cường đại, cho dù là bọn họ cũng khó tin rằng trong đám trẻ tuổi của Gia tộc Lâm Thị lại có người so sánh được với kẻ được gọi là thiên tài này.

- Lâm Động đang muốn thay ngươi rửa mối nhục năm xưa.

Lâm Mãng nhìn Lâm Khiếu, đột nhiên vỗ mạnh lên vai hắn, cười lớn nói:

- Ngươi đã sinh ra được một nhi tử xuất sắc. Ha ha, mẹ nó chứ, tiểu tử này thật có khí phách!

Lâm Hoành cùng Lâm Hà ở bên cạnh, tâm thần cũng có chút kích động. Khí phách như vậy quả nhiên không ai địch được. Hai năm không gặp, bọn họ đã có thể cảm nhận được, Lâm Động hiện tại đã thực sự thoát thai hoán cốt.

Khóe miệng Lâm Khiếu có chút khô khốc, hắn nhìn thân ảnh trẻ tuổi đứng trên không trung, ánh mắt đột nhiên đỏ lên, tay nắm chặt lại. Lời nói năm xưa của thiếu niên kia khi rời khỏi gia đình đã nói như vẫn vang bên tai.

- Những tủi nhục phụ thân phải chiu, nhi tử sẽ giúp người đòi lại!

Vì những lời này, hắn có thể đoán được hai năm rời xa gia đình, thiếu niên kia rốt cuộc đã trải qua tôi luyện thế nào, thậm chí là vô số lần đối mặt với sinh tử.

- Động nhi!

Lâm Khiếu hít một hơi sâu, ánh mắt cay cay, khuôn mặt hiện lên vẻ an ủi. Ông trời cuối cùng đã không phụ lòng hắn.

Có người nhi tử này, hết thảy đều đáng giá!

o0o

Dưới con mắt chăm chú theo dõi của mọi người, Lâm Động đứng trên hư không, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía chiếc ghế màu vàng. Lâm Lang Thiên lúc này vẫn không chút biểu tình, bàn tay hắn chậm rãi miết mặt bàn, tựa hồ chưa hề nghe thấy lời nói của Lâm Động.

- Lâm Động, chớ có làm càn, đây là Tộc hội của Gia tộc Lâm Thị, sao có thể cho phép ngươi lớn tiếng làm càn? Còn không lui lại!

Bên cạnh Lâm Lang Thiên, một lão nhân áo nâu đột nhiên ánh mắt trầm lại, lạnh lùng nói.

Lâm Lang Thiên ở trong Nội tộc có địa vị cực cao, với uy tín của hắn rất có khả năng trở thành Tộc trưởng tiếp theo của Gia tộc Lâm Thị, điều này khiến hắn hình thành nên thế lực của riêng hắn. Thậm chí một vài Trưởng lão cũng có ý đi theo hắn. Mà lão nhân vừa lên tiếng hiển nhiên cũng là một Trưởng lão quyền cao chức trọng trong Gia tộc. Lão đứng về phía Lâm Lang Thiên, nên đương nhiên không chấp nhận thanh danh của Lâm Lang Thiên bị hạ nhục.

- Lâm Lang Thiên, chuột nhắt nhát gan!

Lâm Động cũng không để ý tới Trưởng lão kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Lang Thiên, chậm rãi nói.

- To gan!

Nghe thấy vậy, lão nhân áo nâu kia giận dữ, vỗ bàn một cái, định ra tay. Nhưng hắn vừa đứng dậy liền bị lão nhân áo tím kia giơ tay ngăn lại.

- Đại Trưởng lão, kẻ này quá mức hống hách, hôm nay Gia tộc Lâm Thị ta có không ít khách, sao có thể để cho hắn lớn tiếng ở đây?

Bị lão nhân áo tím ngăn lại, lão nhân áo nâu không kìm được giận dữ nói.

- Ha ha, Lâm Tranh, Lâm Động dù sao cũng là người của Gia tộc Lâm Thị ta, thực lực của hắn hiển nhiên thiên phúc rất tốt. Nếu vô cớ chèn ép chẳng phải sẽ làm Phân gia thất vọng sao?

Lão nhân áo tím cười nói.

Thấy lão nhân áo tím cũng nói như vậy, lão nhân áo nâu không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn về lão nhân áo đen bên cạnh lão nhân áo tím. Từ những hành động này tựa hồ cũng có thể nhìn thấy, các thế lực trong Gia tộc Lâm Thị cũng tương đối phức tạp.

- Thiên phú tốt thế nào đi nữa, so với Lâm Lang Thiên cũng không chịu nổi một chiêu.

Ánh mắt lão nhân áo đen lạnh lùng nhìn Lâm Động, sau đó nói.

- Muốn khiêu chiến cũng không ai phản đối, nhưng nếu một tên vớ vẫn nào đó chạy tới gào lên một tiếng, Lâm Lang Thiên liền phải ra tay thì Lang Thiên chẳng phải sẽ bận tới chết sao? Muốn khiêu chiến thì phải có tư cách khiêu chiến.

Thanh âm của lão nhân áo đen không hề che giấu, vì vậy Lâm Động cũng đều nghe thấy.

- Ngươi muốn tư cách gì?

Ánh mắt Lâm Động hơi khép, lại nhìn lão nhân áo đen, cười lạnh nói. Hắn có thể nhìn ra, lão giả này cũng đứng về phía Lâm Lang Thiên. Quan hệ của tên này trong Gia tộc Lâm Thị quả nhiên không ít.

- Đi lên sân đấu cuối cùng kia!

Người nói lần này là lão nhân áo tím mà ngay cả Lâm Động cũng có chút kiêng kỵ, hắn mỉm cười chỉ về sân đấu duy nhất ở nơi cao nhất của đấu trường.

- Lâm Lang Thiên là Quán quân của lần trước, ngươi nếu muốn khiêu chiến hắn, trước hết phải vượt qua được các tộc nhân khác, sau đó đến đó.

- Ngoài ra, ta phải nhắc ngươi trước, Tộc hội lần này của Gia tộc Lâm Thị có ba người xuất sắc nhất. Người thứ nhất là Lâm Lang Thiên, còn người thứ hai và thứ ba tuy kém Lâm Lang Thiên một bậc nhưng cũng là tuyệt thế thiên tài.

- Còn ngươi, muốn đến được sân đấu cuối cùng đó, nhất định phải vượt qua được hai người đó.

- Lâm Thanh, Lâm Mộc!

Lão nhân áo tím vừa quát, nhất thời hai đạo khí tức vô cùng cường hãn từ đấu trường lao ra, sau đó thân ảnh vừa động, hai đạo thân ảnh đã xuất hiện ở hai sân đấu.

Ánh mắt Lâm Động nhìn hai đạo thân ảnh kia, lập tức có chút ngưng đọng. Hai người này tựa hồ còn lớn tuổi hơn Lâm Lang Thiên một chút, khí tức tuy không bằng Lâm Lang Thiên nhưng cũng đã là Bán Bộ Tạo Hóa. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

Hơn nữa hai người này tựa hồ đã đạt tới đỉnh cao, chỉ cần chút cơ duyên là có thể tiến lên Tạo Hóa Cảnh, khó trách nói thiên phú chỉ kém Lâm Lang Thiên một chút.

Nhưng khiến Lâm Động kinh dị nhất là diện mạo của hai người này không ngờ giống hệt nhau, hiển nhiên là huynh đệ sinh đôi, thậm chí cả khí tức mơ hồ cũng có chút giao hòa với nhau. Bọn chúng mà liên thủ với nhau thì cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành cũng có thắng được, từ đó có thể thấy hai người này cường hãn đến thế nào.

- Quả nhiên là hai huynh đệ Lâm Thanh. Lâm Động kia cũng thật ngông cuồng, khiêu chiến Lâm Lang Thiên đại ca dễ dàng như vậy sao? Hai huynh đệ Lâm Thanh sắp tiến lên Tạo Hóa Cảnh tiểu thành rồi, thực lực vượt xa loại hàng giả như Lâm Phong vừa rồi.

- Đợi Lâm Động bại dưới tay bọn họ, xem hắn còn có mặt mũi khiêu chiến cùng Lâm Lang Thiên hay không.

- Tự rước lấy nhục, người của Phân gia cũng dám khiêu chiến Nội tộc.

- …

Đệ tử của Gia tộc Lâm Thị nhìn hai người vừa xuất hiện, trong mắt nhất thời xuất hiện vẻ mừng rỡ. Bộ dạng đó như thể đã nhìn thấy cảnh Lâm Động chật vật nhận thua.

Đương nhiên cũng không thể không thừa nhận hai người bọn Lâm Thanh trong đám cùng thế hệ quả thực có thực lực chỉ kém Lâm Lang Thiên, nhưng mà…

Lâm Động ngẩng đầu, liếc mắt nhìn các Trưởng lão ở hàng ghế vàng, thân hình vừa động đã dừng lại ở sân đấu cao nhất, nhàn nhạt nói:

- Không cần chia hai trận, cùng lên đi!

- Kiêu ngạo, cuồng vọng!

Lời này của Lâm Động vừa truyền đi, những đệ tử kia đột nhiên xuất hiện vẻ tức giận, cùng nhau cười lạnh.

Nhưng khi bọn chúng còn đang cười lạnh, Lâm Động đứng ở sân đấu cao nhất tay áo nhẹ vung lên, lại một lời nói thản nhiên truyền ra:

- Trong mười hiệp, các ngươi còn lưu lại ở đây, ta thua!

Lời này vừa nói ra, cho dù những Trưởng lão ở hàng ghế vàng sắc mặt cũng đại biến, lời này đã không thể dùng kiêu ngạo để hình dung.

- Các ngươi đòi tư cách? Vậy ta cho các ngươi!